Khi Tạ Huyền Lăng bị giải đi, Tạ Huyền Thanh đột ngột bế xốc ta lên, bước nhanh về hướng tẩm điện.
Ta vừa định giãy giụa, hắn đã cúi sát tai ta, hơi thở nóng rực phả lên vành tai ta, giọng điệu uy hiếp: “Tội khi quân, Cô nên trừng phạt nàng thế nào đây?”
Bên ngoài nhìn vào, trông chẳng khác nào hắn đang hôn ta, còn ta thì đang đáp lại hắn.
Cánh tay mạnh mẽ ôm trọn lấy lưng và chân ta, qua lớp áo mỏng manh, ta có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lồng ngực hắn truyền đến.
Phía sau, ta cảm nhận được ánh mắt đố kỵ và hối hận sâu sắc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vào đến tẩm điện, Tạ Huyền Thanh thả ta xuống giường.
Hắn cúi xuống, nhìn ta từ trên cao. Đường nét quai hàm sắc bén hiện rõ, đôi mày nhướng cao, ngay cả nốt ruồi đào hoa dưới chân mày cũng khẽ nhấc lên theo.
Giây tiếp theo, đôi môi nóng bỏng của hắn đã áp xuống môi ta.
Động tác của hắn dịu dàng nhưng đầy xâm chiếm.
Đôi mắt phượng tựa như muốn nhấn chìm ta.
Cả đêm dài trôi qua trong sự triền miên ấy.
“Ráng chịu đựng thêm chút nữa vì Cô.”
…
14
Một tháng sau, đích mẫu lâm bệnh nặng, phụ thân gửi thiếp yêu cầu ta về Tướng phủ để thăm bà.
Vừa bước đến cửa phủ, ta đã gặp đích tỷ từ Vương phủ lén trốn về nhà. Nàng chỉ tay vào ta, phẫn nộ gào lên: “Đều tại ngươi! Ngươi quyến rũ phu quân của ta, khiến hắn bị tước bỏ tước vị, còn liên lụy ta phải chịu khổ cùng hắn! Đồ tiện nhân! Ta biết ngươi ghen tỵ với ta, cố ý hãm hại ta! Ngươi không có kết cục tốt đâu!”
“Chát!”
Ta không nhịn được, vung tay tát cho nàng hai cái.
“Đồ nữ nhi của con tiện tỳ, ngươi dựa vào đâu mà đánh ta? Sao ngươi dám đánh ta?”
Ta không muốn dây dưa với nàng, định bảo nha hoàn đuổi ra ngoài, thì bất ngờ một mùi hương nồng nặc của thuốc phiện từ đâu đó phả đến, khiến ta đổi ý.
Đời trước, ta từng chịu bao nhiêu đau khổ, đích tỷ vẫn chưa nếm trải chút nào cả.
Ta khẽ cười nhìn nàng: “Đêm đó, chẳng phải chính đích tỷ đã tự tay bỏ thôi tình dược vào rượu của tỷ phu hay sao? Sao giờ lại trách ta quyến rũ hắn? Không phải đích tỷ muốn ta làm điều đó, để tỷ có thể thế ta vào cung tham gia tuyển tú hay sao?”
“Thì sao chứ?”
Đích tỷ nổi giận đùng đùng, hét lên và lao đến ta, móng tay sắc nhọn định cào rách mặt ta.
“Ta hạ thôi tình dược cho Tạ Huyền Lăng chẳng qua là để hắn để ý đến ngươi, con tiện nhân xấu xí này! Ta tốt bụng tạo cơ hội cho ngươi, vậy mà ngươi còn tranh giành suất vào cung của ta! Nếu ta vào được cung, thì làm gì còn đến lượt ngươi chứ?”
Một bàn tay chặn lại hành động của nàng, giọng nói đầy phẫn nộ của Tạ Huyền Lăng vang lên: “Ninh, Vãn, Vãn! Hóa ra chính là ngươi hại bản vương?”
Đích tỷ không tin nổi, tròn mắt kinh ngạc: “Ngươi… ngươi không ở trong vương phủ ư? Sao lại trốn ra đây, không muốn sống nữa sao?”
Sự phẫn nộ, tội lỗi và kinh hãi hòa lẫn trên gương mặt Tạ Huyền Lăng. Hắn kéo đích tỷ ngã nhào xuống đất, giọng lạnh lùng, đầy độc ác:
“Kẻ không muốn sống nữa là ngươi!”
“Ngươi đã hại bản vương hai kiếp! Bản vương sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”
Nói rồi, hắn lao đến, đánh mạnh vào đầu Ninh Vãn Vãn hai cú khiến nàng ta ngất xỉu ngay lập tức.
Ta định quay người, khép cửa đuổi khách.
“Nhu Nhi.” Tạ Huyền Lăng đẩy cửa ngăn lại, giọng hắn đầy bi thương: “Là đích tỷ nàng đã lừa ta!”
“Nếu không phải tại nàng ta, bản vương và nàng đời trước đã hạnh phúc viên mãn rồi!”
“Ta mơ thấy nàng mỗi đêm, người khoác hỉ phục đỏ ấy vốn là nàng!”
Ta cười lạnh: “Đừng gọi ta là Nhu Nhi. Theo phép tắc, ngươi nên gọi ta một tiếng hoàng tẩu!”
“Không! Nàng chính là Nhu Nhi của ta, không phải là hoàng tẩu gì hết!” Tạ Huyền Lăng đau đớn ngã xuống đất, gương mặt méo mó, nói năng lảm nhảm, rõ ràng là cơn nghiện thuốc phiện của hắn lại tái phát.
“Bản vương và nàng đã có một trai một gái, nhi tử giống ta, nữ nhi giống nàng, làm sao nàng lại có thể là hoàng tẩu của ta được?!”
Ta gọi gia nhân, đuổi cả hai người bọn họ ra khỏi phủ Thừa tướng.
Đích mẫu nôn ra một ngụm máu, mặt mũi tái nhợt, dường như bà khó mà sống qua được mùa đông này.
Bà ta trước giờ luôn cưng chiều đích tỷ, giờ đây lại không dám nổi giận, chỉ còn biết cúi đầu câm nín.
Dù sao, che giấu tội phạm cũng đồng nghĩa với đồng lõa.
Đích tỷ, đời trước những đau khổ ta từng nếm trải, đời này đến lượt ngươi phải từ từ trải qua thôi.
15
Khi ta trở về cung, trời đã tối đen. Tuyết phủ dày trên mặt đất.
Tạ Huyền Thanh tan triều xong, che ô đứng đợi ta trước cổng cung.
“Đường trơn,” Hắn đưa tay về phía ta, “Nắm lấy tay Cô.”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lau sạch lớp tuyết trên mặt ta, sau đó hắn hứng thú kể cho ta nghe chuyện chính sự triều đình.
“Đám lão thần cố chấp đó mỗi ngày đều dâng tấu, bảo Cô phải mở rộng hậu cung.”
Ta giấu đi nỗi chua xót trong lòng, khẽ gật đầu đồng tình. Dù sao, sao ta có thể mong đợi sống trọn đời bên đế vương, một đời một kiếp chỉ có mình ta được?
“Ồ? Nàng muốn Cô nạp thêm phi tần sao?”
Tạ Huyền Thanh đột nhiên biến sắc, ánh mắt trầm xuống, chân mày nhíu lại, hắn nhìn ta chằm chằm.
“Vì sao nàng không muốn chia sẻ thần đệ với đích tỷ của mình, nhưng lại sẵn lòng chia sẻ Cô với người khác chứ?”
“Chẳng lẽ nàng nói đã thầm thương Cô bao năm, tất cả đều là giả dối ư?”
Ánh mắt hắn sắc lạnh như muốn giết người.
Ta giật mình sợ hãi, vội vàng nói.
“Ta không muốn, một chút cũng không muốn.”
Tạ Huyền Thanh lúc này mới khẽ nhếch môi, nắm tay ta và tiếp tục bước đi.
“Thế thì tốt!”
“Nếu còn ai không biết điều, cứ muốn làm phi tử của Cô, Cô sẽ đưa nàng đi hòa thân.”
Tên này!
Quả nhiên vẫn đáng sợ như kiếp trước.
End