“Ta và Tuyết tiểu thư không quen biết, cũng không thích bị người khác động chạm.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Tuyết Nhuyễn cứng lại, nhưng ngay lập tức nàng lấy lại phong thái tự tin, nở một nụ cười rạng rỡ như thể mọi sự đều nằm trong tầm tay.
“Chu tỷ tỷ là tiểu thư khuê các, không giống ta, đã quen sống hoang dã, không có quy củ. Sau này khi chúng ta trở thành tỷ muội, chẳng phải sẽ quen thân rồi sao?”
Nàng khéo léo đáp lại, vẻ mặt tỏ ra ngây thơ và chân thành, đôi mắt long lanh tựa như ánh mặt trời, rực rỡ và mạnh mẽ.
Nàng khác biệt hẳn với những tiểu thư quý tộc trong kinh thành, vẻ đẹp hoang dã và không câu nệ lễ nghi khiến nàng tỏa sáng như lửa
Nếu không phải ta biết nàng đã bí mật bắt nạt tỷ tỷ ruột của mình, có lẽ ta cũng sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ giả tạo ấy đánh lừa rồi.
Ta không muốn dính dáng đến nàng ta, nên cất giọng lạnh lùng nói:
“Điều đó chưa chắc.”
Tuyết Nhuyễn sững người, nhưng lại chủ động tiến sát:
“Chu tỷ tỷ có phải cảm thấy ta không thể gả cho Thái tử ca ca không? Nhưng ta đã có hài tử của Thái tử ca ca, Hoàng thượng cũng đã đồng ý cho ta vào phủ rồi.”
Lời nói của nàng mang theo sự thách thức ngấm ngầm, từng chữ như nhấn mạnh vào mối quan hệ ràng buộc giữa nàng và Tiêu Hành. Đôi mắt nàng ánh lên tia đắc ý, như thể đang muốn xem phản ứng của ta ra sao.
“Tỷ tỷ là nữ tử đích tôn của Chu gia, chắc sẽ không hẹp hòi đến mức không chấp nhận ta, không để ta gả đi chứ?”
Vẻ mặt nàng vẫn giả vờ ngây thơ nhưng lại chứa đầy sự mỉa mai và thách thức, tưởng chừng như nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Ta cảm thấy thật buồn cười.
Nàng làm như Tiêu Hành là thứ gì quý giá lắm, rõ ràng chỉ là một đống rác rưởi, mà nàng còn nâng niu như vàng, thật nực cười.
Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Chu, Tiêu Hành đã sớm bị Nhiếp Chính Vương lật đổ từ lâu rồi.
Dáng vẻ của Tuyết Nhuyễn khiến ta không khỏi cảm thấy chán ghét, sự kiêu ngạo phóng túng ấy càng làm ta thêm khinh thường.
Nhìn những tiểu thư quý tộc đang vây quanh nàng, những người từng coi nàng như tâm điểm, ta cố tình nâng giọng đủ lớn để ai ai cũng nghe rõ từng chữ:
“Đã vậy, Tuyết tiểu thư nên chăm sóc tốt bản thân, đặc biệt là khi đã mang thai.”
Sắc mặt Tuyết Nhuyễn lập tức tái nhợt, đôi mắt nàng mở lớn kinh hãi, rõ ràng không ngờ ta sẽ nói thẳng ra chuyện mà nàng định giấu kín. Môi nàng run rẩy, chỉ thốt ra được một tiếng:
“Ngươi…”
Ta không để tâm đến sự bối rối của nàng, thản nhiên xoay người bước đi, để lại sau lưng một loạt những tiếng xì xào đầy kinh ngạc từ đám tiểu thư quan gia:
“Tuyết Nhuyễn mang thai rồi sao?”
“Nàng ta còn chưa thành thân, mà lại có con rồi? Thật vô liêm sỉ!”
“Tránh xa nàng ra, đừng để tai tiếng lan sang mình.”
Những tiểu thư từng cười nói thân mật với nàng giờ đều đồng loạt lùi bước, ánh mắt họ đầy khinh miệt và xa lánh. Sắc mặt Tuyết Nhuyễn từ trắng bệch chuyển sang tuyệt vọng, đôi môi run rẩy cố gắng giải thích trong tiếng khóc nghẹn:
“Không phải vậy đâu, ta và Thái tử ca ca là tình cảm lưỡng ý đồng tâm mà…”
Tuyết Nhuyễn đã định dùng chuyện mang thai để ép buộc ta phải lùi bước, mong rằng có thể giành lấy vị trí mà nàng khao khát.
Nhưng nếu nàng muốn biến điều ấy thành vũ khí chống lại ta, thì ta sẽ không ngại ngần giúp nàng loan truyền tin tức này khắp nơi.
Nàng chưa thành thân mà đã lén lút với người khác, lại còn là với Thái tử, chẳng những làm ô nhục gia phong mà còn bôi nhọ cả danh dự của hoàng tộc.
Tiếng tăm của nàng giờ đây không chỉ bị hủy hoại, mà cả danh dự của hoàng thất cũng vì nàng mà mang vết nhơ khó gột rửa.
4
“Chu tỷ tỷ!”
Tuyết Nhuyễn cắn môi đuổi theo ta.
“Cho dù tỷ không thích ta, cũng không nên đem chuyện này loan truyền khắp nơi, chẳng lẽ tỷ không sợ làm mất thanh danh của Thái tử sao?”
Ta cười lạnh một tiếng.
“Ta không phải là cha mẹ của ngươi, cũng không phải cha mẹ của hắn, ta có nghĩa vụ gì để bảo vệ thanh danh của hắn chứ? Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi tự lộ ra chuyện này sao?”
Xung quanh, mọi người đều dựng tai nghe ngóng.
Tuyết Nhuyễn chủ động đến tìm ta để nói về việc nàng mang thai, ai cũng biết nàng đang đánh tính toán gì. Rõ ràng Hoàng thượng không thích nàng, nhưng nàng vẫn không từ bỏ việc mưu cầu tiến thân bằng cách gần gũi Thái tử. Thậm chí, nàng còn không ngần ngại mang thai trước khi chính thức thành thân, tất cả chỉ để có cơ hội bước vào hoàng thất.
Không chịu nổi những ánh mắt lạnh lùng và lời dèm pha xung quanh, Tuyết Nhuyễn quay người bỏ chạy, để lại phía sau một không gian đầy những tiếng xì xào khinh bỉ.
“Nhuyễn nhi!”
Từ xa, giọng Thái tử vang lên, Tiêu Hành lập tức đuổi theo.
Ta nhìn bóng lưng của Tiêu Hành, cố gắng đè nén cơn hận trong lòng.
Ta rất muốn biết, Tiêu Hành yêu Tuyết Nhuyễn đến mức tiêu diệt cả gia tộc của ta, khiến ta và đứa con chưa chào đời phải chết, vậy khi hắn biết Tuyết Nhuyễn làm hoen ố thanh danh của hoàng thất, liệu hắn có còn bảo vệ nàng đến thế không.
“Bên kia là hồ sen phải không?” – Ai đó đột nhiên hỏi một câu.
Ta lập tức nhìn về phía đó.
Theo lý thuyết, sau khi hôn lễ kết thúc, Tuyết Nhuyễn và Tiêu Hành mới tới bên hồ ngắm cảnh, nhưng giờ Tuyết Nhuyễn hoảng hốt chạy tới trước? Chẳng lẽ bọn họ sẽ sớm rơi xuống nước sao?
“Đi thôi.”
Ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh họ giãy giụa trong nước, muốn nhìn thấy họ tuyệt vọng mà chết.
Từ xa, ta nghe loáng thoáng tiếng cãi vã vang lên, giọng nói của Tuyết Nhuyễn tràn ngập nỗi uất ức, chất chứa trong từng lời trách móc:
“Ta không muốn sống nữa, để ta chết đi, Thái tử ca ca đừng cản ta…”
Giọng Tiêu Hành không lớn bằng nàng, ta chỉ nghe loáng thoáng:
“Là lỗi của cô gia…Không phải lỗi của nàng.”
Ta khẽ nhíu mày, bước thêm vài bước, cố gắng nghe rõ hơn cuộc đối thoại giữa họ.
“Là lỗi của ta, Nhuyễn nhi đừng giận nữa được không?”
Ồ, Tuyết Nhuyễn nói gì mà khiến Tiêu Hành không chỉ tha thứ mà còn nhận hết lỗi về mình vậy nhỉ?
Kẻ được gọi là Thái tử, tưởng chừng như mạnh mẽ và kiêu hãnh, giờ đây lại cúi mình trước một nữ nhân, sẵn sàng dập tắt tự tôn chỉ để mong một chút tha thứ từ nàng ta.
Ta nén một nụ cười khẩy, bước thêm một bước nữa, bước thêm một bước, chợt liền thấy Tuyết Nhuyễn bất ngờ trượt chân, thân hình nàng nghiêng ngả rồi đột ngột rơi xuống hồ sen. Theo phản xạ, nàng kéo theo Tiêu Hành cùng rơi xuống.
Tiếng nước bắn tung tóe, âm thanh vỡ vụn của mặt hồ trong khoảnh khắc, tiếp đó là những tiếng hô hoán vang lên khắp nơi:
“Người đâu… cứu mạng… Thái tử rơi xuống nước rồi…”
Những người hầu, quan binh xung quanh nháo nhào cả lên, không khí trở nên hỗn loạn. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi nhau cuống cuồng tìm cách cứu vớt Thái tử và Tuyết Nhuyễn từ lòng hồ sâu thẳm.
Ta đứng lặng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lẽo dõi theo cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật kỳ lạ khi cái kết này lại đúng như ta mong đợi đến vậy.
5
“Cứu… cứu mạng…”
Hai cái đầu cứ nổi lên rồi chìm xuống.
Dưới làn nước, Tuyết Nhuyễn cuối cùng không thể giữ chặt Tiêu Hành nữa, hai người bị dòng nước cuốn đi, cách nhau vài mét.
Ta đứng từ xa, lạnh lùng nhìn bọn họ giãy giụa.
“Cứu mạng!”
Cuối cùng Tiêu Hành cũng nhìn thấy ta, ngẩng đầu lên, lớn tiếng cầu cứu.
Kiếp trước, chính ánh mắt van nài đó của hắn đã khiến ta mềm lòng, bất chấp làn nước lạnh buốt thấm qua từng thớ thịt, bất chấp toàn thân ướt đẫm và thể diện của mình bị chà đạp trước ánh mắt dõi theo của bao người, ta vẫn không ngần ngại lao xuống hồ, quên cả hiểm nguy để kéo hắn trở lại bờ.
Ta vốn biết bơi, đúng là như vậy.
Nhưng lúc ấy, ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sức lực có hạn, từng sợi tơ sinh mệnh trong ta đã dốc cạn khi phải kéo Tiêu Hành lên từ dòng nước, làm sao ta còn có thể quay lại để cứu Tuyết Nhuyễn, người đang vùng vẫy cách đó chỉ vài mét xa xôi?
Vậy mà sau tất cả những gì ta làm, hắn lại nhẫn tâm đổ tất cả tội lỗi lên đầu ta.
Trong mắt hắn, ta là kẻ tàn nhẫn đã cướp đi sinh mạng của người mà hắn yêu thương. Hắn cho rằng chính vì ta không đưa tay ra cứu người trong lòng hắn mà khiến nàng phải chịu đựng số phận nghiệt ngã, một xác hai mạng nơi đáy hồ lạnh giá.
Có lẽ hắn không nghi ngờ rằng ta sắp đặt vụ việc này, nhưng sâu thẳm trong tâm trí hắn, một niềm tin chắc chắn đã bén rễ: ta đã lợi dụng cơ hội ấy, thuận nước đẩy thuyền, để mặc cho Tuyết Nhuyễn chết chìm, để nỗi hận thù của nàng trở thành vết thương sâu trong lòng hắn.
“Cứu mạng, ta không biết bơi, mau cứu Thái tử…”
Ta cũng giả vờ hoảng loạn kêu lên.
Chuyện ta biết bơi chỉ là do học từ nhỏ, ngoài ra không ai biết điều đó.
Tiêu Hành càng vùng vẫy, đôi mắt hắn càng tràn ngập nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng như đang nhấn chìm cả linh hồn hắn. Hắn cố gắng tìm cách giữ mình trên mặt nước, nhưng càng giãy giụa, sức lực của hắn càng như bị nước hồ nuốt chửng, kéo hắn chìm dần vào bóng tối lạnh lẽo.
Ta đứng đó, dõi theo từng động tác yếu ớt của hắn, lòng cuộn lên sự thỏa mãn khi thấy hắn tuyệt vọng, bất lực trước tử thần.
Trong giây phút ấy, ta thực sự tin rằng đây chính là sự trả giá mà hắn phải chịu, là kết cục không thể tránh khỏi.
Nhưng điều ta không ngờ là, Tuyết Nhuyễn đột nhiên nổi lên, vẫy tay bơi về phía Tiêu Hành.
Tuyết Nhuyễn biết bơi!
Trong khoảnh khắc, hàng loạt câu hỏi và sự nghi hoặc thoáng qua trong tâm trí ta.
Nàng biết bơi, vậy tại sao kiếp trước nàng lại không tự cứu mình?
Tại sao nàng lại chết đuối trong hồ, để rồi mang theo oán hận mà biến ta thành kẻ tội đồ trong mắt Tiêu Hành?
Khi ta còn đang ngỡ ngàng và chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Tuyết Nhuyễn đã kéo Tiêu Hành lên khỏi mặt nước, không chút do dự.
Cả cơ thể nàng ướt đẫm, từng giọt nước lăn dài trên làn da trắng mịn, nhưng nàng chẳng màng tới vẻ ngoài yếu đuối, quyến rũ của mình lúc này. Ánh mắt nàng chỉ chăm chăm lo lắng dõi theo người trước mặt:
“Thái tử ca ca, huynh không sao chứ?”
6
Tiêu Hành nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Tuyết Nhuyễn đang lo lắng trước mặt, gương mặt hắn đầy vẻ thương xót.
Tuyết Nhuyễn thấy hắn tỉnh, ngay lập tức bước đến trước mặt ta, quỳ “phịch” xuống:
“Là ta liên lụy đến thanh danh của Thái tử ca ca. Nếu Chu tỷ tỷ tức giận, muốn đánh, muốn giết, Tuyết Nhuyễn đều nguyện ý!”
Khách khứa đến ngày càng đông, tất cả đều nhìn về phía ta.
Hành động của nàng khiến không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề.
Khách khứa đến dự hôn lễ giờ đây đang tập trung nhìn về phía ta, ánh mắt đầy sự tò mò, thậm chí có chút châm biếm.
Họ không hiểu được hoàn cảnh này, chỉ thấy một nữ nhân quỳ lạy trước một người khác như thể ta là chính thê đang ức hiếp thiếp thất của mình.
Nỗi xấu hổ và tức giận trong ta dâng lên, nhưng ta vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, như thể đây chỉ là một trò chơi mà ta đã quen thuộc từ lâu.