“Tại sao lại chuẩn bị của hồi môn cho ta, tẩu không chuẩn bị của hồi môn cho mình à?”
“Ta đã gả đi rồi, ta là tẩu tử của muội đấy.”
“Vậy tại sao không chuẩn bị của hồi môn cho Nhị ca, huynh ấy lớn tuổi hơn ta, phải chuẩn bị cho huynh ấy trước chứ.”
“… Với tài năng của Nhị ca ngươi, có lẽ hắn không cần chúng ta phải lo của hồi môn.”
“Tại sao, huynh ấy lợi hại lắm sao?”
“Rất lợi hại. Ta nghĩ tương lai hắn có khả năng làm tướng quân, có khi làm Đại tướng quân cũng nên.”
Ta vừa nghiền đậu vừa cười nói với nàng. Tiểu Đào suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Còn ta thì sao? Tẩu nghĩ ta có thể làm được gì trong tương lai?”
“Muội ấy à, biết đâu muội sẽ lên đến triều đình, giống như Tần Lương Ngọc hay Phùng Liễu, làm một nữ quan.”
“Ta lợi hại vậy sao?”
“Đúng, muội rất lợi hại, vô cùng tài giỏi.”
Nói nhiều đến mức chính ta cũng bắt đầu tin vào lời nói của mình:
“Đến khi muội có nhà lớn ở Hoa Kinh, đừng quên đón tẩu tử đến hưởng phúc cùng ngươi, ta cũng muốn nương nhờ ánh sáng của muội mà tìm bảy tám người hầu hạ.”
“Ta sẽ tìm cho tẩu một trăm người!”
Tiểu Đào đầy phấn chấn, cười tươi chạy đến giúp ta:
“Tẩu tử, mau tích tiền thôi.”
Vài ngày sau, khi ta cảm thấy tay nghề của mình đã khá ổn, ta đổ hai bát đậu hũ vào giỏ, ngồi xe lừa đến nhà Triệu đại thúc ở ngoại ô huyện thành.
Sau khi trả lại tiền mượn, ta kể cho ông nghe ý định mở quầy bán đậu hũ, rồi mời ông nếm thử.
Triệu đại thúc nói:
“Đậu hũ rất mềm mịn, nhưng hương vị vẫn chưa bằng tay nghề của cha chồng ngươi.”
Ta ngẩn người, một lúc lâu cũng không nghĩ ra mình đã sai ở đâu.
Triệu đại thúc giải thích:
“Đậu hũ chính tông nhà họ Bùi dĩ nhiên có hương vị mà người khác không thể làm ra được. Nếu không, tay chân của cha chồng ngươi sau này cũng không thể chỉ bán được một năm đã phải dẹp tiệm.”
“Người dân trong huyện thành đều từng ăn qua đậu hũ của cha chồng ngươi, khẩu vị đã trở nên khó tính. Ở phố Sư Tử cũng có người từng thử bán đậu hũ, nhưng kinh doanh không tốt. Một bát mì giá mười lăm văn, còn đậu hũ lại bán hai mươi văn. Nếu hương vị không đủ ngon, người ta thà đi ăn mì còn hơn.”
Thất bại ngay khi chưa thành công, nhưng ta không nản lòng.
Hôm sau, ta dẫn Tiểu Đào đến nhà họ Chu ở thôn Tây Pha.
Nếu nói trong huyện Vân An còn người nào biết bí quyết làm đậu hũ của nhà họ Bùi, thì người đó chắc chắn là Bùi Mai.
Nhưng không ngờ, chúng ta bị từ chối ngoài cửa, ngay cả mặt của Bùi Mai cũng không thấy.
Tiểu Đào bất bình nói:
“Keo kiệt! Bủn xỉn! Chẳng phải chỉ lấy mấy lần bánh của nàng ta thôisao!”
“… Mấy lần? Ta đã bảo không được đến nữa mà, muội lại đến lấy bánh ở nhà họ sao?”
“Vâng, ta đến, vừa ăn vừa lấy. Lần cuối còn bị bà mẹ chồng của nàng ta nhìn thấy. Tẩu không biết mặt bà ta lúc đó khó coi thế nào đâu. Ta còn tốt bụng hỏi bà ấy có bệnh không.”
“…”
Vì hành vi xấu của Tiểu Đào, Bùi Mai không ra mặt mà chỉ phái một nha hoàn, mắt nhìn đời từ trên xuống, ra ngoài khinh khỉnh nhìn chúng ta:
“Đừng như miếng cao dán chó dính lấy phu nhân nhà ta nữa. Phu nhân nói rồi, cái gì mà phương pháp làm đậu hũ ấy, nàng ấy không biết, cho dù có biết cũng sẽ không nói cho người ngoài. Cười chết mất, ai thèm cùng các người buôn bán chứ? Các người có biết phu nhân nhà ta là ai không? Đừng có đến nữa!”
Nha hoàn vừa nói dứt lời, Tiểu Đào đã căng thẳng:
“Ai chết rồi?”
“Cái gì mà ai chết? Ngươi nói bậy bạ gì thế?” Nha hoàn tức tối.
“Chẳng phải ngươi vừa nói là cười chết người sao? Ta là muội muội của người trong nhà này, ta phải hỏi chứ. Còn nữa, đừng trợn mắt nhìn ta bằng lỗ mũi. Lỗ mũi to như thế làm ta sợ!”
Tiểu Đào chỉ vào mũi nha hoàn, nói còn dữ hơn cả cô ta.
Ta nắm lấy cổ áo sau của Tiểu Đào kéo đi, nàng còn không cam lòng hét với nha hoàn:
“Mũi ngươi hình như bị lệch rồi, nhớ đi khám đi, vốn đã xấu rồi…”
Ý định kinh doanh của ta tạm thời gác lại, ta cũng ủ rũ mấy ngày. Cho đến khi A Hương, con gái của Triệu đại thúc, đến nhà họ Bùi.
Nàng từ huyện thành đi xe lừa tới, còn mang cho chúng ta bánh vừng của tiệm Ngũ Hương Trai.
Ta có chút ngạc nhiên, vì nàng đi lại bất tiện, lại là người què chân.
A Hương là một cô nương thanh tú, tính cách hơi trầm lặng. Ngày ta đến nhà Triệu đại thúc trả tiền, ta đã gặp nàng nhưng chỉ là gật đầu chào, chưa nói chuyện.
Theo lời Triệu đại thúc, từ năm nàng mười một tuổi, sau khi bị ngã què chân, nàng không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp với người khác. Lúc này nàng lại đến tận cửa, lời nói cũng thẳng thắn: “Hôm ấy ta nghe được những gì ngươi nói với cha ta. Ngươi bỏ cuộc rồi sao? Không muốn mở quán bán đậu hũ nữa à?”
Ta vội xua tay, kể cho nàng nghe tình hình hiện tại.
Nàng nói:
“Tại sao ngươi không hỏi Nhị Lang? Có lẽ đại cô nhà ngươi thật sự không biết, còn cha chồng ngươi là người kinh doanh, vất vả cả đời, chắc chắn ông ấy chỉ truyền lại bí quyết cho con trai. Dù gì, con gái rồi cũng phải đi lấy chồng.”
Ta ngẩn người, ta đúng là không nghĩ đến chuyện này. Nhưng rồi lại chần chừ:
“Nhị thúc chắc gì đã biết, chàng rời nhà từ sớm rồi…”
“Nếu không hỏi thì sao biết được? Hỏi thử đi.”
A Hương dường như còn sốt sắng hơn cả ta, giục ta viết thư ngay cho Nhị Lang. Khi nàng về huyện thành, nàng sẽ tiện thể mang thư tới trạm đưa thư.
Dưới ánh mắt nhiệt tình của nàng, ta đành cầm giấy bút lên.
Nội dung thư đại ý là —
Ta muốn mở một quầy buôn bán ở huyện thành, theo cách Bùi mẫu đã dạy, nhưng đậu hũ ta làm không đúng vị. Nhị thúc có biết cách làm chính xác không, có thể chỉ giáo đôi chút chăng?
Đồng thời ta đính kèm phương pháp làm đậu hũ mà ta đã viết ra.
A Hương đọc xong liền cau mày, nói chữ ta viết xấu cũng đành, nhưng nội dung quá thẳng thắn, chẳng có chút nào thể hiện tình cảm thân thiết của người trong nhà.
Vì vậy nàng bảo ta thêm một câu vào cuối thư:
“Biên cương khắc nghiệt, nhị thúc nhất định phải bảo trọng thân thể, mong người bình an trở về.”
Viết xong, nàng liền mang thư đi.
Ban đầu ta không hiểu tại sao nàng lại nhiệt tình với chuyện này như vậy, cho đến khi nàng sắp ra về, nàng nói:
“Tạ Ngọc, ta và ngươi cùng tuổi, đều mất mẹ từ nhỏ, hơn nữa ta còn là một người què.”
Ta không hiểu, nàng nói tiếp:
“Cha ta luôn bận rộn lo tìm một mối hôn sự tốt cho ta. Nhưng ta biết, làm sao ta có thể tìm được một nhà tốt cho ta nương thân được? Con trai của gia đình tốt nào lại chịu lấy một cô gái què chứ?”
“ Nhưng cha ta không chịu tin, ông nói đã dành được một trăm lượng bạc làm của hồi môn cho ta, nhà chồng nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần chồng đối xử tốt với ta là đủ.”
“Ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như thế. Con trai nhà nghèo chịu lấy một người què, chẳng phải chỉ vì một trăm lượng bạc đó sao.”
“Tạ Ngọc, nếu ngươi muốn bán đậu hũ, ta có thể mang của hồi môn ra giúp ngươi mở quán. Ngươi đừng từ chối vội. Ta không có mục đích gì khác, chỉ mong có một lối thoát, không muốn phải gả cho những kẻ sau lưng gọi ta là “con què”.”
4
Ta cảm thấy A Hương có phần đề cao ta quá.
Thư đã gửi đi được một tháng, ngày Nhị thúc gửi lương sắp đến, vậy mà vẫn không thấy hồi âm.
Ta không khỏi nghĩ, trong mắt người ngoài, ta là quả phụ của nhà họ Bùi, nhưng trong mắt Nhị thúc, ta chẳng qua là một người ngoài.
Dù gì giấy từ thê cũng đã ký rồi.
Đã là người ngoài, làm sao chàng lại kể cho ta bí quyết làm đậu hũ quan trọng như vậy.
Tiểu Đào thì không nghĩ thế. Nàng chống nạnh, ngẩng cao đầu, để lộ hai lỗ mũi nhỏ xinh:
“Tẩu tử, tẩu sai rồi. Nhị ca ta sau này sẽ trở thành đại tướng quân, còn ta sau này sẽ làm nữ quan. Nhà họ Bùi chúng ta sau này sẽ có dinh thự lớn ở Hoa Kinh, với một trăm người hầu, lên triều đình, ai thèm về bán đậu hũ nữa. Nên cái bí quyết ấy, chẳng quan trọng gì cả!”