Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ TỬ XẤU XÍ Chương 9 NỮ TỬ XẤU XÍ

Chương 9 NỮ TỬ XẤU XÍ

8:21 chiều – 19/10/2024

17

Trên đường hồi phủ, Tần Hiền không ngừng xin lỗi ta.

Hắn không ngờ Tứ hoàng tử lại lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Tần Hiền giải thích với ta: “Hôn kỳ của ta và A Đường vốn đã định sẵn ở quê, nếu ta không thể cưới nàng đúng hẹn, nàng sẽ bị dân làng chê cười, lời nói của thế gian thật đáng sợ…”

Ta quay sang nhìn hắn, cắt ngang lời hắn, hỏi điều ta đã thắc mắc từ lâu: “Ngươi yêu nàng như vậy, tại sao lại đồng ý để cha nương ta bắt nàng phải tuyệt tử tuyệt tôn?”

Tần Hiền sững sờ một thoáng, rồi bất đắc dĩ xoa trán: “Ngày ấy Giang lão gia quá cứng rắn, chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất, nếu ta không chấp nhận, hôn sự của chúng ta sẽ bị huỷ bỏ.”

Ánh mắt hắn chân thành: “Giang gia có ơn với ta, ta thực sự muốn bảo toàn cho tiểu thư.”

Ta vẫn cố chấp lắc đầu: “Dù vậy, ngươi làm như vậy, chẳng phải là đẩy A Đường vào ngõ cụt sao? Nàng không phải vật sở hữu của ngươi, không nên để ngươi tự ý quyết định thay nàng.”

Tần Hiền đáp:

“Ta biết tiểu thư sẽ ngăn cản.”

“Dù ngày đó tiểu thư không đến phòng A Đường, bọn tiểu đồng trong phủ cũng sẽ báo tin cho tiểu thư.”

“Ta chắc chắn tiểu thư sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Ta khẽ cau mày: “Ngươi chắc chắn đến vậy sao?”

Tần Hiền bật cười: “Nếu nói trên đời này chỉ có một người khiến ta khâm phục, người đó nhất định là tiểu thư.”

Hắn bắt đầu kể lại những việc mà ta đã gần như quên lãng:

“Tiểu thư khuyến khích tỳ nữ trong phủ tích góp tiền để mua nhà sống riêng.”

“Tiểu thư sẽ dạy bọn tỳ nữ học chữ khi rảnh rỗi.”

“Tiểu thư ngăn cản Giang phu nhân bán một tỳ nữ phạm lỗi nặng vào kỹ viện.”

“Tiểu thư nói rằng, sinh mệnh của nữ nhân rực rỡ như những vì sao, không nên bị xem nhẹ như thế.”

Ta vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Thì ra, trong những ngày tháng ta tự giằng xé với nỗi đau đớn thầm kín, ta đã trở thành ánh sáng và niềm cứu rỗi trong mắt người khác.

Thì ra, ngay cả khi không tự nhận ra, ta đã dần trở thành một con người đủ đầy cả về hình hài lẫn tâm hồn.

Ta đã đấu tranh trong sự méo mó, phá vỡ những ác ý để trưởng thành theo cách riêng của mình.

Ta chính là ta.

18

Nếu muốn sống một cuộc đời rực rỡ và huy hoàng, con người cuối cùng phải chờ đợi cơn gió Đông, chỉ khi đó mới có thể cất cánh bay xa.

Cơn gió Đông của Tứ hoàng tử, rốt cuộc cũng đến sau hai năm chờ đợi.

Thánh thượng lâm bệnh, long thể suy yếu, thái y ra vào liên tục nhưng vẫn không cách nào chữa trị.

Kể từ khi thái tử bị phế truất, vị trí thái tử vẫn để trống. Ngôi vị kế thừa chưa định, triều đình trong ngoài lo lắng bất an. Kẻ có dã tâm thì sẵn sàng chờ đợi cơ hội, chuẩn bị ra tay.

Hai năm qua, ta và Tần Hiền cống hiến hết mình cho Tứ hoàng tử, nhờ việc giả vờ hòa hảo với Nhị hoàng tử mà dò la được nhiều tin tức quan trọng, từ đó trở thành tâm phúc của Tứ hoàng tử. Nói là tâm phúc có lẽ hơi quá, gọi là “tay chân” có lẽ thích hợp hơn.

Tứ hoàng tử bí mật triệu tập những thân binh mà chàng đã âm thầm nuôi dưỡng bao năm.

Không lâu sau, ta cũng nhận được tin từ Nhị hoàng tử rằng hắn ta cũng đang triệu tập binh mã.

Chỉ cần có chút dấu hiệu, hai phe sẽ lao vào như những con chó điên, cắn xé lẫn nhau.

Hoàng đế đang trên bờ vực của cái chết, nếu muốn lên ngôi làm tân hoàng đế, thời gian không còn nhiều.

Khi bên ngoài sóng ngầm cuộn trào, ta và La Tri Đường lại tĩnh lặng uống trà trong phủ.

Tần Hiền dĩ nhiên không thể cùng chúng ta nhấm nháp chén trà ngon này, Tần Hiền bận rộn đi lại giữa hai hoàng tử, đến mức kiệt sức.

La Tri Đường uống liền ba chén trà, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh hơn, nắm lấy tay ta: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem, liệu có thành công không?”

Nàng đã hoàn toàn nắm quyền lo liệu việc trong phủ, và giờ đây đã có dáng vẻ của một chủ mẫu đích thực. Nhưng ta biết rõ, sâu thẳm bên trong, nàng vẫn là cô gái nhỏ, luôn thể hiện rõ ràng sự yêu ghét, vui buồn.

Ta đặt chén trà xuống: “muội muốn nói đến ai?”

Lòng bàn tay La Tri Đường hơi nóng: “Là chúng ta.”

Ta nắm tay nàng, vỗ nhẹ như muốn trấn an: “A Đường, tương lai chưa thể đoán trước. Chúng ta đã làm hết sức, còn lại chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.”

Thành hay bại chỉ trong một lần này, nhưng ta lại bình tĩnh đến lạ thường.

Nếu thất bại, đó sẽ là cái giá phải trả bằng chính sinh mạng của phụ mẫu ta.

Đó đương nhiên là kết cục ta không mong muốn.

Nhưng ta chỉ là phàm nhân, không thể chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ không xảy ra biến số. Ta không thể né tránh những gì đã định, vậy thì tốt hơn hết, học cách chấp nhận với lòng khoan dung và dũng cảm.

Tần Hiền trở về phủ vào đêm khuya.

Toàn thân hắn phủ đầy hơi sương, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng rỡ: “Ngày mai, chính là thời điểm quyết chiến.”

La Tri Đường vội hỏi: “chàng có chắc chắn không?”

Tần Hiền nhìn nàng rồi lại nhìn ta, đột nhiên mỉm cười: “Mười phần.”

La Tri Đường “ồ” lên một tiếng, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.

Ta sững lại, nhớ về buổi yến tiệc xuân của Trưởng công chúa, khi ta cũng từng nói: “Mười phần chắc chắn.”

Ta cũng cười theo.

Trên đời này, làm gì có việc gì chắc chắn đến mười phần, tất cả chỉ là lời an ủi lẫn nhau của những người thường, chỉ để có thể tiếp tục sống mà thôi.

19

Ngày hôm sau, một ngày tưởng chừng bình thường như mọi ngày.

Trên phố vẫn là những tiếng rao hàng, người người đông đúc tấp nập.

Ta cùng Tần Hiền từ sáng sớm đã bị Tứ hoàng tử triệu kiến.

Tứ hoàng tử dường như đã thức trắng đêm, quầng mắt đen sẫm nhưng đôi mắt lại sáng rực, toát lên vẻ gần như điên cuồng.

Cũng phải.

Trong mắt Tứ hoàng tử, đại nghiệp đã gần kề. Sau đêm nay, ngôi vị chí tôn sẽ nằm gọn trong tay, làm sao không khiến người ta hưng phấn vui sướng cho được.

Tứ hoàng tử lại một lần nữa nhắc lại kế hoạch đêm nay.

Tần Hiền vì là người xuất thân bình dân, thi đỗ trạng nguyên, nên rất được Thánh thượng tin tưởng. Vì thế, Tứ hoàng tử giao cho Tần Hiền nhiệm vụ canh giữ bên cạnh Hoàng thượng, đợi khi Tứ hoàng tử tấn công vào tẩm cung, sẽ ép Thánh thượng hạ chiếu truyền ngôi.

Còn ta, sẽ ở bên cạnh Tứ hoàng tử.

Theo lời hắn, đây là để bảo vệ ta.

Nhưng ai nấy đều biết, đây chẳng qua là dùng ta làm con tin để ngăn cản Tần Hiền phản bội.

Ta và Tần Hiền cùng quỳ xuống, tuân theo mệnh lệnh.

Tứ hoàng tử đỡ chúng ta đứng dậy:

“Thời gian hai người đi theo bản hoàng đã gần hai năm.”

“Nếu lần này thành sự, chắc chắn hai người sẽ được ban thưởng xứng đáng.”

Ta và Tần Hiền lại hành lễ: “Tạ ơn Tứ hoàng tử.”

Nhưng lời của Tứ hoàng tử, sao có thể tin tưởng hoàn toàn.

“Khi thỏ chết, chó săn bị nấu thịt. Khi chim bay hết, cung tên tốt cũng bị cất giấu.”

Nếu chúng ta có được kết cục tốt, thật sự không xứng với sự vô tình bạc nghĩa mà Tứ hoàng tử vẫn thường thể hiện.

Đêm nay, là thời cơ của Tứ hoàng tử, là thời cơ của Nhị hoàng tử.

Cũng là thời cơ của chúng ta.

Và còn là thời cơ của một người khác.

Hãy chờ xem.

20

Hoàng hôn nhuốm sắc đỏ như ngọn nến tàn dần lụi tắt, bóng đêm ập đến không thể cản trở, từ từ nuốt chửng mọi ánh sáng, như muốn kéo cả thế gian vào vực sâu không đáy.

Đêm, cuối cùng cũng đến.

Chỉ một tiếng còi vọng lên trong sự tĩnh mịch, như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, hàng loạt tiếng vó ngựa cùng tiếng hò hét vang lên, tựa như bùng nổ từ hư không, dội đến từ khắp nơi.

Mỗi tấc đất trong hoàng cung đều rung chuyển, tiếng chém giết không ngớt.

Mảnh đất đen tối này lặng lẽ đón nhận, bao dung từng giọt máu rơi xuống.

Tứ hoàng tử, nhờ có thông tin từ Nhị hoàng tử, đã nắm được thế thượng phong.

Kế hoạch đoạt ngôi của Nhị hoàng tử chưa kịp thành hình đã bị giết chết từ trong trứng nước, những kẻ được cử đi của Tứ hoàng tử từng nhát dao cắt đứt sự sống của phe Nhị hoàng tử.

Trận đối đầu giữa Nhị và Tứ hoàng tử đã ngã ngũ, giờ chỉ còn là cuộc đối đầu giữa Tứ hoàng tử và Hoàng thượng.

Ta ngồi trong xe ngựa, theo sau Tứ hoàng tử tiến vào cung.

Dọc đường, không khí nồng nặc mùi máu tanh, ta vén rèm xe lên, trước mắt chỉ toàn là những thân xác đổ gục.

Đột nhiên, ta thấy mình muốn nôn.

Ta không kiềm chế nổi, cúi người nôn mửa.

Tứ hoàng tử bên cạnh lại bật cười, giọng điệu trêu chọc: “Quả nhiên là tiểu thư khuê các, chút cảnh nhỏ này cũng không chịu nổi.”

Tứ hoàng tử nói một cách nhẹ nhàng, như thể những người chết trước mặt hắn không phải là những sinh linh sống động, mà chỉ là những con kiến không đáng kể.

Cũng đúng thôi, từ bao giờ Tứ hoàng tử coi kẻ dưới là người.

Ta càng nôn mạnh hơn.

Không chỉ vì cảnh tượng xác người chất chồng, mà còn vì con người đang ngồi ngay bên cạnh ta, chỉ cách nửa bước chân — Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử khiến ta cảm thấy kinh tởm, còn kinh tởm hơn cả đống thi thể và cánh tay đứt lìa này.

Khi ta dần ổn định lại, Tứ hoàng tử đưa tới một chén trà đúng lúc: “Từ xưa đến nay, tranh đoạt ngai vàng đều là máu chảy thành sông. Đổ máu là điều khó tránh khỏi, chỉ có những kẻ sống sót sau cảnh tượng này mới xứng đáng cai trị thiên hạ. Không sợ sinh tử, mới có thể thành đại sự.”

Tứ hoàng tử vừa an ủi ta, vừa thổ lộ sự bất đắc dĩ của mình, và cũng đang khoe khoang chí lớn của bản thân.

Nhưng ta còn nghe thấy một sự trống rỗng đầy ngạo mạn trong lời nói ấy.

Dù chết không phải là hắn, nên mới có thể dễ dàng thốt ra những lời dối trá như thế. Nhưng trên mặt ta vẫn giữ thái độ cung kính, cất lời khen ngợi:

“Tứ hoàng tử dốc lòng dốc sức, nhất định sẽ được như nguyện.”