Là một gian phi, ta vô cùng tận tụy với công việc.
Ở chốn hậu cung, ta hết lòng với hết dạ quyến rũ bệ hạ, gây ra sóng gió ghen tuông.
Tại triều đình, ta cùng với thái giám quyền khuynh thiên hạ – ạ Phong Lâu, âm mưu bày kế, khiến nước nhà lâm nguy, nhân dân lầm than.
Cuối cùng, ta được ân sủng khắp chốn hậu cung, mang trong mình long thai – đứa con thứ ba của bệ hạ, thăng quan tiến chức, đạt đến đỉnh cao của đời gian phi.
Nhưng ta và Tạ Phong Lâu lại trở mặt.
01
Tạ Phong Lâu bước vào khi ta đang chịu cảnh nghén ngẩm.
Căn phòng nhỏ hẹp, cửa đóng kín không kẽ hở, giữa phòng chỉ có một chiếc giường đặt chính giữa, bốn góc giường buộc dây xích sắt.
Những sợi xích được khóa chặt nơi mắt cá chân ta, ngăn ta chạy trốn.
Bên cạnh giường, một cái bô đặt sẵn, tiện cho ta nôn vào.
Phải nói rằng, bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.
Ta lạnh lùng nói với Tạ Phong Lâu – kẻ đã sắp đặt tất cả: “Ngươi sao còn chưa chết?”
Hắn đáp nhàn nhạt: “Nương nương, chưa tới lúc ta chết.”
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Nương nương, bệ hạ tối qua bệnh tình lại trở nặng.”
Ta giật mình ngộ ra: “Vậy là, bệ hạ sắp băng hà?”
Tạ Phong Lâu im lặng nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên đặt tay lên bụng ta.
Người đời nói thai nhi đủ mười tháng mới viên mãn, còn ta đã mang thai hơn bảy tháng, bụng đã lớn nặng.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên, như một cánh hoa lướt qua.
Dù cách một lớp y phục, ta vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, khiến da thịt ta như bị thiêu đốt. Ta hét lên: “Đừng chạm vào ta!”
Hắn chậm rãi rút tay về: “Bệ hạ rất nhớ nương nương, đã viết mật chỉ.
Nếu đứa trẻ là nam, nó sẽ được lập làm thái tử.
Nếu là nữ… bệ hạ sẽ cho hai người về quê.”
Về quê? Hai chữ ấy sao mà đẹp đến vậy.
Như thể ngay lúc này, ta có thể ngửi thấy hương hoa lan dịu nhẹ từ quê nhà.
Trước khi ta nhập cung, mẫu thân đã hái một đóa hoa lan cài vào tóc ta. Ta vẫn giữ nó bên mình, dù nó đã héo úa.
Đã bao nhiêu năm rồi, ta chưa từng về quê.
Ta hỏi hắn: “Ngươi sẽ thật sự cho ta đi?”
Gương mặt hắn chìm trong bóng tối của căn phòng: “Đứa bé trong bụng nương nương, nhất định phải trở thành thái tử.”
Hắn sẽ không để ta đi.
Ta muốn khóc lớn, cũng muốn cười to.
Nhưng cuối cùng, chỉ có thể nghiến răng nguyền rủa: “Tạ Phong Lâu, ngươi sẽ tuyệt hậu!”
Hắn bình thản đáp: “Nương nương lại quên rồi, ta là hoạn quan. Hoạn quan không thể sinh con.”
Mỗi lời hắn nói đều khiến ta buồn nôn.
Ta cúi xuống, cố ý nôn thẳng lên đôi giày của hắn.
Trên giày thêu rồng bốn móng bằng chỉ vàng – thứ vinh hoa ngạo mạn, chỉ xứng đáng với kẻ khuynh đảo triều chính như hắn.
Nhưng ta vẫn nhớ rõ khi xưa, ta vì hắn mà khâu lại vạt áo rách, trên đó thêu một con chim xấu xí đến mức đáng chê trách. Thế mà hắn lại hài lòng vô cùng.
Thời gian trôi qua như bóng câu, lòng người đổi thay chóng vánh.
Ta nằm lại trên giường, cửa phòng khép chặt, ánh sáng dần dần bị che lấp. Bỗng đứa trẻ trong bụng đá ta một cú.
Ta dịu dàng nói với con: “Đừng sợ, mẫu phi nhất định sẽ bảo vệ con.”
Câu này nghe quen đến lạ.
Ta lục tìm trong trí nhớ và cuối cùng cũng nhớ ra.
Khi còn nhỏ, ta từng mắc lỗi và bị phạt quỳ dưới sân. Trời đổ mưa lớn, có ai đó cầm ô che cho ta, khẽ nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Giữa sân, cây tỳ bà bị mưa đập vào, nghe rào rào như tiếng pháo.
Ta quỳ ở đó, hai đầu gối đau nhức đến không chịu nổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy hân hoan.
Hóa ra, niềm vui thuở ấy chẳng có nghĩa lý gì.
Tạ Phong Lâu, ta nghĩ, ta nhất định phải giết ngươi.
02
Năm ta mười tuổi, ta nhập cung, khởi đầu chỉ là một cung nữ.
Làm cung nữ thật cực khổ, ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn chó, mà khổ nhất là chẳng có tiền đồ. Dù có làm cả đời, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ hầu hạ người khác.
Về phần Tạ Phong Lâu, hắn còn thê thảm hơn. Hắn là một hoạn quan, vào cung lại phải chịu một đao đoạn tuyệt nam căn.
Lần đầu ta gặp hắn, đó là vào mùa hè.
Cung cấm nhiều cây ngô đồng, tiếng ve kêu inh ỏi. Ta vin cớ bắt ve để trốn việc, rồi tình cờ thấy hắn đang đứng bên hồ.
Lá sen phủ kín mặt hồ. Hắn khoác trên mình chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, đứng đó, như thể đang thưởng sen.
Chốn cung cấm không nuôi kẻ nhàn rỗi. Người có thể thư thả ngắm cảnh, ắt là bậc chủ nhân.
Ta vội cúi đầu, trong khoảnh khắc liếc mắt thấy hắn bước lên hai bước, rồi… rất thản nhiên mà nhảy xuống hồ.
Sao lại có người tự vẫn mà bình tĩnh đến thế?
Không chút đắn đo, ta cũng nhảy theo hắn.
Ta sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã giỏi bơi lội.
Khi thấy hắn rơi xuống nước, ta liền kéo hắn lên bờ, như kéo một con chó chết.
Sau đó, ta giáng cho hắn hai đấm vào bụng. Hắn ho lên hai ngụm nước, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt.
Gương mặt hắn mang vẻ lạnh nhạt, lông mày rậm, hàng mi dài, sống mũi cao thẳng. Dù tình cảnh hắn nhếch nhác thế này, vẫn toát lên vẻ cao quý khó tả.
Chẳng lẽ đây là một nhân vật lớn cải trang vi hành?
Ta mừng thầm trong bụng, liền đưa tay đỡ hắn: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Nhưng hắn không tỏ vẻ cảm kích, chỉ lạnh lùng hất tay ta ra: “Ngươi không nên cứu ta.”
Nhân vật lớn thì thường có tính khí lớn, ta hiểu mà.
Bỗng từ xa vang lên tiếng người giận dữ: “Tiểu Lâu Tử lại trốn đâu rồi?”
“Lại lười biếng nữa hả? Để tạp gia tìm thấy, xem ta cho hắn biết tay!”
Đó là hai tên tiểu thái giám, nhìn qua cũng không có địa vị cao.
Ta quay lại nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ngươi phải nhớ kỹ tên ta là Tiểu Lô.
Sau này, nếu ngươi muốn báo đáp, đừng có tìm nhầm người.”
“Báo đáp?” Nghe vậy, hắn cười nhạt: “Ta có gì mà báo đáp ngươi?”
Có nhiều thứ lắm chứ! Như vàng bạc châu báu, ngọc ngà bảo vật… Ngươi đừng nghĩ rằng những thứ tầm thường ấy lại làm ta phật lòng…
Nhưng hắn đã đứng dậy, nói với hai tên thái giám: “Ta ở đây.”
Hóa ra, Tiểu Lâu Tử trong miệng bọn chúng chính là hắn!
Hai tên thái giám vừa nhìn thấy hắn liền chửi ầm lên:
“Đồ khốn kiếp! Mới không thấy một lúc đã chạy tới đây hẹn hò với cung nữ rồi hả?”
Hắn chỉ đứng yên, không nói lời nào. Nước từ mặt hắn chảy xuống, lặng lẽ như dòng suối.
Dù vậy, dáng vẻ của hắn vẫn thanh cao, mong manh đến mức khiến ta không kìm được mà bước ra bảo vệ: “Mắt chó các ngươi mù rồi à? Ai cho các ngươi dám vu khống chuyện tư tình?”
Hai tên thái giám định mắng chửi tiếp, nhưng ta đã nhanh tay giơ thẻ bài của mình ra:
“Người của cung Hữu Phượng Lai Nghi, các ngươi cũng dám đụng tới sao?”
Cung Hữu Phượng Lai Nghi là nơi hoàng thượng xây riêng cho hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu là phượng hoàng, ngô đồng thu hút phượng tới, nên khắp cung đều trồng cây ngô đồng.
Nhờ ân điển của hoàng thượng, người của cung Hữu Phượng Lai Nghi đi ra ngoài đều được quyền tự do hành động.
Hai tên thái giám sợ đến mức run rẩy: “Gì chứ… là chúng nô tài mù mắt…”
Ta nghiêm mặt nói: “Ta và Tiểu Lâu Tử là đồng hương, sau này các ngươi không được phép bắt nạt hắn!”
Bọn chúng vội vàng gật đầu đồng ý. Ta quay sang nói với Tiểu Lâu Tử: “Nếu có chuyện không vừa ý, cứ đến tìm ta. Ta nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho ngươi.”
Trên gương mặt tái nhợt của hắn hiện lên nét kinh ngạc. Hắn nhìn ta thật lâu, rồi sâu sắc cúi mình hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng của hắn thẳng tắp như cây lan, cao quý tựa ngọc thụ.
Đáng tiếc, lại là một hoạn quan.
Ta ngậm ngùi nghĩ thầm, vàng bạc, châu báu, ngọc ngà xem ra là chuyện không thành rồi.
03
Ta vừa làm việc thiện xong, trở về cung đã bị đánh đòn.
Cao cô cô dẫn ta về, liền mắng: “Thật là giỏi giang rồi đấy, còn biết mượn oai hùm! Thẻ bài đó là để ngươi lấy ra hống hách sao?”
Ta bị đánh đến mức khóc lóc kêu trời kêu đất: “Cô cô, nô tỳ sai rồi!”
Đúng lúc náo nhiệt, Đại cô cô bước tới hỏi: “Lại gây chuyện gì nữa? Nương nương vừa mới thức giấc, đã nghe các ngươi ồn ào thế này.”
Đại cô cô là người bên cạnh hoàng hậu, khiến ta sợ đến mức không dám nói lời nào. Ngay cả Cao cô cô cũng phải quỳ xuống. Sau lưng vang lên một giọng nói dịu dàng: “A Nguyệt, đừng dọa bọn họ nữa.”
Thì ra là Hoàng hậu nương nương đã tới!
Ta càng không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi hài thêu phượng hoàng và cỏ quý của nương nương tiến lại gần.
Khi đến trước mặt ta, người dịu dàng nói: “Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”
Ta rụt rè ngẩng đầu, Hoàng hậu nương nương mỉm cười: “Lúc trước nghe người ta nói, ta không tin. Giờ nhìn kỹ, đúng là có đôi chút giống ta khi còn nhỏ.”
Nương nương lại hỏi ta: “Ngươi tên gì?”
“Khải bẩm nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Lô. Khi nô tỳ chào đời, khắp hồ đầy cỏ Lô bị sương phủ trắng xóa chỉ sau một đêm.”
“Là một cái tên hay.” Nương nương mỉm cười, nhưng giọng người phảng phất chút buồn bã: “Ta tên là A Chiêu.
Trước khi ta sinh ra, trời mưa suốt nửa tháng, nhưng ngay lúc ta chào đời, trời đột nhiên quang đãng.