Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại KHI BÓNG TỐI GẶP NGỌN ĐÈN Chương 7 KHI BÓNG TỐI GẶP NGỌN ĐÈN

Chương 7 KHI BÓNG TỐI GẶP NGỌN ĐÈN

2:47 chiều – 21/10/2024

“Mau lên, gọi xong tôi còn đi ngủ bù.”

“……”

“Cậu đợi để bố cậu đổi cho cậu một bà mẹ kế trẻ đẹp nữa à?”

“Mẹ! Mẹ! Mẹ! 

Được chưa Dương Thiển, nói thêm nữa là tôi sẽ về nhà đập phá phòng sách của cô đấy!”

Cuối cùng, cậu thiếu niên bướng bỉnh không thể nhịn thêm, ngẩng đầu lên từ cánh tay, ánh mắt tức giận trừng tôi.

Nhưng làn da trắng trẻo với đôi mắt đỏ hoe trông như ráng chiều khiến cậu chẳng có chút uy hiếp nào, mà ngược lại còn giống một chú cún tội nghiệp.

“Hahaha…”

Tôi bật cười, và cả khoang tàu đều vang lên tiếng cười theo.

Khi tàu cập cảng, Chu Hành cùng các thuyền viên bận rộn dỡ hàng và chia tiền, còn tôi dẫn Chu Lê Đình đi đặt phòng ở một nhà nghỉ.

Trời sắp tối, Chu Hành mới cõng theo hành lý nặng nề, tay cầm điện thoại bật ứng dụng bản đồ, đạp xe đạp chia sẻ đến.

Thấy anh mệt mỏi, tôi và Chu Lê Đình liền chạy đến giúp anh mang hành lý.

“Sao không gọi xe?”

Anh nắm lấy tay tôi, đưa hành lý cho Chu Lê Đình và đáp: 

“Không xa lắm, gọi xe còn phải đợi.”

Ai cũng thấy rõ anh đang tiết kiệm tiền, nhưng tôi chẳng buồn vạch trần anh.

“Nghỉ ngơi ăn chút đi, tôi đã gọi đồ ăn ngoài, cũng chẳng muốn ra ngoài nữa.”

“Ừ, được rồi.”

Buổi tối ở đây rất yên tĩnh, tiếng sóng biển vang lên từ xa vừa đủ nghe, tạo cảm giác rất bình yên. 

Trong phòng nhà nghỉ, nhạc nhẹ phát lên, tôi cuộn mình trong chăn, dùng điện thoại viết bài.

Chu Hành tắm khá lâu, bước ra với hơi nước còn bám trên cơ thể, ánh mắt trầm tư, cơ bắp trên người cũng không thư giãn chút nào.

“Nhìn anh có vẻ không vui, có chuyện gì sao?”

Anh bước đến bên giường, tôi ngồi thẳng dậy, ôm lấy eo anh, dụi mặt vào bụng săn chắc của anh.

“Đừng…” 

Anh khẽ nâng cằm tôi lên, đẩy tôi ra nhẹ nhàng.

 “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Nhìn vẻ nghiêm túc của anh, tôi cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

“Thật ra, lần ra khơi này của bọn anh…”

Anh ngồi xuống mép giường, cúi đầu, nuốt khan một cái, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng.

“Lần này… bọn anh không kiếm được nhiều tiền…”

Giọng anh run lên, đuôi mắt ửng đỏ, những ngón tay dài, thô ráp đan chặt vào nhau, nắm chặt đến mức trắng bệch, như một tù nhân đang thú nhận tội lỗi.

“Em biết mà, các anh về sớm, lại còn mất một phần cá trên đường, chắc chắn không bằng mấy lần trước rồi.”

“Không chỉ không bằng, lần này bọn anh… chỉ chia được… năm, sáu vạn thôi.”

Anh hoảng hốt như một chú chim bay lạc vào bẫy thợ săn, cảnh giác tột độ, toàn thân căng thẳng. 

Đột nhiên anh xoay người, nắm chặt cổ tay tôi.

“Dương Thiển, anh hứa chỉ lần này thôi, sang năm sẽ khác, từ đầu năm anh sẽ lại kiếm được nhiều như trước, anh… lời hứa với em sẽ không thay đổi.”

18

Ngày cưới, Chu Hành đã đưa cho tôi một trăm năm mươi vạn và hứa hằng năm sẽ có một trăm vạn để tôi quản lý, chỉ cần tôi giúp anh chăm sóc Chu Lê Đình.

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi thấy rõ sự lo lắng và căng thẳng của anh, sự cẩn trọng trong từng lời nói. 

Tôi nhớ đến tủ quần áo toàn đồ rẻ tiền của anh, và việc anh chọn đạp xe thay vì gọi taxi để tiết kiệm vài đồng lẻ…

“Chu Hành, anh biết một trăm năm mươi vạn đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong bao lâu không?”

“Anh… anh biết, anh biết mà…”

Anh không biết, đôi tay anh run rẩy, không dám nắm lấy tôi nữa, đầu cúi xuống, chôn sâu vào lòng bàn tay.

Anh cần một trăm vạn đó, anh muốn dùng số tiền này để níu giữ một tình cảm, giữ lại một gia đình.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thổn thức vang lên từ sâu trong lòng anh.

“Mười năm.”

Lưng anh cứng lại.

“Trong điều kiện chi tiêu bình thường, số tiền đó đủ cho mười năm.” Tôi nói. 

“Anh lo gì chứ? 

Dù nửa năm này chỉ kiếm được năm, sáu vạn, đó vẫn là thu nhập bình thường của một gia đình.”

Tôi ôm lấy anh, bao bọc cơ thể run rẩy và căng thẳng của anh trong vòng tay mình.

“Anh đã làm hết sức rồi. 

Chu Lê Đình cũng rất cố gắng, mỗi kỳ thi tháng cậu ấy đều đứng nhất lớp.

Hai người đã cho em một mái ấm rất an toàn.”

Bên ngoài phòng bỗng có tiếng bước chân vội vã chạy xa. 

Chắc là Chu Lê Đình đứng nghe lén ở cửa.

Cậu ấy biết Chu Hành sẽ nói với tôi về chuyện tiền bạc. 

Khi biết bố sẽ về nhà sớm, cậu ấy không vui vẻ lắm, chắc hẳn cũng đang lo lắng về tiền bạc.

“Thiển Thiển, em… sẽ không rời bỏ anh chứ?” 

Chu Hành vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, nhưng trong ánh mắt đã lấp lánh những tia hy vọng nhỏ nhoi, anh nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi nâng khuôn mặt anh lên, nhìn người đàn ông đã bị thời gian bào mòn, và nói…

Khi còn trẻ, chắc hẳn Chu Hành rất điển trai, giờ chỉ là làn da đã sạm đi, khuôn mặt cũng xuất hiện vài vết sẹo và dấu ấn thời gian.

“Chu Hành, đừng cố dùng tiền để mua tình cảm, và cũng đừng nghĩ rằng tiền có thể mua được một gia đình.

Em thích anh, em thấy rõ sự nỗ lực và vất vả của anh.

Nếu em không thích, hoặc nếu anh cố ý đối xử tệ với em, dù mỗi năm anh đưa em một trăm vạn, em cũng sẽ không ở lại.”

“Thiển Thiển…”

Gió biển ban đêm rất lớn, rất lạnh, nhưng người đàn ông bên cạnh lại ấm áp như một lò sưởi. 

Cảm giác được bao bọc trong vòng tay anh mang lại sự an toàn và thoải mái khiến tôi đắm chìm.

Năm tháng có thể đã lấy đi ánh sáng rạng ngời từ Chu Hành, nhưng anh đã tự mình tỏa sáng, như một viên ngọc quý được biển cả gột rửa và mài giũa qua thời gian.

Đêm gió mưa dữ dội trôi qua, nhưng anh dường như không biết mệt là gì.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ màng than thở:

“Em cứ tưởng anh không ưa em, nên mới không muốn chạm vào em.”

“Sao có thể? 

Anh… anh luôn rất muốn…”

“Phì, trên tàu anh còn chạy nhanh hơn cả thỏ, sợ em ăn tươi nuốt sống anh vậy.”

Anh im lặng rất lâu, đến mức tôi tưởng anh không định trả lời, và khi tôi gần chìm vào giấc ngủ, một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên bên tai.

“Anh không kiếm được tiền, anh nghĩ em sẽ bỏ đi, không muốn để em cảm thấy thiệt thòi…”

“Đồ ngốc.”

18

Ngoại truyện 1:

Hai chúng tôi đã quá điên cuồng đêm qua, đến khi tỉnh dậy thì đã gần chiều ngày hôm sau.

Tôi bật dậy đột ngột, khiến Chu Hành bên cạnh giật mình.

“Sao thế?”

“Ba giờ chiều rồi, chúng ta cả đêm với cả nửa ngày không hề quan tâm đến Chu Lê Đình!”

Khi lơ là nhất chính là lúc dễ xảy ra chuyện nhất. 

Nếu cậu ấy có ý định tự tử trong đêm, thì qua ngần ấy thời gian, thậm chí còn chẳng kịp cứu.

Nghe tôi nói, Chu Hành cũng hoảng hốt, chúng tôi vội vàng khoác áo choàng tắm của khách sạn và lao đến phòng của Chu Lê Đình.

Nhà nghỉ này có kiểu phòng liền kề, hai cửa phòng đối diện nhau, ở giữa là phòng khách.

Hôm nay, cửa phòng của Chu Lê Đình đã đóng kín…

Chỉ một khoảng cách ngắn giữa phòng khách, nhưng tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mắn là cửa không khóa, Chu Hành xoay một cái là mở ra ngay.

Rèm cửa bị kéo kín mít, căn phòng tối tăm, chỉ thấy trên chiếc giường mềm mại có một người nằm xoài, chăn chỉ đắp đến eo.

“Lê Đình! 

Lê Đình! 

Dậy đi, đừng làm bố sợ!”

Chu Hành chạy vội đến bên giường, suýt vấp phải đôi giày thể thao trên sàn, cả người ngã lên người Chu Lê Đình, ôm lấy vai cậu và lắc mạnh, lớn tiếng gọi.

Tôi vội kéo rèm để ánh sáng tràn vào, dễ kiểm tra tình trạng của cậu ấy hơn.

“Kiểm tra xem còn thở không, em sẽ gọi cấp cứu…”

“Chết tiệt… động đất hay sóng thần gì vậy?”

Chưa kịp nói dứt câu, giọng nói khàn khàn, ngái ngủ của Chu Lê Đình vang lên từ trong vòng tay của Chu Hành.

Cậu ấy vốn chưa tỉnh hẳn, bị Chu Hành lắc mạnh nên đầu óc quay cuồng.

Nhìn thấy Chu Hành, cậu giật mình, mắt mở to, nắm chặt cổ áo của Chu Hành và hét lên hoảng loạn: 

“Dương Thiển đâu?

 Cô ấy chạy đi rồi à? 

Con phải đi tìm cô ấy về…”

“……”

Cậu ấy đẩy Chu Hành ra, định lao ra ngoài tìm tôi, nhưng khi một chân vừa chạm đất thì phát hiện tôi đang đứng ngay cạnh cửa sổ, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc.

Thời gian như ngưng lại, cậu ấy đứng cứng đơ bên giường.

“Tôi là mẹ kế của cậu, không phải vận động viên marathon, cảm ơn vì đã nghĩ tôi có khả năng như vậy.”

“Đừng lo, đừng lo, mẹ con vẫn ở đây mà.” 

Chu Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu an ủi.

Vừa định thả lỏng thì bất ngờ, một bóng đen lao tới, tôi cảm thấy vòng eo bị siết chặt, bị kéo vào một cái ôm nóng bỏng.

Chu Lê Đình không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Cậu ấy đã cao hơn cả Chu Hành, thân hình rắn rỏi như một ngọn núi, từng cơ bắp căng cứng, ôm tôi như ôm lấy một vật quý giá vừa tìm lại được.

“Được rồi, được rồi, mẹ sẽ không đi đâu cả. 

Tối qua mẹ với bố không để ý đến con, sợ con có chuyện gì nên hôm nay mới lo lắng thế này.”

Chu Hành bước đến, vỗ nhẹ vào lưng Chu Lê Đình để cậu ấy lấy lại bình tĩnh từ “cơn ác mộng” vừa rồi.

Mãi đến vài phút sau, Chu Lê Đình mới hoàn toàn trấn tĩnh lại, buông tôi ra, xoa xoa mặt rồi bất ngờ ôm lấy cả tôi và Chu Hành. 

Cậu lẩm bẩm điều gì đó nhỏ đến nỗi khó mà nghe rõ.

Hình như là: “Mẹ, chúng ta sẽ mãi mãi là một gia đình.”

Chúng ta là một gia đình.

Cái tiếng “mẹ” ấy và năm chữ “chúng ta là một gia đình”, dù nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng lại như một cú đánh trúng vào góc sâu thẳm nhất của trái tim tôi, nơi yếu mềm và cô đơn nhất.

Thật tuyệt, cứ như vậy mà sống tiếp thôi.

Ngoại truyện 2:

Chu Lê Đình quả thật rất biết cố gắng, sau này không còn có ý định tự tử nữa, ở nhà cũng biết ngoan ngoãn mặc đồ đầy đủ, còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.

Mỗi khi tôi nói gì, cậu luôn phải cãi lại vài câu, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn nghe theo. 

Tôi cũng thích trò cãi vặt với cậu, rồi nhìn cậu đỏ mặt lên vì tức.

Sau này, cậu được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn chuyên ngành kỹ thuật điện.

Tôi mở một cửa hàng hoa gần nhà, sau khi mọi thứ đi vào ổn định thì chuyển sang thuê đất trồng hoa để bán sỉ, thời kỳ tốt nhất một năm cũng kiếm được bốn, năm mươi vạn.

Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, đến năm Chu Lê Đình tốt nghiệp, tôi không cho Chu Hành đi nữa, giao việc quản lý nông trại cho anh, còn tôi ở nhà viết bài và quản lý cửa hàng hoa.

Ban đầu, tôi nghĩ cuộc sống như vậy là đã rất ổn rồi, nhưng Chu Hành lại giỏi kinh doanh hơn tôi nghĩ. 

Anh tử tế và thật thà, chưa đến nửa năm đã tăng gấp đôi lượng khách hàng, khiến chúng tôi phải thuê thêm vài trăm mẫu đất nữa để mở rộng sản xuất.

“Nếu sớm gặp được bố con, chắc mẹ đã đỡ đi vòng vèo mất mười năm rồi.”

Tôi vừa nói, vừa cầm nửa quả dưa hấu lạnh, ngồi dưới tán cây dương lớn bên cánh đồng.

Lần này, Chu Lê Đình không phản bác, cậu nhìn xa xăm về phía mặt trời chói chang, trong ánh mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ, môi cậu hơi nhếch lên thành một nụ cười vừa đắng chát vừa bình yên.

Nếu cậu ấy sớm gặp được Dương Thiển, tuổi thơ của cậu có lẽ đã hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là giống như những đứa trẻ bình thường khác.

“Mẹ, cả đời này, con chỉ thừa nhận mẹ là mẹ con.”

“Mỗi lần có ai nghe nói con trai mẹ đã tốt nghiệp đại học, đều khen mẹ trông trẻ trung ghê haha…”

“Đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Chu Hành từ trong nhà kính bước ra, rửa tay trong thùng nước rồi như theo thói quen, vòng tay ôm tôi vào lòng.

Tôi múc một muỗng dưa hấu lạnh đưa vào miệng anh, sau đó đẩy anh ra một chút: “Nóng chết đi được.”

“Đúng là nóng thật, nhưng anh vẫn muốn ôm em.”

“Bố!” 

Chu Lê Đình cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn khổng lồ, mặt cậu lập tức sụ xuống:

 “Con biết là hai người tình cảm tốt lắm, nhưng đừng khoe trước mặt người đang cô đơn có được không? 

Con thua luôn.”

“Có ai cản con tìm đối tượng đâu, chọn đi, bố mẹ đi dạm hỏi cho con.”

Tôi cố tình trêu: “Tiểu Đình Đình không vội đâu, cứ từ từ mà chọn, có phải tìm ai đó để trông con đâu mà phải gấp.”

Một câu của tôi khiến Chu Hành á khẩu, mặt đỏ bừng bối rối, chỉ biết cười gượng hai tiếng rồi giật lấy miếng dưa hấu trong tay tôi, ngồi sang một bên ăn.

End