Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ Chương 8 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

Chương 8 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

6:49 chiều – 22/10/2024

Hắn ôm chầm lấy ta, siết chặt, như muốn hòa ta vào cơ thể của hắn.

Cổ ta ướt đẫm, hắn đã khóc.

Trong ký ức của ta, Thẩm Hành Vân chưa từng rơi lệ, kể cả khi bị Thẩm Ngự đánh đập tàn nhẫn.

Thực ra, ta cũng chẳng khá hơn.

Khi nhìn thấy hắn, tất cả những lo lắng, sợ hãi bao ngày qua đã có cơ hội bộc lộ.

Một lát sau, Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta: “Đừng khóc nữa, mắt sẽ sưng lên đấy.”

Ta vốn đã sắp ngừng khóc, nhưng nghe lời an ủi của hắn, mũi lại cay xè.

Ta nắm lấy vạt áo của hắn, khóc nức nở một hồi.

Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng vỗ lưng ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “A tỷ, mọi chuyện đã qua rồi.”

Nhưng chẳng thể qua đi được.

Ta vẫn nhớ rõ câu nói của nữ nhân xuyên không khi rời khỏi cơ thể ta: “Ta còn một cơ hội nữa để hoàn thành nhiệm vụ.”

Điều đó có nghĩa là, nàng ta sẽ quay lại.

20

Trương đạo trưởng đã đi vân du tứ phương.

Trước khi đi, ông tặng ta một miếng ngọc bội.

“Miếng ngọc bội này có thể bảo vệ phu nhân khỏi quỷ quái xâm nhập. Cho dù vị khách dị thế kia có quay lại, cũng sẽ không thể làm hại phu nhân nữa.”

Ta cảm thấy an tâm.

Nhưng Thẩm Hành Vân thì không.

Ban đêm, hắn quấn quýt bên ta không rời, ban ngày ngoài việc phải đi triều, hắn hầu như không rời khỏi ta nửa bước.

Thậm chí, ngay cả khi ta muốn đi rửa tay, hắn cũng muốn theo.

Ta đành thở dài: “Ta sẽ không sao đâu.”

“Nhưng ta sợ.”

Hắn nhìn ta, đôi mắt đẹp tựa sao trời, cứ thế chăm chăm nhìn ta, đầy vẻ đáng thương.

Ai có thể ngờ rằng, vị thừa tướng quyết đoán trong giết chóc ở bên ngoài, khi về nhà lại có bộ dạng thế này.

“Dùng mỹ nhân kế cũng vô dụng thôi.”

Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của ta, hắn mới miễn cưỡng để lại cho ta chút không gian riêng tư.

Chớp mắt, nửa năm trôi qua, lại đến Trung Thu.

Hoàng thượng rất hào hứng, đặc biệt tổ chức một hội đèn lồng tại ngự hoa viên trong cung.

Những chiếc đèn được các thợ thủ công tài ba chế tác, chiếc nào cũng tinh xảo tuyệt mỹ, sống động như thật.

Trong hội còn có phần đoán đố đèn lồng.

Thẩm Hành Vân đã giúp ta thắng một chiếc đèn lồng hình thỏ mà ta rất thích.

Ta cầm chiếc đèn lồng hình thỏ, vui vẻ đi dạo phía trước, bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc mà đáng sợ.

【Chờ đến khi Thẩm Hành Vân đến chỗ hẻo lánh, ta sẽ sai người đánh ngất hắn.

【Ta là công chúa, đưa hắn về cung của ta, ta có thể tùy ý làm gì hắn cũng được.

【Sau đó dù hắn có hận ta thế nào cũng chẳng sao, bây giờ ta là tam công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.】

Đó là giọng của nữ nhân xuyên không.

Ta theo tiếng nhìn về phía đó, liền thấy tam công chúa đang nhìn về phía này, trong ánh mắt đầy vẻ quyết tâm.

Lần này, nữ nhân xuyên không đã vào thân xác của tam công chúa, mưu toan chiếm đoạt Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân thấy bước chân ta khựng lại, liền hỏi có chuyện gì.

Ta kéo hắn đi lên phía trước vài bước, cho đến khi tam công chúa không còn nhìn thấy chúng ta nữa, ta mới nói cho hắn biết những gì mình phát hiện.

“Không sao.”

Thẩm Hành Vân rất bình tĩnh.

Ta sốt ruột: “Chàng không biết cái hệ thống của nàng ta lợi hại thế nào đâu. Nếu chàng rơi vào tay nàng, có những việc không phải chàng muốn không làm là được.”

“Tam công chúa sẽ không sống qua đêm nay.”

“Chàng nói gì?”

Lời vừa dứt, bên phía tam công chúa liền vang lên tiếng ồn ào, loáng thoáng nghe thấy những từ như ám sát, hộ giá.

Bất thình lình, một cái đầu rơi lăn đến trước mặt ta.

Chính là cái đầu của tam công chúa, hay nói đúng hơn, là của nữ nhân xuyên không.

Có lẽ nàng ta bị chém bất ngờ, không kịp chuẩn bị, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, như thể đang mơ mộng một điều gì đó.

Ta còn nghe được âm thanh kỳ lạ: 【Tít tít tít, nhiệm vụ thất bại, hệ thống đang rời khỏi thế giới này.】

Ta chưa kịp suy nghĩ thêm thì bên tai đã vang lên giọng nói vui vẻ của Thẩm Hành Vân: “A tỷ, ta đã nói rồi mà, ta sẽ chặt đầu tam công chúa, đưa cho tỷ đá chơi.”

Thích khách rất nhanh đã bị bắt, đó là một tân khoa trạng nguyên, trẻ tuổi thanh tú.

Hắn kể, tam công chúa đã để mắt tới hắn, hại chết vị hôn thê đã cùng hắn trải qua bao gian khó, luôn ở bên cạnh hắn.

Lần này hắn ra tay, chính là để báo thù cho vị hôn thê.

Khi kể xong, hắn đã tự sát bằng kiếm.

Sau sự việc này, hội đèn cũng không thể tiếp tục tổ chức được nữa.

Hoàng thượng bắt một số người, rồi cho mọi người giải tán về.

21

Xe ngựa lao nhanh, ta và Thẩm Hành Vân đang trên đường trở về nhà.

“Người kia là do chàng an bài?”

Thẩm Hành Vân gật đầu: “Hắn muốn báo thù, ta liền thuận tay đẩy một cái.”

Không ngờ sai sót ngẫu nhiên lại giải quyết luôn mối nguy hại mang tên nữ nhân xuyên không.

Ta có chút lo lắng: “Dù sao nàng ta cũng là tam công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, điều tra kỹ càng rất có thể sẽ liên lụy đến chàng.”

“Không đâu, tam công chúa được hoàng đế yêu chiều là bởi nàng ta có một ngoại tổ phụ thế lực thâm sâu. Mà giờ đây, ngoại tổ phụ của nàng ta cũng sắp đổ rồi.”

Thẩm Hành Vân nói rằng vụ tham ô liên quan đến thiên tai ở Giang Nam có liên hệ mật thiết với gia tộc ngoại tổ của tam công chúa.

Thế gia vốn là vũng nước đục.

Gia tộc ngoại tổ của tam công chúa, nhà họ Chu, đã phạm không ít tội ác trong bóng tối, nhưng bọn họ dùng quyền lực để đè bẹp tất cả.

Thẩm Hành Vân đã gửi những bằng chứng phạm tội mà hắn thu thập được vào tay kẻ tử thù của hắn.

Hoàng thượng vốn đã tức giận vì vụ tham nhũng trong vụ thiên tai Giang Nam, nên đối với nhà họ Chu đã sớm sinh lòng bất mãn.

Lại thêm việc phát hiện ra nhà họ Chu lừa trên gạt dưới, gây ra biết bao tội ác, hoàng thượng đã quyết tâm trừng trị gia tộc này một cách nghiêm khắc.

Sẽ không ai điều tra kỹ cái chết của tam công chúa.

Dù có điều tra cũng không sao, nhà họ Chu sắp bị hoàng thượng ghét bỏ.

Họ không thể lấy lòng hoàng thượng, cũng không thể thu lợi từ nhà họ Chu, điều tra chỉ khiến sự việc thêm phức tạp, có thể đắc tội với những người không nên đắc tội.

Trạng nguyên kia đã nói rõ rằng, hắn giết tam công chúa là để báo thù cho vị hôn thê, vậy thì tốt hơn hết là sớm kết án.

Hơn nữa, Thẩm Hành Vân hành sự vô cùng cẩn trọng. Dù có điều tra kỹ đến đâu, cũng sẽ không lần ra hắn.

Thẩm Hành Vân nói xong tất cả, nhìn về phía ta: “A tỷ, nàng có sợ ta không?”

Dù hắn là vì báo thù cho ta, nhưng thủ đoạn của hắn quả thật tàn nhẫn, thực sự cho người chém đầu tam công chúa, để đầu nàng ta lăn đến trước mặt ta.

Ta từ lâu đã biết rõ hắn là người như thế nào, làm sao có thể sợ hắn được.

Khi ta nhìn thấy cảnh tượng đó, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: hắn vì ta mà báo thù, liệu có liên lụy đến chính hắn hay không.

Lúc này đây, ta nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, giống như năm xưa hắn nắm lấy bàn tay nhuốm máu của ta: “Hành Vân, chàng quên rồi sao, chúng ta là đồng phạm.”

Thẩm Hành Vân mỉm cười nhẹ: “Phải, vậy nên chúng ta sẽ không rời xa nhau, sinh tử có nhau.”

End