Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ TỬ XẤU XÍ Chương 4 NỮ TỬ XẤU XÍ

Chương 4 NỮ TỬ XẤU XÍ

8:15 chiều – 19/10/2024

7

Dù tin tức của sứ thần có nhanh nhạy đến đâu, hắn cũng không thoát khỏi việc bị bó buộc trên đất người.

Tin tức này, ta đã phải bỏ ra một mảnh vàng lá, nhờ một tên ăn mày bên đường đưa đến tai sứ thần.

Bất kể ta từng nhút nhát, sợ hãi hay tự ti thế nào, giờ đây ta phải đứng lên.

Vì cha nương ta, vì sinh mạng của cả gia tộc Giang gia.

Sứ thần cuối cùng cũng dồn toàn bộ ánh mắt lên khuôn mặt ta.

Chính xác hơn, là lên vết sẹo trên mặt ta.

Hắn ta không nói một lời, nhưng môi khẽ nhếch lên, nụ cười đầy sự tàn nhẫn. Dù không ai nói gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý hắn ta.

Có thứ gì đó trong lòng ta sụp đổ, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó khác như phá vỡ vỏ trứng mà thoát ra ngoài.

Ta nhận ra mình đang cười, thậm chí giọng cười còn mang theo chút vui vẻ: “Dám chơi một ván chứ?”

Một lời thách đấu trực diện.

Trưởng công chúa vội vàng ra lệnh chuẩn bị bàn cờ.

Nụ cười im lặng của sứ thần dần hiện rõ, chuyển thành những tiếng cười lạnh lẽo.

Hắn ta liếc nhìn Trưởng công chúa, rồi lại nhìn ta.

Trong ánh mắt khinh thường của hắn ta, cá cược đã được lập.

Nếu ta thắng ván cờ này, người Bàn quốc sẽ rời khỏi yến hội.

Nếu ta thua, đó sẽ là kết cục không thể cứu vãn, chết không toàn thây.

Người Bàn quốc không cần ra tay, và Trưởng công chúa cũng sẽ không tha mạng cho ta.

Sự phẫn nộ của kẻ quyền quý, luôn cần máu của kẻ hèn mọn để nguôi ngoai.

Nhưng ta không phải kẻ hèn mọn.

Ta và sứ thần ngồi đối diện nhau qua bàn cờ.

Ta cầm trong tay những quân cờ lạnh buốt, như thể đang nắm giữ vận mệnh của toàn bộ gia tộc Giang gia.

Bao gồm cả ta.

Trưởng công chúa, dù đang chờ mong kết quả, sắc mặt đã thoải mái hơn nhiều.

Dù sao, đối với bà ta, cũng chỉ là thêm một kẻ như ta phải chết.

Ta vốn vì xấu xí mà không thích giao thiệp, thường lui về ở trong phủ. Khi rảnh rỗi, ta từng đọc qua vài tập cờ của Bàn quốc, cũng có chút hiểu biết về lối chơi của họ.

Nhưng chỉ là đôi chút.

Ta đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó, khi Tần Hiền hỏi ta: “Tiểu thư có mấy phần nắm chắc?”

Ta đã trả lời hắn như thế nào nhỉ?

Ồ, ta đã nói: “Mười phần.”

Chỉ là trong mười phần đó, có bao nhiêu là sự tự tin thực sự, ngay cả ta cũng không rõ.

Ta chỉ biết rằng, ta cần cơ hội này, cơ hội để được quyền quý chú ý và tạo ra ảnh hưởng.

Chỉ có như vậy, ta mới có chút hy vọng mong manh để bảo toàn mạng sống của song thân.

Bên kia, sứ thần với lối chơi mạnh mẽ, bước đi từng nước cờ như muốn chiếm thế công.

Còn bên ta, hết sức lùi bước, toàn bộ sức lực tập trung vào phòng thủ.

Đám người đứng xung quanh không khỏi lắc đầu thở dài, trên gương mặt của một số người thậm chí hiện rõ nét chế giễu, như đang mỉa mai sự ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình của ta khi dám đứng ra thách đấu.

Chỉ có La Tri Đường là lặng lẽ đặt bàn tay ấm áp lên vai ta, sự ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng và lan tỏa vào da thịt.

Ta ngước nhìn nàng ấy, chỉ thấy nỗi lo âu hiện rõ trên gương mặt nàng.

Nàng ấy thực sự đang chân thành lo lắng cho ta.

Sứ thần lại hạ thêm một quân cờ, miệng nở nụ cười đầy đắc ý.

Cả ván cờ, hắn ta đang thế như bão tố, còn ta dường như đã bị đẩy vào ngõ cụt, không còn cách nào để xoay chuyển tình thế.

Hắn ta nhìn ta, nhưng thật đáng tiếc, trong mắt hắn ta, ta không hề lộ ra chút hoảng loạn hay thất bại nào.

Ta mỉm cười với hắn ta, giống như cách hắn ta cười đầy ngạo mạn với ta lúc trước.

Lúc này, không có giới tính, không có dung mạo, không có quyền thế, không có gia tộc, không có quốc gia.

Chỉ còn ta và những tính toán đã sắp xếp kỹ lưỡng.

Nếu nói về một ván cờ ổn định, ta không thể chắc chắn chiến thắng, bởi đối thủ là kẻ mà ta chưa từng gặp qua, đây cũng là lần đầu tiên hai ta đối đầu.

Nhưng tất cả những gì hắn đã thể hiện từ đầu đến giờ đều toát lên sự kiêu ngạo.

Mà kẻ kiêu ngạo, luôn đánh giá thấp người khác và tự đề cao bản thân.

Những kẻ như vậy không tránh khỏi việc khinh địch.

Và điều ta muốn, chính là sự khinh địch đó.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của sứ thần, ta nhẹ nhàng cầm lấy một quân cờ và chậm rãi hạ xuống.

Ta thấy ánh mắt hắn ta co lại cực độ trong khoảnh khắc.

Chỉ một nước cờ, cục diện đã thay đổi.

Những người am hiểu về cờ không kìm được mà thốt lên kinh ngạc, cuối cùng cũng nhận ra chút manh mối.

Ta, như đã dự đoán, giành chiến thắng trong ván cờ này.

Sắc mặt sứ thần càng thêm u ám, nhưng hắn ta vẫn giữ đúng lời hứa, vung tay ra lệnh đưa tất cả người Bàn quốc rời khỏi yến hội.

Trưởng công chúa nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.

Giữa ánh mắt của mọi người, ta chỉ cúi đầu, nhún mình hành lễ với bà ta.

Trưởng công chúa cũng không còn hứng thú tiếp tục bữa tiệc, khi mọi người đã gần như rời đi hết, một tỳ nữ thân cận của bà lặng lẽ đưa ta vào nội viện.

Trưởng công chúa dựa mình trên ghế quý phi, liếc nhìn ta, giọng điệu nhẹ nhàng mà đầy kiêu ngạo: “Hôm nay ngươi làm rất tốt, nói đi, muốn được thưởng gì?”

Bà ta như thể đang ban phát cho một con chó vẫy đuôi mừng rỡ.

Nhưng ta lại quỳ xuống trong lúc bà còn đang tỏ vẻ thờ ơ: “Tiểu nữ cả nhà đang gặp nguy nan, mong Trưởng công chúa ra tay cứu giúp.”

Trưởng công chúa cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy một chút, bà suy nghĩ một lúc lâu rồi như sực nhớ ra, khẽ “À” một tiếng: “Ngươi họ Giang?”

“Tiểu nữ Giang Thi.”

Trưởng công chúa lại dựa lưng vào ghế, thở dài: “Chuyện này, bản cung không giúp được ngươi.”

Đó là câu trả lời ta đã lường trước.

Nhưng ta vẫn tiếp tục: “Nếu tiểu nữ có thể giúp Trưởng công chúa giữ lại Đoan Ninh quận chúa thì sao?”

Trưởng công chúa thay đổi sắc mặt, lần này cuối cùng bà mới hoàn toàn tập trung ánh nhìn vào ta.

Ta giống như một món hàng đang chờ đợi được ra giá, để bà ta đánh giá.

“Bản cung đau đầu chuyện này mà ngươi lại muốn giúp?”

Ánh mắt ta không hề dao động, nhìn thẳng vào bà.

Sau một lúc lâu, Trưởng công chúa cười phá lên:

Trưởng công chúa cười, rồi nói:

“Bản cung sẽ chăm lo cho người thân của ngươi trong ngục.”

“Nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi cũng nên cho bản cung thấy sự thành tâm của mình.”

Ta cúi người, giấu đi mọi cảm xúc và nói: “Tạ ơn Trưởng công chúa.”

8

Khi bước ra khỏi phủ Trưởng công chúa, trời đã dần tối.

Từ xa, ta nhìn thấy chiếc xe ngựa của nhà Tần và một người đứng cạnh đó, cầm một chiếc đèn lồng.

Là La Tri Đường.

Nàng ấy đang chờ ta.

Khi thấy ta, nàng vội vàng chạy đến, trên gương mặt nàng hiện rõ niềm vui sướng khó tả như vừa thoát khỏi một cơn nguy hiểm.

Có vẻ như nàng đã rất lo sợ.

Ta và Tần Hiền đã bàn bạc kế hoạch, nhưng không nói cho La Tri Đường biết vì ta không muốn nàng dính líu.

Liên quan đến sinh mạng của song thân, ta không thể không thận trọng.

La Tri Đường không biết những gì ta đã làm hôm nay, chỉ nghĩ rằng ta hành động theo ý thích nhất thời.

Nhưng khi nhìn thấy nàng lo sợ đến mặt mày tái nhợt, tóc tai rối bù, ta không khỏi có chút áy náy.

Sau khi lên xe ngựa, ta mềm lòng, như một cách bù đắp, ta bắt đầu nói với nàng về cách trở thành một gia chủ mẫu nghiêm túc và đầy đủ trách nhiệm.

Dù phụ thân và mẫu thân đã tìm cho ta nơi nương tựa là nhà họ Tần, nhưng trong lòng ta, ta vẫn là người của nhà Giang, sinh mạng của ta gắn chặt với sinh mạng của nhà Giang.

Vì thế, ta không biết mình có thể ở lại nhà họ Tần bao lâu.

Nói thẳng ra, ta không biết mình có thể sống được bao lâu.

Trong cuộc tranh đoạt quyền lực, ngay cả tính mạng hoàng tộc đôi khi cũng chẳng đáng giá gì, huống hồ là ta, là chúng ta.

La Tri Đường tuy ngây thơ nhưng không ngốc, nàng nghe ta nói một lúc, liền nhận ra vài manh mối.

Nàng nhíu mày, dè dặt hỏi: “Tỷ tỷ dạy muội những điều này để làm gì?”

Ta vô tình buột miệng: “Vạn nhất một ngày nào đó ta không còn ở đây…”

Nàng lập tức cắt ngang lời ta: “Tỷ tỷ sao có thể không ở đây? Tỷ tỷ định đi đâu?”

Ta chỉ giả vờ giận dữ: “Nếu một ngày ta gặp được ý trung nhân của mình, chẳng lẽ ta còn phải ở lại Tần phủ này suốt đời, làm việc nhà giúp các người sao?”

Chắc hẳn Tần Hiền đã từng nhắc chuyện này với nàng, đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nghiêm túc gật đầu: “Nếu tỷ tỷ thật sự hạnh phúc, muội sẽ vui mừng cho tỷ tỷ.”

Từ ngày hôm đó, La Tri Đường bắt đầu siêng năng đến giúp ta gánh vác công việc nhà.

Lúc đó, ta đang bận rộn lo liệu việc Giang gia, không có thời gian để quan tâm đến Tần gia, liền dạy cho nàng những gì cần biết rồi giao phó cho nàng xử lý.

Không ngờ rằng, La Tri Đường tuy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại làm việc đâu vào đó.

Khi ta đang thở phào nhẹ nhõm, thì từ phía nàng lại xảy ra sự cố.