Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM Chương 3 TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM

Chương 3 TA CÓ MỘT MUỘI MUỘI PHÁ LÀNG PHÁ XÓM

7:51 sáng – 20/10/2024

“Ồ? Ta không biết còn có mối quan hệ nào khác?”

Tiêu Nhược Ninh nói tiếp: “Mấy năm trước, nàng ấy đã đến phủ ta và lấy đi một vật.”

“Đó là tín vật định tình mà cha ta đã chuẩn bị khi ta vừa sinh ra, chỉ chờ để trao cho người thê tử tương lai của ta.”

Ta sững sờ, nghĩ đến đôi ngọc bội vân mây dưới chân bàn nhỏ trong phòng thứ muội.

Cái bàn nhỏ đó ta chuẩn bị làm quà sinh nhật cho muội ấy, nhưng khi chế tác, một chân bàn bị cưa ngắn hơn một chút. Ta định làm lại quà khác, nhưng muội ấy lúc đó đã hùng dũng nói không sao, ra ngoài một lúc rồi mang về hai miếng ngọc bội, dùng để kê chân bàn.

Thì ra đó là tín vật của phủ Định Nam Vương.

Trong lòng ta chợt cảm thấy hơi áy náy, ta hỏi tiếp:

“Thế tử có tình cảm thế nào với muội ấy ta?”

Tiêu Nhược Ninh lập tức thề non hẹn biển, rằng đời này ngoài muội ấy ta ra, hắn không lấy ai khác.

Ta thấy có chút không vui, liền buột miệng hỏi: “Lùi một vạn bước mà nói, chẳng lẽ Thế tử không thể gả cho muội muội ta sao?”

Lời vừa nói ra, Tiêu Nhược Ninh có chút ngạc nhiên, cuối cùng hắn nghĩ ngợi một lúc rồi ra về.

Ta: “…”

Có vẻ ta đã bị ảnh hưởng bởi thứ muội.

6

Sáng hôm sau, trước cửa phủ Thượng thư xuất hiện một đoàn xe dài gồm hai mươi chiếc, mang theo hàng trăm rương quà tặng, cùng với một hộp lớn chứa đầy giấy tờ ruộng đất, cửa tiệm và ngân phiếu.

Định Nam vương tóc đã điểm bạc, ông cười tươi như hoa, trò chuyện vui vẻ với phụ thân ta ở ngoài cửa.

Thứ muội đến muộn, muội ấy tò mò nhìn xung quanh.

【Ai kết hôn mà long trọng thế này?】

【Trời ơi, thật lộng lẫy, còn hơn cả hôn lễ của hoàng gia nữa. Ôi trời, thật ghen tị, khi tỷ tỷ nạp ta, liệu ta có được đãi ngộ như thế này không nhỉ?】

Ta suýt nữa ngã quỵ, thầm nghĩ có lẽ nên để Tiêu Nhược Ninh sớm nhập phủ thì tốt hơn.

Cho đến khi Tiêu Nhược Ninh trong bộ hỷ phục đỏ, được người dẫn vào cửa phủ Thượng thư, thứ muội mới hóa đá.

Muội ấy lắp bắp, miệng không nói nên lời.

“Tỷ… tỷ… tỷ tỷ, tỷ cưới Tiêu Nhược Ninh rồi sao?”

【Không phải chứ, chuyện này quá đột ngột, Tiêu Nhược Ninh đâu còn trong sạch nữa, hắn giờ đã là người tàn phế, làm sao xứng với tỷ tỷ?】

【Ai nghĩ ra cái trò này vậy? Tại sao? Tại sao ta lại là người biết sau cùng?】

Ta khẽ ho một tiếng: “Thế tử Định Nam Vương, nay đã được hứa hôn với muội.”

Thứ muội: “…”

【Ta??? Ta cưới Tiêu Nhược Ninh sao? Hahaha… Thật không thể tin nổi.】

【Khoan đã, ta cưới Tiêu Nhược Ninh? Trường An đã có ai cưới chồng chưa nhỉ?】

Ta nhìn muội ấy, lúc thì cau mày, lúc lại cười trộm, thậm chí để cố nhịn cười, muội ấy còn tự véo tay đến đỏ cả da. Ta nhắc nhở:

“Cuộc hôn nhân này là do thế tử tự mình vào cung cầu xin.”

Thân thể thứ muội lảo đảo, muội ấy nhận lấy sợi dây lụa đỏ từ tay Định Nam vương, suýt nữa thì khóc: “Vương gia, xin hỏi thế tử nhà ngài cầu xin làm chính thê hay làm thiếp?”

Định Nam vương giận đến mức thổi râu trợn mắt: “Ngươi dám để con ta làm thiếp sao?”

Thứ muội: “…”

【Sơ suất quá, lỡ nói thật lòng rồi. Mặc dù ta thích Tiêu Nhược Ninh, nhưng phu quân chính thất chỉ có thể có một. Thành thật mà nói, ta vẫn chưa nghĩ xong.】

【Nhưng mà, nếu tỷ tỷ nạp ta, liệu có thể nạp cả Tiêu Nhược Ninh nữa không? Người một nhà thì không nên tách rời mà.】

Ta: “…”

Muội muội, ta thật sự đã đánh giá thấp muội rồi.

Cuối cùng, thứ muội vẫn cam chịu số phận, vì ta lại nghe thấy trong đầu muội ấy:

【Hì hì hì, eo của Tiêu Nhược Ninh thật rắn chắc, cuối cùng cũng có thể ngủ với hắn một cách quang minh chính đại. Nếu tỷ tỷ không đồng ý nạp ta cùng với hắn, ta sẽ bỏ Tiêu Nhược Ninh và cưới tỷ tỷ.】

Ta: “…”

Ta cảm thấy chân mình yếu đi, đầu óc choáng váng như bị sét đánh trúng.

Phụ thân ta nhanh chóng mời đầy đủ quan khách, chuẩn bị sẵn tiệc rượu. Hôn lễ diễn ra không suôn sẻ, nhưng cũng đã xong một nửa, khiến ta cảm thấy phần nào yên tâm.

Nhưng ngay lúc đó, một nữ tử mặc bộ trang phục màu đỏ, dùng kiếm chém toang cổng lớn phủ Thượng thư.

“Hôm nay ai là người tổ chức hôn lễ ở phủ Thượng thư?”

7

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

Ta nhận ra đó là Trưởng Công chúa. Năm xưa, thứ muội từng trộm áo yếm của nàng, chẳng lẽ nàng đến để tính sổ?

Trong lòng ta có chút lo lắng, còn thứ muội vẫn đang ngơ ngác.

Trưởng Công chúa bước vào đại sảnh.

Nàng hỏi lần nữa: “Hôm nay ai là người tổ chức hôn lễ ở phủ Thượng thư?”

Giọng nói của nàng tràn đầy sức ép, khiến cả đại sảnh chùng xuống.

Thứ muội giật giật mũi, kéo tay Tiêu Nhược Ninh lên và giơ cao: “Là hắn… hắn cưới thê. Nữ hiệp, có chuyện gì cứ tìm hắn, không liên quan gì đến chúng ta.”

【Người này đến để cướp phu sao?】

【Chẳng lẽ Tiêu Nhược Ninh gây ra chuyện phong lưu bên ngoài, nên nàng ta đến tìm? Thật đáng sợ, thật hung dữ, ta chỉ muốn nhảy vào lòng tỷ tỷ để làm nũng, lăn lộn, làm một con thỏ nhỏ vô dụng đáng yêu.】

Muội ấy dường như quên mất rằng, trong sảnh này, chỉ có nàng và Tiêu Nhược Ninh mặc hỷ phục đỏ.

Trưởng Công chúa liếc nhìn muội ấy, đôi mắt phượng dài khẽ nheo lại: “Ngươi là… Thẩm Nhược Nhiên?”

Thứ muội gật đầu.

Rồi Trưởng Công chúa vung tay, đánh một chưởng vào vai thứ muội, khiến muội ấy ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trưởng Công chúa đã rèn luyện võ công suốt năm năm khi đóng quân ở Bắc địa, giờ đây nàng có một thân võ nghệ tuyệt vời. Chỉ vài bước khinh công, nàng đã biến mất cùng thứ muội.

Cô dâu của Tiêu Nhược Ninh đã bị bắt đi.

Tiêu Nhược Ninh đứng tại chỗ, hóa đá.

Ta nhìn theo hướng họ biến mất, ngón tay từ từ siết chặt.

Trưởng Công chúa, ngươi tốt nhất hãy đảm bảo rằng tính mạng của muội muội ta không gặp nguy hiểm…

8

Thứ muội mất tích liên tiếp vài ngày. Năm xưa nàng từng trộm áo yếm của Trưởng Công chúa, chuyện này làm náo loạn cả thành Trường An, còn khiến hôn sự của Trưởng Công chúa bị hủy. Ta lo rằng Công chúa sẽ nhân cơ hội này trả thù.

Ngày qua ngày, ta không thể ngồi yên. Ta vứt bản tấu chương đang viết lên bàn, rồi viết một bức mật thư, thả chim đi.

Năm năm trước, kể từ khi thứ muội bị đưa đi, ta đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ. Phủ Thượng thư không thể mãi bị hoàng gia kìm kẹp, và phụ thân ta cũng không thể tiếp tục chịu sự sỉ nhục của Hoàng đế nữa.

Hiện giờ thứ muội đã mất tích ba ngày, người của phủ ta đã ra ngoài tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả. Phụ thân ta thiếu quyết đoán, chỉ nghĩ đến việc vào cung cầu cứu Hoàng đế.

Ta giữ tay ông lại.

“Phụ thân, thiên hạ này, có lẽ đã đến lúc để nhà họ Thẩm chúng ta ngồi lên ngai vàng.”

Ánh mắt phụ thân ta từ kinh ngạc, đến không tin nổi, cuối cùng ông vội vàng xua tay: “Không được, không được, không được, làm Hoàng đế vất vả lắm. Con nhìn lão Hoàng đế đi, ngày ngày phê tấu sớ đến bạc cả đầu. Ta không muốn thấy con gái mình còn trẻ mà tóc đã bạc đâu.”

Ta: “…”

Ta lại nói: “Nhưng những năm qua, lão Hoàng đế đã đối xử tệ bạc với người. Phụ thân chẳng lẽ người không muốn phản kháng, đạp ông ta xuống dưới chân hay sao?”

Phụ thân ta thoáng sững sờ, rõ ràng đã động lòng.

Ông lại thở dài: “Ngọc Long, con không hiểu đâu. Giữ được thiên hạ không phải ai cũng làm được. Ta biết con thông minh và quyết đoán, nhưng việc triều chính phức tạp, ta chỉ thương con.”

“Nhưng con thương phụ thân nhiều hơn.

“Phụ thân ngày ngày vất vả lo cho quốc khố, lại vì chuyện của thứ muội mà nhiều lần bị lão Hoàng đế ức hiếp. Năm đó còn phải bất đắc dĩ đưa muội muội ra vùng nông thôn năm năm, khiến gia đình chúng ta ly tán.

“Phụ thân, con không muốn tiếp tục sống như thế này.

“Giờ đây, Trưởng Công chúa lại dựa vào thân phận hoàng tộc, ngang nhiên bắt cóc muội muội trước mặt mọi người. Trong mắt họ, nhà họ Thẩm chúng ta rốt cuộc là gì?”

Phụ thân ta mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời, thở dài.

“Ngọc Long, con thật sự muốn ngồi lên ngai vàng sao?”

Một khi ta đã quyết tâm, thì chắc chắn không phải nói chơi. Ta nghiêm túc gật đầu.

Từ năm năm trước, ta đã thành lập một tổ chức sát thủ. Hiện giờ, chỉ cần ta ra lệnh, tất cả sẽ đột nhập hoàng cung, bắt lão Hoàng đế lại. Đến lúc đó, ta không lo Trưởng Công chúa không thả thứ muội ra.

Phụ thân đấu tranh một hồi, rồi cuối cùng mới đáp: “Được.”

Ông nắm lấy tay ta, không nói không rằng kéo ta đi về phía hoàng cung.

Ta: “…”