Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA GẢ CHO ĐẠI LANG NHÀ HỌ BÙI Chương 15 TA GẢ CHO ĐẠI LANG NHÀ HỌ BÙI

Chương 15 TA GẢ CHO ĐẠI LANG NHÀ HỌ BÙI

3:15 chiều – 20/10/2024

“Chính thống chính là thiên tử.”

“Hahaha, hay lắm, Bùi Ý.”

“Điện hạ yên tâm, thần đã giết sạch bọn thích khách, cũng đã thông báo cho Đốc phủ Đào Châu, và Hàn Anh cũng đang dẫn người tới hộ giá. Điện hạ có thể chọn ngày an toàn về kinh.”

Vài ngày sau, Thái tử điện hạ đã được hộ tống an toàn trở về kinh thành.

Bùi Nhị Lang do bị thương, nên ở lại huyện Vân An dưỡng thương. Mỗi ngày, người thay thuốc cho hắn tất nhiên chính là ta.

Trong phòng, ánh nến nhẹ nhàng lung lay. Hắn bị thương ở vai lưng và hông nên trên người chỉ mặc một chiếc quần.

Người đã quen với sự tôi luyện bao năm của chiến trường nên thân thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét uyển chuyển, lưng rộng thẳng tắp, eo thon rắn chắc chìm vào trong quần.

Chỉ là trên người có vô số vết thương cũ mới đan chéo chất chồng lên nhau trông thật chói mắt.

Hắn ngồi thẳng lưng, ta cẩn thận thay thuốc cho hắn, mỗi lần đều kinh hãi trước những vết thương đáng sợ kia, tay lại càng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn. Ngón tay không thể tránh khỏi chạm vào vai lưng và eo của hắn.

Thi thoảng hắn khẽ run rẩy, ta liền nghĩ là mình đã làm đau hắn nên lo lắng hỏi:

 “Có đau không?”

Hắn lập tức ngồi thẳng hơn:

 “Không đau.”

Ta thở dài một tiếng, trong lòng đồng thời cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: 

“Ngày đó ta đi đón người, rõ ràng lúc ta rời đi, nhị thúc vẫn khỏe mạnh bình thường. Sao khi chúng ta trở về, ngươi lại bị thương nặng đến vậy? Chẳng lẽ sau khi ta đi, trong nhà có thích khách đến sao?”

Hắn nghe xong khẽ cười một tiếng: 

“Không có.”

“Vậy thì vết thương này là sao?”

Hắn không nói gì, chỉ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn ta. Từ ánh mắt ấy, ta cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo: 

“Ngươi cố ý sao?”

“Xem như vậy đi.”

“Vì sao? Ngươi không cần mạng nữa sao? Sao có thể tự mình ra tay nặng đến vậy?”

Ta vừa lo vừa tức, không kìm được mà giơ tay đấm nhẹ vào người hắn: 

“Dù có chuyện lớn đến đâu thì cũng không thể ra tay nặng đến vậy chứ! Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì ngươi sẽ mất cả mạng luôn đấy!”

“Tẩu tẩu đau lòng rồi?”

Ta thở dồn dập vì lo lắng, còn hắn thì điềm nhiên như không, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ta, bất ngờ hỏi một câu như thế.

Hơi thở ta lập tức ngưng lại, tim như đập chậm một nhịp.

“Tất, tất nhiên rồi, ta là tẩu tử của ngươi, tự nhiên là sợ ngươi gặp chuyện không hay rồi.”

“Vậy sao mặt nàng lại đỏ thế?”

Gò má vốn đã nóng bừng lại càng thêm hừng hực, như thể có điều gì cấm kỵ đang sắp bùng nổ vậy.

Hắn nhìn ta không chớp mắt, đôi mắt đen láy như muốn xuyên thấu vào tận sâu thẳm trong tâm hồn, dưới ánh mắt ấy là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.

Mái tóc đen dài xõa xuống vai, ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, bàn tay vẫn nắm chặt mảnh vải thuốc. Ta biết mình vừa nghe thấy gì đó khiến lòng mình chao đảo. 

Ta luống cuống vô cùng, vội giơ tay lên che lấy má trái mà trách mắng hắn: 

“Ta… Ta không đỏ mặt, có gì mà đỏ mặt chứ!” 

Ta vội vàng nói lảng, cố gắng che giấu sự bối rối, nhưng cảm giác nơi tim đập nhanh và lồng ngực thắt lại không thể giấu được chính mình.

Nhị lang khẽ nhướn mày, ánh mắt sâu lắng, như thể cười cợt mà cũng như không. Hắn không nói thêm gì, chỉ đứng dậy cầm lấy thanh kiếm đặt tựa ở góc phòng.

 Ta không biết vì sao, nhưng cái khoảnh khắc ấy, lòng ta đột nhiên trống rỗng, như có điều gì đó quan trọng sắp rời xa mà ta không sao giữ lại được.

Hắn cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm: 

“Ngày mai ta sẽ lại phải đi xa. Đừng quên những gì ta đã nói. Nàng phải suy nghĩ thật kỹ, còn nhiều chuyện chưa rõ ràng.”

Ta lặng lẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng cao lớn của nhị lang. Cảm giác trong lòng như có điều gì đó đang nứt vỡ, nhưng ta không thể nói ra được.

Ta không biết rồi sau này mọi chuyện sẽ đi về đâu, nhưng hình bóng nhị lang, những lời nói và những xúc cảm không rõ ràng giữa chúng ta dường như ngày càng khó phủ nhận.

Lòng ta rối như tơ vò.

Má ta vốn dĩ đã nóng giờ lại càng như thiêu đốt, như thể có điều gì đó cấm kỵ sắp được thốt ra.

 Nhị lang không nhúc nhích, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta , như thể xuyên thấu qua tâm can của ta vậy. Nhưng cơn sóng ngầm trong đôi mắt ấy tràn ngập không gian.

Ta hoảng hốt không biết làm sao, vội vàng đưa tay che mặt bên trái lại, giọng run run ẩn ẩn chút giận dỗi: 

“Nhị thúc, ngươi đừng có mà nói năng bậy bạ!”

Nhưng không ngờ, hắn cũng giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang che mặt của ta. Bàn tay thô ráp nhưng nóng bỏng như lửa, nhiệt lượng từ bàn tay truyền đi, như ngọn lửa lan tỏa khắp cơ thể, xen vào từng ngóc ngách khiến ta run rẩy.

Nhị lang nhìn ta với ánh mắt mập mờ, cảm xúc dâng trào khiến giọng nói của hắn trở nên trầm thấp, khàn khàn gọi:

 “Ngọc Nương…”

Ta lập tức hoảng hốt, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: 

“Nhị thúc!”

Ta cố lấy lại bình tĩnh, vội vã nói:

 “Nhị thúc, ta có chuyện cần thương lượng với ngươi.  Chàng thư sinh mà ngươi gặp lần trước đã giúp đỡ ta rất nhiều năm nay. Ngươi cũng biết, khi ta vừa mới thành thân với huynh trưởng của ngươi thì chàng đã ra đi rồi.” 

“Bao năm qua ta đảm đương việc nhà cho Bùi gia, nay ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, ta cảm thấy thư sinh ấy là người tốt nên muốn gả cho chàng.”

“Nhị thúc cứ yên tâm, chàng nói rồi, dù thành thân xong, chúng ta vẫn là một gia đình. Ta có thể tiếp tục việc buôn bán, cũng chăm sóc tiểu cô và lão thái thái.”

“Ngày sau khi ngươi ổn định ở kinh thành, có thể đưa lão thái thái và tiểu cô đi theo, nếu họ không muốn, vẫn có thể ở lại với ta. Mọi thứ đều ổn.”

Ta càng nói càng hoảng loạn, lời lẽ lộn xộn. Tay của nhị thúc khẽ run lên, rồi chàng buông tay ra, mắt đỏ ngầu, biểu cảm trên gương mặt càng trở nên lạnh lùng.

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi, ta nghĩ kỹ rồi.”

“Được, nàng cứ chờ đấy.”

11

Nhị lang chỉ nói một câu “Ngươi đợi đó” khiến ta sợ hãi mấy ngày liền. Dù không rõ câu “Ngươi đợi đó” chính xác là có ý gì, nhưng ta biết, ngày hôm đó, khi hắn nghiến răng nói ra câu ấy, hắn thực sự đang rất phẫn nộ.

Từ sau đó, ta và hắn không còn nói chuyện với nhau nữa. Hằng ngày, ta vẫn thay băng vết thương cho hắn, vết thương ngày một lành, nhưng khuôn mặt của hắn thì càng ngày càng lạnh lẽo hơn.

Mỗi lần ta cúi đầu thay băng, quấn lại dải băng quanh eo hắn, ta luôn cảm giác như hắn đang nhìn ta. Ngẩng đầu lên, quả nhiên chạm phải đôi mắt sâu thẳm và sắc bén ấy.

“Nhị, nhị thúc sắp lành rồi.” Ta lắp bắp nói.

“Ừ, sắp lành rồi.” Hắn đáp, ánh mắt đầy ẩn ý.

Mỗi lần đều là ta vội vã bỏ chạy khỏi phòng hắn như thể bị giặc truy đuổi.

Tiểu Đào thấy vậy, mặt đầy ngạc nhiên, hỏi: 

“Tẩu tử, tẩu làm sao thế? Nhị ca của muội không ổn hay sao mà tẩu lại tái mặt thế kia?”

“Tiểu Đào!”

Ta hạ giọng, sợ bị người kia ở trong phòng nghe thấy, mắng khẽ: 

“Muội không nói gì thì chẳng ai coi muội là câm đâu.”

“Ta mà không nói, thì ta thành câm thật à.”

“Muội không có việc gì làm à? Đi ra bếp nhóm lửa đi, lát nữa ta nấu nước dùng.”

“Ôi ôi, được rồi.”

Chiều tối, khi quán đã vắng khách, ta chuẩn bị các nguyên liệu làm nước dùng, bận rộn một lúc ở hậu viện. Sau khi xong xuôi, ta bê nồi đặt lên bếp, vẫn chưa thấy Tiểu Đào đâu, ta lẩm bẩm:

 “Tiểu gian tặc, lại lẻn đi đâu rồi.”

Sau đó, ta định tự mình nhóm lửa.

Cầm lấy cái mồi lửa, nhưng thử vài lần không đốt lên được, đột nhiên từ ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ấm:

 “Để ta.”

Tay ta run lên, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Nhị lang đang tựa lưng vào cửa.

Hắn đã gần như lành hẳn, mặc một bộ đồ trắng mỏng, dáng người cao lớn, tay khoanh trước ngực, đang cười mỉm nhìn ta.

Tay ta càng run dữ dội hơn.

Ta đặt mồi lửa xuống, lắp bắp:

 “Vậy, vậy nhị thúc làm đi, ta ra ngoài giặt mấy cái áo trong chậu.”

Nói xong, ta lập tức đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, lúng túng định rời khỏi bếp.

Nhưng chưa kịp đi đến cửa thì đột nhiên cửa đóng sầm lại, Nhị lang như một bức tường lớn chặn trước mặt ta. Ta va phải người hắn, suýt chút nữa không đứng vững, may mà được hắn kịp thời đỡ lấy eo.

Nhị lang cao lớn, đầu ta chỉ vừa chạm tới vai hắn. Cả người ta lúc này nằm gọn trong vòng tay hắn, hương thuốc thảo dược cùng với mùi hương đặc trưng của hắn quẩn quanh mũi, làm ta càng thêm bối rối.

Hắn cúi đầu nhìn ta, ghé sát tai, khẽ cười:

 “Nàng thử xem có ra được không?”

“Nhị lang, thả ta ra.”

Ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.