7
Tin tức Tô quý phi qua đời lan khắp cung.
Nghe nói nàng không chịu khai ra gian phu, đã tự treo cổ trong lãnh cung. Hoàng thượng tước bỏ phong hào của nàng, ném thi thể vào bãi tha ma.
Chuyện của Tô quý phi đã khiến hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ, ngài giận đến sinh bệnh, nhiều ngày không thể lâm triều, tuy rằng vẫn uống thuốc do Thái y viện kê, nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm.
Các phi tần đều tích cực hầu hạ bệnh tình, chỉ có ta lấy cớ bản thân cũng nhiễm phong hàn, không muốn lây bệnh cho hoàng thượng, nên đóng cửa không ra ngoài.
Việc đóng cửa không ra ngoài tất nhiên là giả, thực chất ta thường xuyên cải trang, lén lút ra ngoài từ cửa nhỏ, đi thẳng đến lãnh cung.
Trước căn phòng tối tăm nhất, ta gõ cửa, bên trong vọng ra một giọng ca nhẹ nhàng.
“Mong chàng cứu vãn nhưng chàng lại dâng tay nhường người——”
Ta tiếp lời:
“Chàng có đáng làm nam nhân, có đáng làm nam nhân——”
Mật hiệu đối nhau, cửa mở ra.
Người phụ nữ bên trong đội một chiếc nón đen, nàng gỡ mũ trùm ra, lộ gương mặt trẻ trung. Nếu có ai ở đây, chắc chắn sẽ phải kinh hãi hét lên——
Là Văn tần.
Nàng chưa chết. Ngày ta đến gặp Tô quý phi lần cuối tại lãnh cung, ta đã gặp nàng.
Năm đó, Văn tần bị Tô quý phi hãm hại, đến mức phải nhận chén độc tử trong lãnh cung, nhưng Văn tần vốn là một cao thủ ngành y của thế giới kia, nàng đã chuẩn bị thuốc giải, giả chết rồi trốn thoát thành công.
Sau đó, nàng dùng cùng phương thức ấy cứu được Lý chiêu nghi, người cũng bị Tô quý phi hại chết.
Bọn họ và Tô quý phi có mối thù không đội trời chung, khi biết Tô quý phi bị đày vào lãnh cung, họ lập tức lên kế hoạch ám sát, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại cuối cùng giữa ta và Tô quý phi.
Ba người chúng ta liền hợp sức.
“Lý chiêu nghi đang luyện binh.”
Văn tần kiểm tra tường xung quanh, xác nhận không có ai nghe lén mới hạ giọng nói với ta:
“Đội quân này là những người được hoàng hậu năm xưa cứu sống, hầu hết xuất thân thấp kém, suốt nửa đời trước phải chịu đủ áp bức.”
“Ta và Lý chiêu nghi hỏi họ, vì sao lại sẵn sàng theo chúng ta, họ đáp——”
Văn tần ngừng lại.
“Hoàng hậu năm xưa từng nói với họ, không ai đáng phải làm trâu ngựa, câu nói ấy đã giải thoát họ, nên họ sẽ đi theo người nói ra câu đó vô điều kiện.”
Mắt ta nóng lên, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hoàng hậu tỷ tỷ bế ta ra khỏi phòng giặt đồ ở Thượng Y Cục.
“Hoàng thượng dạo này đang bệnh, Thái y viện đã được ta dặn dò, thuốc kê cho ngài đều có vấn đề, ngài sẽ không nhanh khỏi được đâu.”
“Ngươi làm sao thu phục được Thái y viện vậy?”Văn tần hiếu kỳ.
Ta lắc đầu:
“Không phải công lao của ta, đó là ân huệ hoàng hậu tỷ tỷ để lại, năm xưa trong cung, hoàng thượng có lần bệnh mãi không khỏi, đã từng nói muốn đem toàn bộ đám Thái y vô dụng ra chém đầu, là hoàng hậu tỷ tỷ cứu bọn họ.”
Văn tần trầm ngâm một lát.
“Hoàng hậu… quả thật là một nữ tử phi phàm.”
“Dù chưa từng gặp nàng, nhưng chúng ta vẫn luôn sống trong sự che chở của nàng.”
Nàng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay ta.
“Đã đến lúc, vì nàng, cũng vì chính chúng ta mà báo thù.”
Ngày được định vào một tháng sau Tết Trung thu, đêm mười lăm hôm ấty trăng nhuốm đỏ máu, trong những truyền thuyết cổ xưa, màu trăng này được gọi là yêu nguyệt.
Đại chiến đã bắt đầu như vậy.
Đội quân của Văn tần và Lý chiêu nghi như một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim hoàng thành, đột phá trực tiếp vào cung cấm, đội quân này do Lý chiêu nghi huấn luyện, vũ khí trong tay họ do Văn tần chế tạo, tiên tiến hơn nỏ của Ngự lâm quân rất nhiều.
Ta nhìn mưa tên bay khắp trời, trong lòng tự hỏi——
Hoàng hậu tỷ tỷ, ngày mà người bị ép phản loạn, liệu có phải cũng là tiếng giết chóc vang trời thế này?
Ta cầm kiếm lên, tiến về Thái Thanh cung của hoàng đế.
Phụng sự đến phút cuối đã không còn ý nghĩa chi nữa, Ngự lâm quân sau bao năm an nhàn, mỗi ngày chỉ biết uống rượu, đánh bạc, hoàn toàn không thể ứng phó với cuộc chính biến bất ngờ.
Chúng ta xông vào Thái Thanh cung, hoàng thượng bên mình chỉ còn hai tiểu thái giám, những kẻ khác vì sợ hãi mà bỏ chạy tứ tán.
Hoàng thượng khoác long bào màu vàng tươi, ngồi tại trung tâm, quả đúng là đế vương, đến lúc chết rồi mà nhìn chúng ta vẫn không chút sợ hãi, cũng chẳng phẫn nộ.
“Thẩm tài nhân, Văn tần, Lý chiêu nghi.”
Hắn chậm rãi thốt lên:
“Các ngươi che giấu mưu đồ quả thật không nhỏ.”
“Đặc biệt là ngươi…”
Ánh mắt hoàng thượng dừng lại ở ta:
“Ngươi vốn ngoan ngoãn nhất, chẳng lẽ cũng bị bọn họ lôi kéo?”
Ta cười lớn.
“Làm sao có thể, hoàng thượng.”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm hận:
“Từ ngày đầu tiên vào cung, ta chưa từng có lúc nào không muốn giết chết ngươi.”
Hắn nhìn ta, rất lâu sau mới nở nụ cười cay đắng.
“Rất tốt, các ngươi đều rất tốt.”
“Phi tần của trẫm, quả thật không một ai khiến trẫm không bất ngờ.”
Ngài nhìn đoàn quân đen kịt phía sau chúng ta, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt.
“Trẫm e là lần này sẽ chết ở đây rồi.”
“Nếu vậy, phi tần của trẫm cũng nên theo trẫm bồi táng đi.”
Hắn phất tay, cửa cung Thái Thanh bất ngờ bị chặn từ bên ngoài, đồng thời, hàng chục thùng dầu được dội từ mái nhà xuống, thấm vào mọi thứ trong cung.
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, Thái Thanh cung chủ yếu làm từ gỗ, chỉ cần bắt lửa một chỗ sẽ nhanh chóng lan ra toàn bộ, trong thời gian ngắn không cách nào phá cửa thoát thân.
Hoàng thượng đã giương cung, trên dây là một mũi tên cháy rực, hắn bắn thẳng vào bó rơm đã thấm đẫm dầu.
“Đến hoàng tuyền gặp lại, các ái phi của trẫm——”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta lao lên.
Mũi tên cắm phập vào ngực ta, ngọn lửa bén vào y phục, ta ngã xuống đất, dùng cơ thể dập tắt lửa.
Cơn đau khủng khiếp nhấn chìm ta, ta không còn nghe thấy gì nữa, thế giới trước mắt trở nên tĩnh lặng, tiếng hét giết, tiếng khóc la đều xa rời ta, ta nằm trên đất, nhìn những cảnh tượng vụt qua trước mắt——
Ta thấy Lý chiêu nghi cầm đao lao về phía hoàng đế, một đao đâm thẳng vào ngực hắn.
Ta thấy Văn tần chạy đến ôm lấy ta, nàng không ngừng gọi tên ta, nhưng ta không còn sức nghe rõ nàng nói gì nữa.
Ta quay đầu lại, nhìn về phía hoàng đế.
Hắn vẫn chưa tắt thở, trên ngực cắm một thanh đao dài, long bào vàng rực đã bị máu thấm đẫm, nhưng hắn vẫn như một ác quỷ, chậm rãi bò về phía ta.
Lý chiêu nghi rút kiếm ra, đứng chắn trước mặt ta, nhưng hoàng thượng không phải đến để giết ta, hắn nhìn ta, môi khẽ mấp máy. Ta đã nhìn rõ hắn đang nói gì.
“Chúng ta… có phải cuối cùng cũng sẽ đến bước này?”
“Nếu kiếp sau… trẫm không sinh trong hoàng tộc…”
“Thì tình yêu của chúng ta, liệu có kết thúc đẹp không?”
Ta hiểu ra rồi. Hắn không phải đang nhìn ta. Hắn là đang nhìn xuyên qua ta, nhìn một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ ấy đã chết dưới tay hắn trong cuộc cung biến mười năm trước. Giờ đây quả báo ứng nghiệm, hắn cũng phải chết trong cung biến dưới tay người của nàng.
Máu trào ra từ miệng ta, nhưng ta vẫn nở một nụ cười.
Và thế là hoàng thượng nhìn thấy, người mà hắn luôn cho là dịu dàng, ngoan ngoãn, luôn hạ mình – Thẩm tài nhân – đang dùng nụ cười ngông cuồng và ánh mắt đầy ghê tởm nhìn mình, phun ra một ngụm máu tươi mà phỉ nhổ
“Kiếp sau ai thèm yêu ngươi nữa.”
“Buồn nôn đến chết.”
Hắn trợn to mắt, như không thể tin nổi, rồi chầm chậm trút hơi thở cuối cùng.
8
Văn tần và Lý chiêu nghi ôm chặt lấy ta, họ khuyên ta kiên trì thêm chút nữa, họ nhất định sẽ có cách cứu ta.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu. Vết thương trước ngực đã không còn đau nữa, ta biết, máu ta sắp chảy cạn.
Ta dùng hết sức lực cuối cùng mở miệng, nhẹ nhàng nói:
“Muốn… muốn thấy.”
Văn tần và Lý chiêu nghi ghé sát môi vào, nghe rõ lời ta.
“Muốn thấy thế giới… không ai là trâu là ngựa.”
Họ khóc, nước mắt rơi xuống mặt ta.
“Ngươi kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sẽ cho ngươi thấy!”
Lý chiêu nghi, người luôn dũng mãnh, bỗng nhiên khóc lớn:
“Ngươi đừng chết, ngươi phải kiên trì thêm chút nữa…”
“Ngươi xem, chúng ta đã thành công trong cuộc chính biến, chúng ta có quân đội, có dân chúng ủng hộ, chúng ta sẽ thay đổi thế giới này…”
Ta nhắm mắt lại.
Ta đã thấy.
Ta thấy sẽ không còn ai giống như phụ thân ta, vô cớ bị kết tội rồi bị chém.
Ta thấy sẽ không còn cô gái nào giống ta, suốt đời bị giam cầm trong cung, không có một chút tự do.
Ta thấy sẽ không còn ai như gia đình ta, bị coi như nô lệ, ngày ngày bị địa chủ đánh đập chửi mắng.
Ta chỉ là một người bình thường sống trong thời đại này, vì những người phụ nữ đến từ thế giới khác này, ta đã sống một cuộc đời thật huy hoàng.
Thật tốt, ta hài lòng rồi.
Cảnh cuối cùng, ta thấy trong ánh sáng rực rỡ của buổi sớm, hoàng hậu tỷ tỷ tiến về phía ta, nắm lấy tay ta, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ta.
“Không ai phải là trâu là ngựa nữa.”
Ta mỉm cười, ta lại biến thành cô bé tám tuổi, nắm lấy tay nàng, toàn tâm toàn ý đi theo nàng, ta không biết nàng sẽ dẫn ta đi đâu, nhưng ta biết, nàng nhất định sẽ đưa ta đến một nơi tràn đầy hy vọng, một nơi tốt đẹp hơn.
Tài nhân Thẩm thị, năm thứ mười một triều đại Khánh Nguyên vào cung, năm thứ mười ba qua đời trong cuộc chính biến.
Cảnh cuối—
Giống như đã trải qua một thời gian dài trong bóng tối.
Ta trôi nổi trong cơn hỗn loạn, cho đến khi cuối cùng mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ta là một chiếc trần nhà trắng toát.
Ta ngồi dậy, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt trước mắt thật quen thuộc.
“Hoàng hậu… hoàng hậu tỷ tỷ…”
“Tôi là Tần Tử Hà.”
Cô gái trước mắt mỉm cười dịu dàng với ta, rồi quay về phía sau gọi:
“Này, hai ngươi, bạn cùng phòng mới tới mà không chào hỏi sao!”
Văn tần cầm một cuốn sách dày, trên mặt mang một vật thể lạ có hai mảnh kính — hoàng hậu tỷ tỷ sau này nói cho ta biết, vật đó gọi là kính — tiến lại gần ta, trên mặt mang biểu cảm chán chường.
“Tớ có bài kiểm tra nhỏ về môn topo vào ngày mai, để tớ ôn tập xong đã rồi nói.”
Bên cạnh nàng, Lý chiêu nghi đang làm một động tác kỳ quái hơn, ta không hiểu vì sao nàng lại nâng hai viên sắt lên xuống.
“Các cậu xem bắp tay tớ tập được thế nào, có làm mất mặt sinh viên thể dục không?” Lý chiêu nghi nhìn ta.
Ta không nghe rõ nàng đang nói gì nên chỉ đành ấp úng đáp lại.
“Không… không mất mặt.”
Ta nói:
“Ngươi một mình có thể đánh bại ba tên Ngự lâm quân.”
Họ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
“Chưa cần vội, ôn tập và tập thể dục đều để lúc khác rồi nói.”
Hoàng hậu tỷ tỷ— không, là Tần Tử Hà — cười tươi kéo ta lại.
“Trước tiên chúng ta cùng đưa A Linh đi ra ngoài, đi xem thế giới này.”
End