“Thương ta, hay thương huynh của ngươi?”
Nàng không chút ngượng ngùng, lớn tiếng hô lên:
“Cả hai đều là máu thịt mà!”
“Nhưng cô cô à…”
Nàng ngập ngừng nói:
“Hôm nay ta đã xin phép hoàng huynh, muốn đích thân dẫn đội y sĩ ra quân doanh, sắp xếp ổn thỏa cho họ rồi mới quay về, và hoàng huynh đã đồng ý.”
Ta gật đầu nhẹ:
“Ừ, tốt.”
Nàng ngạc nhiên:
“Chuyện này ta chưa hề nói với cô cô, cô cô không giận sao?”
“Giận cái gì chứ?”
Ta gõ nhẹ lên trán nàng một cái:
“Ngươi lớn rồi mà gặp chuyện còn không tự quyết định được, lúc đó ta mới giận!”
“Ta biết cô cô là người hiểu ta nhất mà!”
Ta lại hừ một tiếng:
“Dám nói ngươi không có chút tư tâm nào à? Đã hơn hai năm không gặp Sách Siêu rồi phải không? Sợ hắn bỏ chạy theo người khác chứ gì?”
Nàng cười tỉnh bơ, phất tay:
“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi với người khác thôi. Ta chỉ là nhớ hắn, muốn đến thăm một chút.”
Ta nói:
“A Hi, Sách Siêu thích ngươi đấy.”
“Ta biết mà.”
“Vậy ngươi không thích hắn sao?”
Giữa ánh sáng lung linh của cung đèn, nàng nghiêng đầu, dùng mu bàn tay che đôi mắt, đáp:
“Thích, rất thích.”
“Nhưng mà cô cô, thích thì nhất định phải ở bên nhau sao? Nếu hắn ở bên ta, cuộc đời này, ngoài ta ra, hắn sẽ chẳng còn lại gì.”
“Khi trước hắn dạy ta cưỡi ngựa, bảo ta cảm nhận cơn gió lướt qua khi ngựa chạy, đó là điều hắn thích nhất.”
“Ta cũng giống hắn, ta cũng thích cơn gió đó. Nhưng gió thì không thể giữ lại được, ta cũng không muốn trong thế giới của hắn, về sau chỉ còn mình ta.”
Ta vuốt mái tóc nàng, khẽ nói:
“Nếu ngươi không làm công chúa, có lẽ ngươi sẽ giữ được cơn gió ấy.”
Nàng trầm mặc. Rất lâu sau đó, nàng mới nhỏ giọng hỏi ta:
“Thật sự có thể được sao, cô cô?”
“Chẳng có gì là không thể!”
Ta đáp:
“Từ nhỏ ta đã dặn ngươi, bất luận làm gì, đều phải chọn những điều khiến bản thân vui vẻ.”
29
Sau đó, Lục Hi vẫn dẫn đội ngũ y sĩ đến biên cương.
Trước khi rời đi, nàng nói với ta:
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi làm xong chuyện này trở về, ta sẽ nói với hoàng huynh, không làm công chúa nữa!”
Mấy tháng nàng rời xa, Trường Ninh Điện trở nên trống trải hẳn. Lục Huy lúc rảnh rỗi thường tới ngồi lại đôi chút, hoặc gọi ta đến ngự thư phòng để xem qua quân báo mới nhất.
“Hừ, con bé đó quen tự do rồi, vào quân doanh chẳng ai quản chắc lại càng thêm tự do phóng túng.”
Lục Huy cầm quân báo, trợn mắt nói:
“Sách Siêu kia cứ rảnh là chạy đến doanh trại quân y, chẳng lẽ hắn có bệnh tật gì hay sao mà cứ chiếm chỗ mãi?”
“Muội muội ta đến để chữa bệnh cho hắn chắc? Không được, ta phải lập tức gọi con bé về!”
Ta không khỏi bật cười trêu hắn chẳng ra sao:
“Không phải ngươi lo rằng con bé sẽ cô độc cả đời sao? Giờ có người bầu bạn rồi, cớ sao còn không vui?”
“Điều đó có thể giống nhau sao!”
Hắn cau mày:
“Tên tiểu tử kia cũng đâu có khả năng cưới nó!”
Ta hỏi:
“Sao lại không thể? Ngươi có thể ra chiếu giữ lại quyền quân của hắn, phong hắn làm phò mã đầu tiên có thực quyền của triều đình, chẳng phải được rồi sao?”
Lục Huy trầm ngâm:
“Ngoại thích không được tham chính, đó là tổ huấn.”
Ta nhún vai:
“Thế nên, số mệnh của Lục Hi, ngươi chẳng thay đổi được đâu, cứ để nàng sống vui vẻ mỗi ngày đi.”
Lục Huy lườm ta một cái, giơ bình rượu lên rót cho ta một chén:
“Kẻ say mỗi ngày là ngươi với ta!”
Uống đến lúc cuối cùng, đôi mắt ta mơ hồ, ta nói với hắn:
“Lục Huy, ta nghĩ ta sắp phải rời đi rồi.”
Hắn đáp “Ừm” một tiếng:
“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Gần đây tăng rất nhanh, có lẽ việc dạy dỗ A Hi cũng sắp hoàn thành rồi.”
“Đi đi, trở về nhà của ngươi, đừng ở lại hoàng cung này mà lãng phí tuổi xuân, cũng tốt.”
“…A Hi có biết chuyện này không?”
“Con bé thông minh lắm, ngươi tưởng nó không biết gì sao? Dù ngươi và ta không nói, nó sớm đã đoán được phần lớn rồi. Ngày đó khi ta và ngươi cãi nhau, chẳng phải nó cũng nghe được sao?”
Nói tới đây, có vẻ hắn bị rượu làm nghẹn, ho sặc sụa.
“Ngươi nên tử tế chào tạm biệt nó khi đến lúc ra đi.”
Ta gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Ta nhíu mày vỗ lưng cho hắn:
“Làm sao mà uống rượu lại ho sặc thế này? Ngươi có ngốc không…”
Lời chưa dứt, Lục Huy lại ho thêm một tiếng, rồi phun ra một ngụm máu.
30
Năm đó, Lục Hi mười bảy tuổi. Lục Huy ba mươi hai tuổi.
Đang là độ tuổi tráng niên là vậy, thế nhưng căn bệnh này khiến hắn chẳng thể hồi phục nổi.
Đám ngự y ra vào tấp nập, nhưng tình trạng của hắn vẫn lúc nặng lúc nhẹ. Ban đầu chỉ là những cơn ho, nhưng sau đó liên tục ho ra máu.
Khi Lục Hi trở về từ quân doanh, Lục Huy đã thay đổi vô số thang thuốc, nhưng chẳng thấy khá hơn chút nào.
“Này là bệnh gì mà lại nhanh như vậy!”
Nàng đứng bên giường, lớn tiếng chất vấn cả đám ngự y trong điện.
Lúc này nàng đã trưởng thành, đôi mắt và lông mày đều giống hệt Lục Huy.
Vừa từ quân doanh trở về, nàng khoác trên mình phong thái mạnh mẽ của một nữ tướng, lời nói đầy uy nghiêm, khiến đám ngự y run sợ không dám mở miệng.
Lục Huy dựa vào gối, đưa tay xoa đầu nàng:
“Mắng bọn họ làm gì? Nếu có thể chữa trị được, chẳng lẽ họ không chữa cho ta sao?”
Lục Hi nhíu mày:
“Rốt cuộc là hoàng huynh mắc bệnh gì mà ra nông nỗi này?”
Lục Huy ngước mắt nhìn lên màn giường, như đang hồi tưởng:
“Hình như là vài tháng trước, sau lần lở đất ở ngoại ô kinh thành, trẫm đã phái người đi cứu trợ. Sau đó gặp quan viên đang trực, hình như lúc đó trẫm đã có chút ho rồi…”
Lục Hi lập tức cho người tìm vị quan kia.
Ta không ngăn nàng nhưng ta cũng biết, tất cả đều là vô ích.
Lục Huy mắc phải chứng lao cấp tính. Ở thời đại này, căn bệnh này không có thuốc chữa. Cho dù hoàng cung có bao nhiêu dược liệu quý hiếm, dù là thiên tử cũng chỉ có thể cầm cự để kéo dài chút sinh mệnh mà thôi.
Sức khỏe của Lục Huy ngày càng sa sút, đến cuối cùng, ngay cả việc lên triều cũng trở thành vấn đề.
Mới chỉ vài ngày đình triều mà mọi việc trong triều đã chất chồng như núi.
Đêm ấy, ta mang một bát canh dưỡng phổi giảm ho đến tìm hắn, lại phát hiện hắn đang cố gắng ngồi dậy trong ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương, và rồi bị Lục Hi bắt gặp.
Khi ta tới, huynh muội họ đang cãi nhau kịch liệt.
“Ngự y đã nói hoàng huynh cần tĩnh dưỡng!”
“Trẫm tĩnh dưỡng thế nào? Việc trong triều đã đành, nhưng còn những quân báo gấp từ biên cương, từng chuyện, từng việc, việc nào không cần quyết định ngay? Muội chẳng phải đã học rồi sao, muội thừa hiểu rằng mỗi khắc trì hoãn là thêm một phần thiệt hại!”
“Hoàng huynh chẳng lẽ không tin bất kỳ ai sao? Trong triều đầy rẫy mưu sĩ, các vị tể tướng và bách quan, chẳng lẽ họ đều không đáng tin?”
“Trẫm không tin! Bách tính của thiên hạ, binh sĩ nơi biên giới, làm sao trẫm có thể yên lòng đây?”
Cãi đến lúc cuối, Lục Huy thở gấp, ho không ngừng. Ta bước vào can ngăn:
“Thôi thôi, không được tức giận, đừng cãi nữa.”
Lục Hi nhìn huynh trưởng mình ho đến run cả vai mà hai mắt đỏ hoe. Một lát sau, nàng bỗng giật phắt lấy tấu chương từ tay hắn:
“Vậy để muội làm! Hoàng huynh không tin ai, chẳng lẽ cũng không tin muội sao?”
Lần này, ngay cả ta cũng sững sờ.
Thế nhưng, sau một lúc Lục Huy bình ổn lại hơi thở, hắn thực sự đưa bút cho Lục Hi.
31
Lục Huy đăng cơ được mười hai năm, dưới gối không có con cái. Dù vậy, thánh chỉ để Lục Hi giám quốc vẫn gặp phải sự phản đối từ các đại thần.
Trong thời khắc quan trọng, Lễ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng ra nhận chỉ.
Khi tin tức quần thần lần lượt cúi đầu nhận thánh chỉ được truyền đến Trường Ninh Điện, ta nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên bên tai:
“Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ đã đạt 90%.”
Lục Hi dần dần bận rộn hơn.
Đêm khuya hôm ấy, sau khi xử lý xong tấu chương, nàng cởi bỏ trâm cài và thay y phục, ta quan sát nàng một vòng mới nhận ra vóc dáng dưới lớp y phục ngủ đã trở nên mảnh mai.
“Gầy rồi.”
Ta gọi Triệu ma ma đến:
“Bắt đầu từ ngày mai, bảo ngự trù làm thêm chút thuốc bổ.”
Lục Hi khẽ cười:
“Cô cô không cần lo lắng, ta vẫn ổn mà.”
Ta chỉ lặng lẽ đáp lại bằng một nụ cười.
Ta thực sự có chút sợ hãi. Thân thể của Lục Huy, chẳng phải lúc đầu cũng rất tốt đó sao?