Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM Chương 2 TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM

Chương 2 TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM

7:50 sáng – 20/10/2024

3

Nghĩ đến những lời trong lòng của thứ muội, ta cảm nhận được mối quan hệ bất thường giữa muội ấy với Tiêu Nhược Ninh và Thái tử.

Ba ngày sau, ta gửi thiệp đến phủ Định Nam Vương, danh nghĩa là thăm hỏi Quận chúa Vĩnh An, muội muội của Tiêu Nhược Ninh, nhưng thực chất là để thăm dò Tiêu Nhược Ninh.

Ta và Quận chúa Vĩnh An có thể coi là bạn thân từ nhỏ.

Có thể dựa vào mối quan hệ này mà tìm hiểu thêm về mối quan hệ giữa Tiêu Nhược Ninh và thứ muội.

Vừa tới cửa phủ, Vĩnh An đã ra đón.

Nàng ấy kéo tay ta, ân cần hỏi han một lúc, đến khi vào nội viện, ta khéo léo nhắc đến Tiêu Nhược Ninh. Vĩnh An liền cười đầy ẩn ý: “Ngọc Long, chẳng lẽ ngươi để mắt tới huynh trưởng ta rồi?”

Ta: “…”

Ta còn chưa kịp nói gì, thứ muội từ đâu nhảy ra.

“Vớ vẩn! Tỷ tỷ sao có thể để mắt đến cái bình hoa đó.”

Ta: “?”

Vĩnh An: “?”

Vì thứ muội sống ở quê đã lâu, ta chưa kịp giới thiệu hai người họ với nhau. Một lúc sau…

Vĩnh An kêu lên: “Người đâu! Mau bắt thích khách, có thích khách! Cứu với!”

Ta vội vàng bịt miệng Vĩnh An lại,  thứ muội không biết từ đâu rút ra một cây gậy, lao tới định đánh vào vai Vĩnh An. May mà Tiêu Nhược Ninh kịp thời xuất hiện, đỡ cho Vĩnh An một gậy.

“Hự…”

Khóe môi Tiêu Nhược Ninh rỉ ra vài giọt máu.

Không hổ là muội muội của ta, sức mạnh quả là kinh người.

Thứ muội nhanh chóng ném gậy đi, rồi yếu ớt ngã xuống đất: “Ôi trời, vừa rồi ta thấy một con gián to quá, sợ quá nên lỡ tay làm đau Thế tử, Thế tử chắc không giận ta đâu nhỉ?”

Ta, Vĩnh An, Tiêu Nhược Ninh: “…”

Người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ ác ý của muội ấy với Vĩnh An.

Nhưng rồi, ta lại nghe thấy tiếng lòng của thứ muội.

【Nàng ta này đúng là có mắt không tròng, tỷ tỷ của ta xinh đẹp dịu dàng như vậy, tất nhiên phải xứng với nam nhân tốt nhất trên đời. Tiêu Nhược Ninh à? Ha ha, ngoài đẹp trai ra thì chẳng có gì, hắn xứng sao?】

【Tỷ tỷ của ta phải xứng với ta chứ, không phải hắn.】

【Ta vừa đánh người thật mạnh, tay đau quá, không biết tỷ tỷ có chú ý không nhỉ? Ta có nên rơi vài giọt nước mắt để tỷ tỷ đau lòng không? Hu hu…】

Muội ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Ta chỉ còn cách lên tiếng: “Chuyện này là hiểu lầm, để ta thay mặt muội ấy xin lỗi Thế tử.”

Vĩnh An không thể chịu nổi khi nhìn thấy ca ca của mình bị thương, nhất quyết muốn dạy dỗ thứ muội.

Muội ấy sợ đến mức vai run lên, nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi…”

Nhìn muội ấy tỏ vẻ yếu đuối, Vĩnh An giận đến mức giậm chân, nhưng cũng không làm gì được.

Dù Tiêu Nhược Ninh bị đánh, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào thứ muội.

Qua việc này, ta đã nắm được phần lớn tình hình giữa hai người bọn họ.

4

Ta dẫn thứ muội về phủ, và khi kiểm tra, ta phát hiện ra trên người muội ấy có giấu mê dược. Ta cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Nhược Nhiên, muội định làm gì? Một cô nương khuê các như muội, dám lén lút gặp mặt Thế tử, còn mang theo mê dược, nếu người khác biết được thì họ sẽ nghĩ gì về muội? Họ sẽ nói gì?”

“Dù cho hai người có tình cảm với nhau, thì cũng phải theo đúng lễ nghi tam thư lục lễ, có sính lễ và các nghi thức hôn nhân, chứ hành động như vậy thật không thể chấp nhận!”

Thứ muội bật khóc, giọng yếu ớt: “Tỷ tỷ, muội sai rồi, lần sau sẽ không làm thế nữa.”

Nhưng trong lòng muội ấy lại thầm nghĩ:
【Lần sau ta vẫn dám!

【Chết tiệt, muốn ngủ với một người đẹp trai sao mà khó thế.


【Còn nữa, sao tỷ tỷ hung dữ quá vậy? Chẳng lẽ tỷ thật sự để mắt đến Tiêu Nhược Ninh rồi? Nhưng Tiêu Nhược Ninh đã bị ta sờ mó rồi, không còn sạch sẽ nữa, phải làm sao đây…

【Hay là tắm rửa cho hắn thật sạch rồi mang tới cho tỷ? Lùi một bước, dù hắn không xứng với tỷ, nhưng ít ra cũng có khuôn mặt, miễn cưỡng có thể làm lấp chỗ trống.】

“Khụ.”

Ta bị một ngụm trà làm sặc, liếc nhìn muội ấy không mấy hài lòng.

Thứ muội có vẻ thích Tiêu Nhược Ninh, nhưng yêu đương chưa tới đâu thì đã quay sang ta, ta không biết nên giận hay cười, chỉ thấy bất lực trong lòng.

Chuyện khiến ta tức giận là muội ấy không hiểu chuyện, hành động thiếu suy nghĩ, mà trong đầu thì toàn những điều kỳ quặc.

Ta vẫn cẩn thận nắm lấy tay muội ấy, bôi thuốc cho muội ấy.

Cây gậy lúc nãy không được nhẵn, đúng là có vài mảnh vụn cắm vào lòng bàn tay của thứ muội, tay muội ấy đỏ ửng cả lên. Ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng gỡ những mảnh vụn ra rồi bôi thuốc.

Mắt thứ muội sáng lên, nhưng ngay lập tức muội ấy che giấu sự phấn khích của mình.

“Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm.”

Nhưng trong lòng muội ấy lại vang lên:

【Tỷ tỷ thật sự yêu thương ta, chiều chuộng ta, dù bề ngoài có vẻ hung dữ, nhưng sự chiếm hữu của tỷ lại làm ta thấy thích hơn nữa.】

【Nói tỷ tỷ nghe về kế hoạch lớn mà ta đang âm thầm thực hiện không nhỉ? Làm việc một mình thật cô đơn, thật buồn tẻ.】

【Khi nào nên tắm rửa sạch sẽ cho Tiêu Nhược Ninh rồi đem hắn vào phòng tỷ đây?】

Ta: “…”

Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của muội ấy.

“Ta không thích Thế tử.”

Sau đó, ta cất hộp thuốc và đi ra ngoài.

Phía sau, tiếng muội ấy lại vang lên đầy phấn khích.

【A a a a a, tỷ tỷ quả nhiên yêu ta nhất.】

【Ta đã nói mà, tỷ tỷ có tiêu chuẩn cao như vậy, chắc chắn phải để mắt đến người nam tử văn võ song toàn, đức hạnh vẹn toàn, cùng lắm cũng là một cô nương ngoan ngoãn dễ thương như ta. Làm sao mà lại thích Tiêu Nhược Ninh, cái bình hoa vô dụng đó chứ.】

【Đúng vậy, tại sao tỷ tỷ không thể cưới ta nhỉ?】

【Đợi khi ta ngủ với Tiêu Nhược Ninh cho thỏa thích rồi, ta sẽ đá hắn. Ta sẵn sàng làm thiếp của tỷ tỷ, làm bảo bối trong lòng tỷ.】

Ta: “…”

Ở phủ Định Nam Vương, Tiêu Nhược Ninh đột nhiên hắt xì một cái.

Hắn đang tỉ mỉ vẽ mẫu cho chiếc đèn lồng mà hắn định tặng thứ muội, hoàn toàn không biết rằng muội ấy chỉ muốn ngủ với hắn, mà còn định ngủ xong thì bỏ.

5

Thành Trường An tuy có tư tưởng khá thoáng, nhưng cũng không đến mức quá phóng túng. Ta lo lắng thứ muội lại làm điều gì đó quá đà, nên bắt đầu quản lý muội ấy chặt chẽ hơn. Mỗi khi muội ấy muốn ra khỏi phủ Thượng thư, đều phải hỏi ý kiến của ta trước.

Còn về việc ta có thể nghe được tiếng lòng của muội ấy, ta quyết định giữ kín bí mật này. Dù sao nó cũng giúp ta tránh được không ít rắc rối.

Ví dụ như buổi trưa hôm nay, thứ muội ăn mặc lộng lẫy, năn nỉ ta cùng nàng đi chùa dâng hương. Ta vừa làm xong sổ sách trong phủ, nghĩ có thể đi cùng muội ấy một lát.

Nhưng rồi ta nghe được:

【Ta đã thuê sát thủ sẵn rồi. Khi sát thủ xuất hiện, ta sẽ lao ra đỡ đao cho tỷ tỷ, như anh hùng cứu mỹ nhân, chắc chắn sẽ chiếm trọn trái tim tỷ. Kế hoạch này không thể thất bại được.】

【Đợi lát nữa, ta nên nằm trong vòng tay tỷ theo tư thế nào để trông thật đẹp? Và cũng nên đề nghị tỷ nạp ta làm thiếp, hí hí hí hí.】

Ta: “?”

Ta nhíu mày nhìn muội ấy, sau đó đứng dậy, chạm tay vào ngực muội ấy.

Thứ muội cười đầy mơ mộng, gương mặt ngây ngất. Và rồi, ta chạm vào một thứ mềm mại và bóp mạnh.

Lập tức, một mảng đỏ loang ra trên ngực muội ấy,  a hoàn đứng ngoài cửa sợ đến mức ngất xỉu.

“Nhị tiểu thư sắp chết rồi, sắp chết rồi…”

Thì ra đó là túi máu mà muội ấy giấu trong ngực, bị ta bóp vỡ. Kế hoạch bại lộ, thứ muội đứng cứng đơ. Muội ấy định chạy, nhưng ta nắm cổ áo kéo về.

Ta thực sự sợ những ý nghĩ kỳ quặc của muội ấy. Có lẽ nên nhanh chóng định đoạt hôn sự cho muội ấy thì hơn.

Ta hỏi muội ấy: “Nhược Nhiên, muội có thật sự thích Thế tử Định Nam Vương không? Nếu muội thật sự thích, ta sẽ xin cha xin một tờ thánh chỉ ban hôn cho muội.”

Thứ muội giật mình, ấp úng không nói.

【Thích thì thích, nhưng nam nhân chỉ là khách qua đường trong cuộc đời tỷ tỷ. Tỷ mới là định mệnh thật sự của ta. Hơn nữa, eo của tỷ thật thon, tay lại mềm mại, ta thật muốn…】

Bốp.

Ta vỗ mạnh lên bàn.

Thứ muội giật mình, co người lại: “Tỷ tỷ, muội đã làm gì khiến tỷ giận sao?”

【Tỷ tỷ sao vậy? Lại hỏi ta về Tiêu Nhược Ninh, chẳng lẽ tỷ thật sự có tình ý với hắn? Trời ơi, mai ta phải đi cắt đứt với Tiêu Nhược Ninh thôi. Tỷ tỷ thích ai thì ta nhất định không động vào người đó.】

Ta thực sự khâm phục lối suy nghĩ của muội ấy, khiến lòng ta lạnh buốt từng hồi.

Ta lặp lại: “Ta không thích Tiêu Nhược Ninh, Nhược Nhiên, nhớ kỹ điều đó.”

Trước đây khi ta tới tìm Vĩnh An, có gặp Tiêu Nhược Ninh vài lần trong phủ, nhưng không thể nói là quen biết nhiều. Tại sao muội ấy ta lại liên tục nghĩ rằng ta thích hắn? Chỉ vì ta đã hỏi về hắn vài câu để xác nhận mối quan hệ của hai người?

Đến giờ ta có thể chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa thứ muội và Tiêu Nhược Ninh không hề đơn giản.

Có lẽ phủ Thượng thư sắp tổ chức hôn lễ rồi. Sau bao năm tĩnh lặng, cũng nên có chút náo nhiệt.

Nhưng để chắc chắn, ta quyết định phải gặp Tiêu Nhược Ninh một lần.

Ta hóa trang một chút, nhờ Vĩnh An hẹn Tiêu Nhược Ninh gặp mặt tại Thiên Hương Lâu.

Ngồi sau rèm che, ta lặng lẽ quan sát Tiêu Nhược Ninh.

“Trước khi muội muội ta trở về kinh thành, có phải Thế tử đã liên lạc với nàng?”

Tiêu Nhược Ninh khựng lại, mặt hơi đỏ lên: “Nhược Nhiên đã nói với tiểu thư rồi sao? Thực ra mối quan hệ giữa chúng ta còn sâu xa hơn nhiều.”

Thứ muội không hiểu chuyện, nhưng Tiêu Nhược Ninh cũng quá đáng, sao có thể liên lạc thường xuyên với một cô nương chưa xuất giá như vậy?

Ta cảm thấy ngón tay dưới ống tay áo siết chặt lại.