Ta quyết định, ngày mai khi gặp hắn, ta sẽ nói chuyện này ra rõ ràng.
10
Ta đang mải suy nghĩ, bỗng cửa phòng có người gõ nhẹ. Ta liền hỏi:
“Ai đó?”
“Là ta.”
“Nhị thúc, có chuyện gì vậy?”
“Ta mang rượu thuốc đến, nàng xoa chân đi.”
“Ồ, vâng.”
Ta khập khiễng đi mở cửa, nhìn thấy nhị lang đứng bên ngoài, ta đón lấy bình thuốc từ tay hắn, trong lòng ngẫm nghĩ hay là nhân dịp này nói luôn với hắn chuyện của Trần tú tài.
Ta liền mở miệng:
“Nhị thúc, có chuyện này…”
Mới nói được vài chữ, đột nhiên ta nhận ra không đúng. Nhị lang ăn mặc chỉnh tề, tay cầm thanh kiếm, trông như sắp đi đâu đó.
“Nhị thúc định ra ngoài?”
“Ừ.”
“Nhị thúc định đi đâu?”
“Huyện Giang Châu.”
“Sao mới về đã đi rồi?”
“Lần này đi là vì công việc, chỉ nhân tiện ghé qua chào các nàng một chút thôi.”
“Trời đã khuya rồi, nhị thúc đi cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Nàng vừa định nói gì với ta?”
“À, không có chuyện gì gấp đâu, để khi Nhị thúc về rồi nói.”
Nhị lang khoanh tay, cầm kiếm, dáng người cao lớn, khí thế bức người, đôi mắt dừng lại trên người ta, khẽ cười một tiếng:
“Ta lại có một việc quan trọng muốn hỏi nàng. Đôi ủ đầu gối và chiếc đệm mà nàng đưa ta lúc trước, là làm cho người khác phải không?”
“…Phải.”
“Sao lại làm những thứ đó cho hắn? Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Giọng hắn lập tức trầm xuống, lộ rõ sự không vui.
Ta lắp bắp giải thích:
“Trần tú tài, chàng ấy là người rất tốt, trước đây chàng đã giúp đỡ ta, chăm sóc Tiểu Đào rất chu đáo. Hơn nữa, chàng không cha không mẹ, lần trước thi trượt vì bị cảm lạnh, cho nên ta mới… mới…”
“Đừng để chuyện này tái diễn nữa, sau này không được làm cho hắn.”
Hắn không vui nhíu mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói đã mềm mại hơn chút.
Người chậm hiểu như ta lúc này cuối cùng cũng nhận ra, nhị lang đối với ta có chút gì đó khác lạ.
Trong lòng ta bắt đầu nảy sinh sự lo sợ, vội nói:
“Không, nhị thúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Không vội, đợi ta trở về, ta cũng có chuyện muốn nói với nàng.”
…
Hắn vừa đi là lại thêm một tháng nữa.
Chẳng bao lâu, Trần tú tài cũng lên đường, vào kinh ứng thí.
Trước khi đi, chàng hỏi ta:
“Ngọc Nương, nàng đã nói với nhị thúc về chuyện của chúng ta chưa?”
“… Chưa, lần này đợi hắn về ta sẽ nói.”
Ta có chút lo lắng, nhưng Trần tú tài không nhận ra, chỉ chăm chú nói:
“Ta cảm thấy dường như Tướng quân không thích ta, nhưng nangg yên tâm, lần này ta nhất định thi đỗ, có lẽ khi đó sẽ khiến ngài ấy thay đổi cách nhìn.”
“Vậy chàng cố gắng thi tốt.”
“Ừ, ta sẽ làm được.”
Gần đây sức khỏe của A Hương đã khá hơn nhiều, đã có thể ra ngoài đi lại và đến giúp việc ở quán. Tuy nhiên, người nam nhân chạy việc mới vào tiệm lúc nào cũng giành phần làm hết, không để nàng động tay vào việc gì.
Ta tò mò không biết Nhị lang đã nói gì với nàng nên không kìm được mà hỏi, nàng cười gượng đáp:
“Nhị lang chẳng nói gì nhiều, chỉ nhìn ta rồi bảo, ‘Lúc trước ta cứu cô, là mong cô sống, sống vì chính bản thân mình, chứ không phải để đặt hết hy vọng lên người khác.’”
A Hương còn cười khổ:
“Ngọc Nương, nhị ca nhà muội nói chuyện thật tàn nhẫn, hắn còn bảo nếu sớm biết ta sẽ như hôm nay, lúc đó chắc chẳng nên cứu, vì đã muốn chết rồi thì sống thêm những năm qua làm gì.”
“Ta liền bật khóc, khóc xong lại thấy nhẹ nhõm, lòng không còn bị đè nén nữa.”
Nàng đã hết nghẹn lòng, thì đến lượt ta nghẹn ngào.
Ta thấp thỏm, bồn chồn suốt một thời gian, đến nỗi Tiểu Đào cũng nhận ra sự bất thường, không nhìn nổi nữa thì mở miệng hỏi ta:
“Tẩu tẩu, có phải trong lòng tẩu cũng có người không thể có được rồi không?”
Ta: …
Đầu tháng ba, mùa xuân vừa đến, nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh.
Ngày ấy ngoài trời mưa rơi tí tách, trước khi đi ngủ ta đã đóng kỹ cửa sổ, nằm cuộn tròn trong chăn.
Đêm đã khuya, ta mơ màng thiếp đi, bỗng nhiên cảm giác một luồng gió lạnh thổi qua, kèm theo hơi ẩm của mưa, dường như có giọt nước rơi trên mặt ta.
Ta giật mình tỉnh dậy, hoảng hồn, hốt hoảng hét toáng lên. Người bên cạnh liền đưa tay bịt miệng ta, khẽ thì thầm bên tai:
“Đừng sợ, là ta.”
Nhị lang đã trở về, sau một tháng vắng bóng. Nhưng lần này, hắn không đi cửa chính, mà leo qua cửa sổ. Trong bóng tối, giọng ta run rẩy, nghẹn ngào hỏi:
“Nhị thúc?”
“Ừ.”
“Ngươi dọa chết ta rồi! Hu hu.”
Hắn xin lỗi rồi nhẹ nhàng dỗ dành ta, sau đó bảo ta ngay lập tức mặc quần áo, ra ngoại ô cách huyện Vân An mấy trăm dặm để đón một vị công tử họ Tiêu, mặc áo bào màu đỏ tía.
“Bây giờ ư?”
“Ừ, ngay bây giờ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, đang đợi trước cửa quán.”
“Được, để ta đi ngay.”
Ta nhanh chóng mặc đồ xong, ra đến cửa thì thấy hắn đã đứng đợi sẵn, không nói thêm gì mà chỉ đưa cho ta một chiếc ô và chiếc áo choàng, dịu dàng bảo:
“Đừng sợ, ta đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nàng chỉ cần đi chuyến này, không có nguy hiểm gì đâu.”
Ta thực ra không hiểu hắn đang làm gì, nhưng hắn là tướng quân, chắc chắn những gì hắn làm đều có lý do, còn ta chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, ta chỉ cần nghe lời hắn là được.
Trời mưa rả rích, gió lạnh buốt, ta kéo váy lên xe ngựa, quay đầu bảo:
“Nhị thúc yên tâm, ta nhất định sẽ đón người về.”
Nhị lang khẽ cười, gật đầu.
Ngay trong đêm khuya, sau hai canh giờ gấp rút lên đường, cuối cùng ta cũng đón được vị công tử quý tộc áo bào tía.
Khi ta gặp hắn, hắn một mình ngồi trong đình nhỏ ở ngoại ô, mưa vẫn rơi liên miên không dứt, nơi hoang dã không một bóng người. Hắn nhận chiếc áo choàng dày từ tay ta, khoác lên người.Tuy gương mặt có phần trắng bệch vì lạnh, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ, bức người.
“Tướng quân hiện đang ở đâu?”
Ta làm theo lời dặn của nhị lang, không nói gì nhiều, chỉ đáp:
“Công tử sẽ biết ngay thôi, xin mời đi theo dân phụ.”
“Phu nhân là gì của Tướng quân?”
“Dân phụ là quả phụ trong gia đình chàng.”
Tiêu công tử rất thận trọng, sau khi hỏi xong mới bước lên xe ngựa, suốt quãng đường trở về thành Vân An.
Xe ngựa đi qua phố ngõ, vào đến tiệm đậu hoa trong ngõ Sư Tử, khi tới cửa tiệm thì đã là giờ sửu, chỉ nghe tiếng gà gáy xa xa. Ta suy nghĩ một lúc, rồi treo biển nghỉ bán trước cửa tiệm, sau đó dẫn hắn lên lầu hai, vừa đưa tay mở cửa phòng, ta vừa nói:
“Nhị thúc, quý khách đã đến.”
Nhưng vừa thấy cảnh tượng bên trong, ta lập tức biến sắc, kinh hãi lao tới:
“Nhị thúc! Nhị thúc, ngươi làm sao thế này?”
Nhị lang đang nằm trên giường, toàn thân bê bết máu, bất tỉnh. Một cánh tay rũ xuống, máu từ vết thương trên tay chảy ra liên tục, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Ta bật khóc, ôm lấy mặt hắn, run rẩy vỗ nhẹ:
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc ta đi, ngươi vẫn còn khỏe mạnh mà, nhị thúc, đừng làm ta sợ…”
“Nhanh đi mời đại phu, hắn bị thương rất nặng.”
Vị Tiêu công tử dù điềm tĩnh nhưng cũng lộ vẻ lo lắng, vừa chỉ dẫn ta, vừa bước lên giúp cầm máu cho nhị lang.
Đại phu vội vàng được mời tới.
Sau khi cầm máu, cởi bỏ y phục ta mới phát hiện ra không chỉ có một vết thương, mà còn có một vết sâu ở lưng.
Mất hơn hai, ba canh giờ, nhị lang mới từ từ tỉnh lại. Vì mất máu quá nhiều nên hiện tại môi hắn nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng khi vừa thấy Tiêu công tử, hắn liền mở lời:
“Điện hạ, thần vô dụng, đã khiến ngài kinh hãi.”
Ta biết rằng người này có thân phận cao quý, không phải kẻ tầm thường, nhưng ta không ngờ, người đó lại chính là Thái tử đương triều.
Với thân phận dân đen của ta, sống nơi chợ búa tầm thường, có bao giờ ta nghĩ đến một ngày có thể gặp được một nhân vật cao quý đến vậy đâu?
Trữ quân tương lai…
Chân ta bắt đầu run rẩy rồi sụp một tiếng, vội vàng quỳ xuống.
Thái tử mỉm cười, trông vô cùng hòa nhã:
“Ngọc nương tử có ơn với Cô, không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
“Điện hạ thật quá ưu ái, dân phụ không dám nhận.”
Ta lo lắng đứng dậy, thấy họ dường như còn chuyện cần bàn bạc, liền lặng lẽ lui ra pha trà.
Trong khi đứng ngoài cửa, chờ nước trà sôi, ta vô tình nghe được sơ qua câu chuyện bên trong.
Vụ án buôn lậu quân khí năm ấy đã dẫn đến hàng loạt vụ tham nhũng, hối lộ và âm mưu phản nghịch. Thái tử nhận lệnh thân chinh điều tra vụ án, hoàng thượng cử Tướng quân đi theo hộ tống.
Nhưng khi vừa có được một số manh mối, đã có một nhóm sát thủ đến ám sát Thái tử.
Họ phải trốn chạy trên đường dài. Đến phủ Tào Châu, lại gặp một trận chiến, Nhị lang không ngại dùng thân mình làm mồi nhử, dẫn dắt sát thủ, hẹn gặp Thái tử tại đình nhỏ ngoài thành Vân An.
Thái tử đã chờ chàng suốt hai ngày.
Qua cơn hiểm nguy, dù là người cao quý như Thái tử cũng không khỏi cảm thán, biết ơn số phận đã giúp mình sống sót.
Thái tử cảm tạ lòng trung thành của Nhị lang, nhưng vẫn hỏi:
“Tướng quân có biết những kẻ ám sát thuộc về ai không?”
Nhị lang trầm mặc một lúc, sau đó trả lời:
“Quản lý Giang Đô và thứ sử U Châu, đều nhận lệnh từ Khương vương điện hạ.”
“Cô biết rồi, Phùng Kế Nhữ có ơn cất nhắc ngươi, thế lực của Khương vương bám rễ sâu, triều đình phân chia bè phái, ngươi là tân quan triều đình, ắt không muốn dính líu.”
“Thưa điện hạ, thần chỉ đứng về phía thiên tử.”
“Thế nào là thiên tử?”