24
Một đám người, không một kẻ nào đánh lại được ta.
Khi cha ta, Khương tướng quân, và đại ca Khương Khứ Hàn đến nơi, họ nhìn thấy ta đang ngồi trên một đống xác chết, tay thì đang lau chiếc rìu.
Ông kéo ta đứng lên, vỗ mạnh vào lưng ta, vỗ đến mức ta suýt nữa nôn ra máu.
“Đừng sợ, con gái, cha đến rồi, cha đến rồi.”
Ta chỉ tay về phía Tống phụ thân:
“Mau xem cho ông ấy đi, ông ấy lại bị đánh vào đầu nữa đấy, đừng để sau này ông ấy biến thành kẻ ngốc.”
Người nhà họ Tống đều không sao, Tống phụ thân chỉ ngất đi một lúc rồi tỉnh lại, chỉ là sau đầu ông có một cục bướu lớn trông không được dễ coi cho lắm.
Tống mẫu thân bị dọa đến phát run. Đại ca và tam đệ cũng không sao, chỉ là thuốc mê quá mạnh, chắc phải nằm thêm một lúc nữa mới tỉnh lại.
Thần sắc cha ta trông rất nghiêm trọng:
“Ta nhận được tin có người muốn giết các ngươi, có lẽ mục tiêu của đám này không đơn giản chỉ là bắt cóc.”
Ta cũng bình tĩnh lại và suy nghĩ:
“Chúng quả thật rất gan dạ, dung mạo ta cũng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc gì, bán không được bao nhiêu bạc mà chúng lại bỏ ra cái giá quá lớn.”
Nghĩ kỹ lại, chuyện tối nay quả thật đầy nghi vấn.
Cha ta nói:
“Chúng ta nhận được tin tức nên mới vội đến bảo vệ các ngươi.”
Ông muốn bảo vệ chúng ta, nhưng không thể luôn theo sát được. Dù sao hiện giờ chúng ta là tội phạm bị lưu đày, còn ông là tướng quân triều đình.
Tống phụ thân trầm ngâm:
“Vậy ra mục tiêu của bọn chúng là ta. Chỉ cần ta chết, chúng sẽ từ bỏ, đúng không?”
Cha ta mắng ông là bị bọn tặc kia đánh đến độ ngu ngốc luôn rồi.
“Sống dù có khó khăn thế nào cũng tốt hơn là chết, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.”
Tống phụ thân lắc đầu:
“Không, ta có một việc cần làm, đây chính là cơ hội.”
Ta lập tức hiểu ra, nắm chặt lấy tay ông:
“Ta biết người định làm gì, mang ta theo.”
……
Kế hoạch của Tống phụ thân là giả chết. Sau khi ông chết, những người khác trong chúng ta sẽ an toàn. Hơn nữa, ông còn có thể nhân cơ hội này điều tra việc mà ông muốn làm.
Ta nói được, nhưng điều kiện duy nhất là ông phải mang ta theo. Nếu ông không mang ta theo, ta sẽ không giúp ông thuyết phục cha ta và những người khác.
Không còn cách nào khác, ông đành phải mang ta theo. Chỉ là ông rất tức giận, kéo cha ta qua nói:
“Ngươi đã dạy con gái ngươi kiểu gì mà nó khôn ranh như thế?”
Cha ta lại rất tự hào:
“Xem con gái ta tài giỏi biết bao, không cứng nhắc như ngươi.”
Chẳng bao lâu, kế hoạch giả chết đã được chuẩn bị xong, ta cùng Tống phụ thân cải trang, âm thầm đi điều tra chuyện đập nước ở thành Hoài Dương.
25
Tống phụ thân bày ra một cái cờ, giả làm thầy tướng số xem phong thủy, còn ta thì đóng giả tiểu đồ đệ của ông.
Chúng ta ở trên đập phơi nắng suốt nửa năm, cả hai đều gầy đi, đen nhẻm, bộ dạng của ta bây giờ giống đàn ông đến nỗi không ai nghi ngờ giới tính của ta, chỉ có điều mọi người đều nghi ngờ Tống phụ thân có thật là thầy tướng số không.
Dù sao thì ông ấy cũng chẳng có chút phong thái tiên phong đạo cốt gì cả. Tuy nhiên, nhờ tài học của mình, ông nhanh chóng kiếm được chỗ ăn ở miễn phí cho cả hai.
Gia đình này cũng không dư dả, chỉ có một căn phòng cho cả hai chúng ta, may mà có hai chiếc giường. Ông ấy treo tấm áo lên giữa để ngăn cách, giữ chút thể diện.
Ta tò mò hỏi:
“Người làm sao mà biết được gia đình này gần đây không thuận lợi và còn chỉ ra được vấn đề của họ?”
Ta không hiểu sao chỉ cần đổi phòng cho nàng dâu và cháu gái mà gia đình này lại khá lên, thậm chí nàng dâu còn có thể sớm mang thai?
Ông ấy nhìn xung quanh thấy không có ai thì mới hạ giọng đáp:
“Ta nào có nhìn ra được gì? Chỉ là quan sát thấy gia đình này đối xử không tốt với nàng dâu và cháu gái.”
“Gia đình này dù cuộc sống không quá khá giả, nhưng cũng không có lý do gì mà phải đuổi cháu gái ra ở phòng chứa củi, còn nàng dâu thì tính cách nhu nhược, lo lắng cho con nhưng lại không dám can thiệp. Ngày nào cũng buồn phiền, sao có thể có thai? Mà nếu có thai, sức khỏe kém thì cũng không giữ được con.”
Vậy ra, ông ấy hoàn toàn dựa vào quan sát và thường thức để đoán mò.
Ông lại thở dài:
“Ta nhìn nàng dâu ấy thực ra đã có thai rồi, vài ngày nữa có lẽ sẽ biết rõ. Cả gia đình này nhỏ nhen ích kỷ, đối xử tồi tệ với con cháu, nếu không thay đổi thì cuộc sống sẽ chẳng bao giờ khá lên.”
Ông nói rằng gia đình nên đoàn kết đồng lòng hướng ngoại, thay vì mải mê đấu đá, toan tính lặt vặt trong nhà thì tất nhiên cuộc sống sẽ chẳng tốt đẹp.
Ta không khỏi nhìn ông, bật thốt lên:
“Cha nhà ta cũng từng nói những lời tương tự, thực ra người và cha ta có nhiều điểm giống nhau.”
Trong cách đối xử với gia đình, hai người có suy nghĩ rất giống nhau.
Tống phụ thân lập tức sầm mặt:
“Ta với Khương Thành Hùng có chỗ nào giống nhau chứ?”
Ta: “……”
Được rồi, ngài nói không giống thì không giống, ai mà đấu khẩu thắng nổi ngài chứ?
Chúng ta tiếp tục tuần tra vùng nông thôn, đi khắp các làng mạc dưới chân đập nước ở huyện Thanh Điền.
Có lúc Tống phụ thân phán đoán đúng thì chúng ta được cho ăn ở, có lúc ông ấy phán sai hoặc gặp phải những kẻ khó tính thì chúng ta lại phải ngủ ngoài trời, tự kiếm đồ ăn.
May mà ta biết săn bắn và sinh tồn trong rừng, nếu không vị cựu Thượng thư Bộ Hộ cứng đầu này chắc đã chết đói hoặc bị thú dữ lôi đi rồi.
Lần nguy hiểm nhất là khi chúng ta gặp phải một con trăn lớn.
Con trăn quấn chặt lấy Tống phụ thân, ông ấy kêu cứu nhưng chỉ là những tiếng thì thầm quá nhỏ, ta không nghe thấy.
Sau đó, ta vô tình sờ vào chỗ bên cạnh thì sờ thấy một thứ lạnh toát, giật mình tỉnh dậy nên mới may mắn mà cứu được ông ấy một mạng.
Từ đó về sau, ông ấy sợ hãi không dám ngủ cách ta quá xa, sợ bị thú dữ lôi đi mất.
Ông thu thập mọi thông tin quan sát được, tổng hợp lại, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Hóa ra, bọn họ kiếm tiền bằng cách này.”
26
Sự thật mà Tống Văn Phong phát hiện ra là, quan chức thành Hoài Dương đã tự ý áp đặt thêm một loại thuế đập nước.
Nói cách khác, nếu những người dân sống dọc theo dòng sông muốn được bảo vệ bởi con đập, họ phải nộp thuế này.
Nếu ai không nộp, đập gần ruộng của họ sẽ không được sửa chữa đàng hoàng, thậm chí còn cố tình làm hư hại, để lại những lỗ hổng.
Khi mùa mưa đến, nước sông cuồn cuộn kéo theo bùn đất sẽ phá vỡ những chỗ yếu của đập, cuốn trôi ruộng đất xung quanh và gây ra cái chết cho nhiều người dân.
Có người đã nộp thuế, nhưng do hàng xóm không nộp, mà ruộng đất của mình cũng bị cuốn trôi theo liền oán hận những người xung quanh, vài gia đình xông đến phá nhà, đánh đập, thậm chí đánh chết người.
Sau một hai lần như vậy, không ai còn dám không nộp thuế. Cho dù không sợ quan phủ thì họ cũng sợ không thể sống yên ổn giữa những người hàng xóm.
“Lúc đầu bọn họ chỉ thu thuế của những người dân sống gần đập, sau đó lan rộng ra toàn thành Hoài Dương, tất cả mọi người đều phải nộp. Hơn nữa, loại thuế này được thu dưới danh nghĩa quyên góp, mỗi năm còn dựng bia khen ngợi những gia đình nộp thuế nhiều nhất.”
Vì được gọi là quyên góp, còn nói là dùng vào việc xây dựng đập nước, hơn nữa đập nước ở thành Hoài Dương được xây dựng rất tốt, mấy năm gần đây hầu như không xảy ra sự cố, thậm chí triều đình còn khen ngợi quan viên thành Hoài Dương về khả năng quản lý. Nếu không có ai có lòng điều tra, loại thuế này có lẽ mãi mãi không bị phát hiện.
“Các thân sĩ địa phương hối lộ quan viên cũng dưới danh nghĩa quyên góp tiền xây đập. Nếu bị kiểm tra, bọn họ chỉ cần nói rằng số tiền đã được dùng để xây đập và đào kênh.
“Con sông này dài, đập nước thì lớn, mỗi năm đều phải tu sửa. Ai mà kiểm chứng hết được số tiền này chứ? Cho dù có phát hiện ra một chút sai phạm cũng chẳng đáng gì, chẳng ai muốn điều tra sâu cả.”
Một số quan lại lười biếng, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, họ sẽ không bao giờ đi kiểm tra.
Thành Hoài Dương bề ngoài trông yên ổn, nhưng khổ sở nhất vẫn là người dân.
Dân chúng sống đã khó khăn, làm lụng cả năm mà còn không đủ ăn. Bây giờ lại phải đóng thêm một khoản thuế, nhiều người không đủ tiền còn phải bán con bán cái, hoặc vay tiền lãi cao. Lãi cứ chồng lãi, gia đình đó chẳng bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Tống Văn Phong sau khi điều tra rõ mọi chuyện, tức giận đến mức muốn chết đi, nhưng hiện giờ ông ấy đang là kẻ tội phạm, chẳng làm được gì cả.
Ông viết tất cả những gì điều tra được, sắp xếp gọn gàng rồi giao cho cha ta, sau đó chìa tay ra:
“Đưa ta về kinh thành.”
Cha ta ngạc nhiên:
“Ngươi định làm gì?”
Tống phụ thân nói:
“Ta đã giả chết để trốn thoát, ngươi đưa ta về rồi giao ta cho Hoàng thượng xử lý.”
Ông ấy muốn dùng việc này để trở lại kinh đô, trực tiếp trình bày với Hoàng thượng về vụ đập nước. Thậm chí, ông đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Cha ta giận dữ:
“Ngươi định đi chết sao?”
Tống Văn Phong thân hình không còn thẳng đứng như trước, nhưng lúc này lại ngẩng cao đầu nhìn trời:
“Vì dân chúng, vì triều đình, vì tương lai của Đại Lương, ta phải làm vậy.”
Cha ta không đồng ý, nói ông ấy điên rồi.
“Ta sẽ mang tài liệu về cho Hoàng thượng, ngươi cứ ở lại đây đợi là được.”
Nhưng Tống Văn Phong không chịu:
“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự sát tại đây để tỏ lòng trung thành với Hoàng thượng. Hơn nữa, chỉ mình ta mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Đây là vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc, ta không thể lùi bước.”
Khi ông ấy đã cứng đầu thì có mười con bò cũng không kéo lại được. Cuối cùng, cha ta cũng phải chấp thuận, đồng ý đưa ông ấy trở về.
Hiện tại ta vẫn mang thân phận giả chết, nhưng đã quay trở lại dưới sự quản lý của nha môn. Ta vẫn phải chăm sóc cho đại ca, tam đệ và Tống mẫu thân.
Cha ta đã để lại một vài người bảo vệ chúng ta trong bóng tối, tránh lặp lại chuyện ám sát, còn họ thì nhanh chóng trở về kinh thành.
Trước khi đi, Tống Văn Phong cúi đầu thật sâu về phía chúng ta.
“Phu nhân, Triết An, Tư An, Tuệ nhi, là ta đã phụ lòng các ngươi.”
Tống phu nhân lau nước mắt:
“Đi sớm về sớm.”
Nhưng lần này, chúng ta đều biết ông ấy đã chuẩn bị tinh thần để đi không trở lại. Ông định dùng mạng sống để đặt cược cho việc báo cáo tình hình ở Hoài Dương.
Cha ta đưa cho ta một tờ giấy nhỏ, dặn dò ta biết thời điểm hành động. Ông lo Hoàng thượng nổi giận sẽ xử chém cả nhà chúng ta. Những người ở lại đều là cận vệ trung thành của cha ta. Nếu có tin tức từ kinh thành, họ sẽ lập tức báo lại, để chúng ta có thể chạy thoát.
Tìm nơi ẩn náu mà sống cả đời vẫn còn hơn là chết.
Cha ta lúc nào cũng nói rằng, “chết tốt không bằng sống lay lắt”, mạng người là quan trọng nhất, không nên dễ dàng đem mạng sống ra đánh đổi.
Bây giờ ông ấy lại thêm một câu:
“Đừng học theo Tống Văn Phong cứng đầu, sống được thì phải sống.”
Ta cất tờ giấy vào và bắt đầu lân la dò hỏi đại ca và tam đệ:
“Nếu Hoàng thượng muốn xử tử cả nhà chúng ta, các ngươi chọn đưa đầu ra chịu chết hay lén lút sống sót?”
Ta nghĩ rằng họ cũng là những kẻ cứng đầu, sẽ không bao giờ chạy trốn, nhưng không ngờ cả hai cùng gật đầu:
“Sống được thì đương nhiên phải sống.”
“Đúng rồi, biết đâu sau này lại được minh oan.”
Đúng thế, đó mới là đại ca và tam đệ của ta.