Ta gật đầu: “Phải.”
“Chính là mẹ…”
Chưa kịp nói hết lời, hắn đã vỗ tay, từ ngoài cửa lập tức có không ít người bước vào, trên tay họ là những chiếc rương lớn.
Hắn nhìn ta, thở dài một tiếng, rồi tiến đến, tùy tiện lấy ra một chiếc trâm cài, cúi xuống cài lên tóc ta.
Hắn nói: “Bây giờ nàng hài lòng chưa?”
Ta bàng hoàng, không hiểu hắn có ý gì.
Hắn cười nhạt: “Chẳng phải chính nàng đã bảo mẫu thân nói với ta sao?”
“Chẳng phải nàng muốn ta đối xử công bằng sao?”
Hắn khẽ hất cằm chỉ về phía những món đồ kia.
“Những thứ này, đủ chưa?”
Ta lập tức hiểu ra, trong phút chốc cơn giận bùng lên, ta ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta không cần, mang đi hết.”
Hân chẳng màng đến ta, chỉ quay lưng đi ra ngoài. Bước chân của hắn không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước như dẫm lên trái tim ta, để lại một cảm giác trống rỗng, hoang vu trong lòng.
Trong viện của ta, những thứ hắn sai người mang đến chất đầy. Thích Bình đến hỏi ý kiến: “Phu nhân, những món đồ này…”
Ta ngẩng đầu cười nhạt: “Cứ cất đi.”
Dù sao, hắn cũng chưa từng tặng đứa con trong bụng ta một thứ gì. Vậy thì cứ coi như đây là dành cho con ta đi. Con của ta không thể giống ta, chẳng có gì trong tay.
Chỉ là, cuối cùng, ta chẳng thể đợi đến ngày đứa bé ra đời.
8
Khi thai được hơn sáu tháng, thân thể ta trở nên nặng nề, mỗi khi ăn uống chẳng có chút khẩu vị nào. Bụng thì càng ngày càng lớn, nhưng người ta lại càng gầy gò, tiều tụy.
Thích Bình lo lắng đến rơi nước mắt, khuyên ta nên ăn nhiều hơn.
Nhưng ta biết, Hứa Yên cũng thường kén chọn đồ ăn. Nàng ta hay trước mặt đám hạ nhân làm nũng với Thẩm Thừa Châu, nói mình muốn ăn món này, món kia.
Thẩm Thừa Châu chẳng bao giờ tỏ ra khó chịu, nàng ta muốn gì, hắn cũng tìm bằng được cho nàng ta.
Sự chiều chuộng ấy thật là tột bậc.
Vào một buổi trưa, bụng ta đột nhiên đau quặn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Thích Bình vội đỡ ta dậy, toàn thân nàng run rẩy.
Dưới chân ta, máu chảy lênh láng…
Thích Bình vội vàng chạy đi mời y quan trong phủ.
Ta choáng váng, đau đớn đến cực điểm, vô thức gọi tên Thẩm Thừa Châu.
“Thẩm Thừa Châu…”
“Thẩm Thừa Châu…”
Nha hoàn bên cạnh khẽ nhắc nhở ta: “Thế tử phi, Thế tử giờ này chắc đang ở bên Hứa phu nhân.”
Ta bật khóc thành tiếng, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Nhưng trước khi ngất đi, ta vẫn nghe được một câu nói.
“Hứa phu nhân không ăn được gì, y quan đang ở trong viện của nàng ấy, Thế tử cũng đang ở đó, không cho ai vào.”
Ta tự hỏi, có phải ta sắp chết rồi không.
Nếu chết, cũng tốt.
Mọi chuyện sẽ rời xa ta mãi mãi.
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu. Khi tỉnh lại, cổ họng ta khô khốc, không thể phát ra tiếng.
Thích Bình kéo chăn lên cho ta: “Thế tử phi.”
Ta nhớ lại những gì xảy ra trước khi mất đi ý thức, tay chạm lên bụng mình.
Chỉ là một khoảng phẳng lặng.
Nước mắt chầm chậm lăn dài xuống khóe mắt.
Đứa trẻ này, cuối cùng vẫn không giữ được.
Thích Bình mang đến một chén nước: “Phu nhân tỉnh đúng lúc, bệ hạ vẫn chưa rời đi.”
Ta khẽ thốt lên: “Bệ hạ?”
Ngay lúc ấy, một bóng dáng tiến lại gần. Gấu áo đen như mực, chân mày cao ngạo, ngài đứng bên giường ta, giọng nói lạnh lùng như nước: “Ngươi ra ngoài đi.”
Thích Bình cúi người: “Vâng.”
Ta nhìn ngài, chớp mắt vài lần, không rõ đây là mơ hay thực: “Bệ hạ sao lại đến đây?”
Ngài cười khẽ một tiếng: “Nếu không phải trẫm đến, ngươi đã chết rồi, biết không?”
Ngài vốn là người lạnh lẽo, có thể thốt ra những lời này, xem như đã là lòng trắc ẩn.
Ta đáp lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Ừm.”
Biết chứ.
Dĩ nhiên là ta biết.
Sự phản bội của Thẩm Thừa Châu, tình cảm thuở thiếu thời, và tình yêu mà Hứa Yên có được – tất cả đều là những nhát dao giết chết ta.
Trong phòng im lặng hồi lâu, không một ai nói gì.
Một lúc sau, ngài mới cất lời: “Hối hận không?”
Ta nghiến răng: “Không.”
Những kỷ niệm ngày xưa, khi hắn từng bẻ cành mai, quét lối cho ta, đòi lại công bằng cho ta, đều là thật. Gả cho Thẩm Thừa Châu, ta không bao giờ hối hận.
Dù sao, đó cũng là chút hơi ấm ít ỏi trong cuộc đời ta khi ấy.
Dù có lặp lại bao nhiêu lần, ta cũng không thay đổi.
Thẩm Thừa Châu đã thay đổi, còn ta thì chưa.
Bệ hạ nhíu mày, nhếch môi, giọng đầy vẻ chế giễu: “Diệp Uyển Uyển, ngươi thật là… bướng bỉnh.”
Ta nhắm mắt lại, giọng khản đặc: “Phải.”
“Ngài có thể giúp ta không?”
“Hoàng huynh.”
9
Lần này ta thực sự đã bước một chân qua Quỷ Môn Quan.
Nguyên do bắt đầu từ chiếc trâm mà Thẩm Thừa Châu tặng.
Thái y mà Hoàng thượng đưa đến cho ta đã nói rằng, trong chiếc trâm ấy có tẩm hương liệu, chính là xạ hương. Mỗi ngày để nó trong phòng ta.
Đứa con trong bụng ta mất đi cũng chẳng phải là điều lạ lùng.
Hôm ấy, y quan đi tới viện của Hứa Yên. Nếu không phải Thích Bình ra ngoài tìm thái y và tình cờ gặp được Hoàng thượng vi hành xuất cung, thì e rằng ta đã chết cùng với đứa con rồi.
Thẩm Thừa Châu đến thăm ta, sắc mặt hắn cực kỳ tệ, trong mắt chỉ toàn là sự hối hận.
Bên ngoài, hạ nhân quỳ đầy cả sân.
Hắn giận dữ quát tháo từng tiếng, trông như kẻ mất trí: “Tại sao không báo cho ta sớm hơn?”
Nhưng rõ ràng chính hắn lo lắng cho sức khỏe của Hứa Yên, không cho người khác quấy rầy.
“Uyển Uyển, là lỗi của ta.”
Ta không ngờ, lại nghe hắn gọi ta bằng cái tên ấy trong hoàn cảnh này.
Ta hỏi hắn: “Là Hứa Yên phải không?”
Ngoài nàng ta ra, chẳng còn ai khác muốn hại đứa con trong bụng ta, lại còn có thể mượn tay Thẩm Thừa Châu.
Gương mặt Thẩm Thừa Châu khẽ sững lại, hắn theo phản xạ biện hộ: “Nàng ấy không cố ý.”
Tình cảnh vừa rồi trong khoảnh khắc trở nên thật nực cười.
Hắn chẳng buồn trách kẻ đầu sỏ, mà chỉ quay sang quở trách những kẻ không liên quan.
Hắn đâu còn là thiếu niên chính trực, từng vì ta mà nổi giận đùng đùng như thuở xưa nữa.
Ta bật cười khẽ: “Phải rồi, là ta đáng phải chịu.”
Nói xong câu đó, hắn không còn phản bác gấp gáp như trước.
Có lẽ, chính hắn cũng nghĩ như vậy.
Ta đưa tay lên bụng, nơi đã phẳng lì, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Thẩm Thừa Châu, chúng ta hòa ly đi.”
Sắc mặt hắn thay đổi ngay lập tức, nắm chặt lấy cổ tay ta.
“Nàng nói gì?”
Ta quay người, không muốn nhìn hắn nữa: “Ta không còn yêu ngươi nữa.”
Duyên phận giữa chúng ta đã cạn.
Ta tự giải thoát cho chính mình.
Hắn im lặng thật lâu, không muốn trả lời.
Ta lại nói: “Coi như ta xin ngươi.”
Mắt hắn đỏ hoe, quay người bỏ đi, bóng lưng hắn lạnh lẽo như gió đông.
“Để ta nghĩ thêm.”
Ta khẽ đáp: “Ừ.”
Người đời vẫn nói, nữ tử si tình, nam nhân bạc bẽo.
Trước đây, ta quá ngây thơ, nghĩ rằng Thẩm Thừa Châu đối với ta là tình ý duy nhất trên
đời.
10
Ngày hắn trao cho ta lá thư hòa ly, gương mặt hắn đã mọc đầy râu, trông hắn vô cùng tiều tụy.
“Uyển Uyển, ta sai rồi. Đừng đi, được không?”
Giờ hắn mới biết hối hận.
Nhưng chưa từng có ai đứng yên chờ đợi người khác.
Ánh mắt ta kiên quyết: “Thôi đi, Thẩm Thừa Châu.”
Trước mặt hắn, ta mở lá thư hòa ly ra.
Rõ ràng, hắn viết thư rất gắng sức, nét bút có nhiều chỗ ngập ngừng, không phải là viết một mạch mà thành.
“Ân oán giữa chúng ta đã sớm không còn. Một lần biệt ly, mỗi người tự bảo trọng.”
Nhưng những điều đó chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta sắp rời khỏi nơi này rồi.
Ta chỉ mang theo Thích Bình.
Khi bước ra khỏi cổng phủ, Thẩm Thừa Châu không đến, nhưng ta thấy Hứa Yên.
Hứa Yên vẫn đứng đó, bụng nàng ta nhô ra nhưng không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước, đôi mắt thâm quầng.
Nàng ta nhìn ta, trong ánh mắt có phần ganh ghét lẫn đố kỵ: “Ngươi thật có thể rời đi một cách ung dung như vậy.”
Vào thời điểm này, hòa ly là việc hiếm hoi, đa phần nữ nhân rời đi chỉ nhận được một tờ hưu thư mà thôi.
Ta cười nhạt: “Ngươi có tư cách gì mà đứng trước mặt ta?”
Nàng ta hít sâu một hơi, nói với ta: “Dù thế nào, cuối cùng ta cũng thắng, phải không?”
Ta nhìn thẳng vào nàng ta: “Hôm nay hắn có thể vì ngươi mà phản bội ta, sao ngươi biết ngày mai hắn sẽ không vì kẻ khác mà bỏ rơi ngươi?”
Gương mặt nàng ta sững lại, biểu cảm thay đổi liên tục, không thể nói thêm lời nào.
Ta bước ra khỏi cổng phủ, bên ngoài đã có một cỗ kiệu chờ sẵn.
Ta khoác lên mình tấm áo choàng dày, từng bước một tiến đến.
Người bên ngoài vén rèm, kẻ bên trong khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, giọng nói mang chút ấm áp hiếm hoi: “Trời lạnh, lên kiệu đi.”
Hôm đó, ta đã nằm trên giường bệnh mà cầu xin ngài giúp ta.
Giúp ta hòa ly.
Giúp ta rời khỏi Hầu phủ.
Với một gia tộc thanh quý trăm năm như Vệ Hầu phủ, làm sao họ có thể chấp nhận việc con cháu trong gia đình, đặc biệt là Thẩm Thừa Châu – đường đường là thế tử – lại dám làm chuyện hòa ly?
Chính Hoàng thượng đã can thiệp, đích thân triệu Thẩm Thừa Châu vào cung, ban xuống mật chỉ, nên hắn mới chịu viết lá thư hòa ly đó.
Đổi lại, ta đã đồng ý với Hoàng thượng, sẽ vào cung sao chép kinh thư ba tháng để cầu nguyện cho Thái hậu.
Điều này vốn dĩ là điều ta phải làm.
Nhưng trong thời khắc này, nó lại trở thành sợi dây duy nhất giúp ta tiếp tục sống.
Khi bệ hạ lên ngôi, ngài vẫn còn rất trẻ, nhưng nhiều năm trôi qua, hậu cung vẫn trống không, không một ai.
Nghĩ lại, hóa ra ta lại là nữ nhân sống trong hậu cung này lâu nhất.
Khi xe ngựa đi qua cổng cung, ngài nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm: “Nơi đây chẳng phải thoải mái hơn Hầu phủ sao?”