Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG Chương 1 TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG

Chương 1 TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG

7:05 sáng – 19/10/2024

Sau khi giúp Thái Tử điện hạ lên ngôi, ta lại được giao nhiệm vụ trở thành cô cô giáo dưỡng cho công chúa.

Khi công chúa năm tuổi, nàng không muốn học lễ nghi, ta liền xắn ống quần lên, dẫn nàng xuống ao hái hạt sen.

Lúc nàng bảy tuổi không muốn học Nữ Giới, ta ôm một đống sách sử đến kể chuyện cho nàng nghe.

Năm mười hai tuổi, công chúa không thích thêu thùa, ta dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung.

Đến khi công chúa mười lăm tuổi, nàng không muốn hòa thân.

Triều đình văn võ bá quan đều nói rằng ta đã dạy hư công chúa, đòi xử phạt ta. Nhưng ta nắm lấy cổ áo hoàng thượng, giận dữ nói:

“Ta dạy nàng theo những đức hạnh của thế kỷ 21, không phải để các ngươi đem nàng đi gả chồng kiểu đấy!”

1

Khi Lục Hi khóc òa chạy về Trường Ninh Điện, ta đang cầm bát chè hạt sen ngân nhĩ mới được ướp lạnh. Ngay giây tiếp theo, một quả pháo nhỏ lao thẳng vào lòng ta.

“Ê ê ê—”

Lúc Lục Hi ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai mảnh ngân nhĩ dính trên búi tóc củ hành của nàng, đôi mắt nàng đã đỏ hoe như mắt thỏ.

Ta ngẩn người nhìn bát chè chỉ còn lại một nửa.

Lễ nghi ma ma thở hổn hển chạy theo sau:

 “Công chúa điện hạ! Buổi học hôm nay vẫn chưa xong…”

Đứa nhỏ mím môi, lại sắp khóc đến nơi, thế là ta nhanh chóng đưa bát chè đến trước miệng nàng.

“Nếm thử xem có ngọt không?”

Nàng húp liên tục mấy ngụm, lập tức quên ngay chuyện khóc lóc. Ma ma đứng phía sau ngạc nhiên không nói nên lời.

“Cô cô à… công chúa hôm nay phải học lễ nghi, nô tì mới giảng đến phần vái chào mà điện hạ đã…”

“Không học đâu—”

Lục Hi miệng vẫn nhai hạt sen, lúng búng nói: 

“Con đã học hết rồi, ma ma còn bắt con đứng thêm cả một nén nhang nữa…”

“Điện hạ, dù biết rồi nhưng quy tắc vẫn phải giữ…”

Ta lau miệng cho nàng: 

“Đã biết hết rồi thì học lại làm gì cho tốn thời gian?”

Ma ma đành bất mãn lui xuống.

Lục Hi ôm bát chè đã trống không, rồi nhảy vào lòng ta: 

“Cô cô là tốt nhất!”

Ta giang tay giữ nàng lại:

 “Ngươi làm đổ mất nửa bát chè của ta, rồi còn ăn nốt phần còn lại, phải đền bù chứ.”

Nàng chớp mắt: 

“Đền thế nào ạ?”

2

Một lát sau, Lục Huy vừa tan triều liền ngồi xổm bên bờ ao nhỏ trong ngự hoa viên, vò đầu bứt tai.

“Không phải chứ!” 

Hắn bất lực nhìn ta:

“Nàng mới năm tuổi, mà ngươi đã dẫn nàng xuống nước rồi sao?”

Ta cầm áo nàng nhấc lên, không hề bận tâm:

 “Ta năm tuổi đã biết bơi rồi.”

Lục Hi bì bõm trong nước, nắm chặt một bông hoa sen rồi cố sức kéo: 

“Cô cô, cô cô! Bông hoa này to quá! Hạt sen cũng to! Hoàng huynh mau lại đây!”

Lục Huy ngồi trên bờ, đành cam chịu, nhặt nhạnh đôi giày bị nàng đá lung tung lên, vừa làm vừa nói:

 “Mấy ngày tới, Sách Thành có lẽ sẽ trở về kinh.”

Ta hờ hững đáp:

 “Thế phải làm tiệc mừng công cho hắn, ngươi lại bận rồi.”

Hắn nhướn mày: 

“Ngươi thông minh, giúp ta tổ chức một bữa tiệc đi.”

“Ta đang bận trông muội muội cho ngươi đây!” 

Ta trừng mắt nhìn hắn:

 “Ngươi tưởng muội muội ngươi dễ trông lắm chắc?”

Dưới nắng hè rực rỡ, Lục Hi nắm tay ta, cuối cùng cũng kéo được một bông hoa sen lớn, giơ cao lên:

 “Cô cô, hoàng huynh, mau nhìn xem!”

Cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của nàng lấp lánh những giọt nước, bông sen lớn nở rộ trong lòng bàn tay.

Năm đó, Lục Hi mới năm tuổi. Lục Huy hai mươi tuổi, vừa đăng cơ chưa đầy nửa năm.

Ta đã ở thế giới này được bốn năm. Còn thiếu 35% nữa mới hoàn thành công đức viên mãn theo lời hệ thống.

3

Buổi tối, tiểu nha đầu ngồi trong lòng ta, lật xem danh sách được lập ra cho buổi tiệc mừng công.

Ta vừa giúp nàng tháo búi tóc, vừa nói: 

“A Hi, sau này đừng học theo hoàng huynh của con, hắn chỉ biết bóc lột sức lao động miễn phí.”

Lục Hi ngây thơ hỏi:

 “Miễn phí? Sức lao động là gì ạ?”

Ta chỉ vào chính mình:

 “Là như ta đây, giúp hắn lên làm hoàng đế, giúp hắn chăm con, bây giờ còn phải giúp hắn làm việc nữa.”

Lục Hi lại hỏi: 

“Vậy hoàng huynh không ban thưởng gì cho cô cô sao?”

Ừm… cũng không hẳn là không. Dù sao thì ta cũng đã giúp đỡ hắn lên ngôi hoàng đế, vận khí và công đức cũng đều tính vào ta.

Chỉ là không ngờ, dù đã giúp một vị hoàng đế lên ngôi rồi, cái hệ thống chết tiệt lại bảo nhiệm vụ “phò trợ thiên hạ” của ta mới hoàn thành được 65%.

Đường về nhà của ta còn dài lắm.

Sau khi dỗ cho Lục Hi ngủ, ta ngồi trong Trường Ninh Điện để tính toán sổ sách.

Không biết từ khi nào, Lục Huy đã đến. Hắn lặng im không tiếng động  đứng sau lưng ta, nhìn ta viết viết vẽ vẽ. Sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên hỏi:

“Còn thiếu bao nhiêu?”

Ta đáp bâng quơ: 

“Sắp xong rồi, dạy dỗ A Hi cho thật tốt, có lẽ cũng sắp đủ.”

Rồi ta ném bút xuống, ngửa đầu than thở: 

“Kiếp trước có phải ta nợ huynh muội các ngươi không?”

Hắn cười lớn: 

“Năm xưa chẳng phải ngươi tự nguyện làm giáo dưỡng cô cô của nàng sao?”

Ta liếc hắn, hỏi lại:

 “Nếu không làm như thế thì ta còn có thể lấy thân phận gì để ở lại trong cung đây?”

Hắn cười vang:

 “Ta bảo ngươi chọn lấy một vị trí phi tần, ngươi lại không chịu.”

“Chọn cái đầu ngươi ấy.”

4

Ngay từ đầu, ta đã nói rõ mọi chuyện với Lục Huy.

Việc giúp đỡ hắn lên ngôi là để ta hoàn thành nhiệm vụ của mình. Khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ được quay trở về thế giới của mình.

Thực tế đã chứng minh ta có con mắt nhìn người rất tốt.

Lục Huy thông minh từ thuở bé, lại là hoàng tử được sủng ái, chắc chắn sẽ trở thành một hoàng đế tốt.

Ngày hắn đăng cơ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, háo hức chờ đợi hệ thống mở ra cánh cổng không gian. Nhưng thay vào đó, một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên:

“Điểm công đức của chủ nhân đã được tính xong, hiện tại đạt 65%, xin tiếp tục cố gắng.”

Sau đó, Lục Huy dắt theo một tiểu cô nương mũm mĩm bước vào Trường Ninh Điện.

“Nếu như giúp ta mà cũng có thể tích được công đức cho ngươi, thì dạy dỗ công chúa cũng có thể tính vậy chứ?”

Tiểu cô nương ngơ ngác, vừa nhìn thấy ta liền dang tay ra: 

“Cô cô bồng—”

Thế là ta từ một mưu sĩ của Lục Huy, trở thành giáo dưỡng cô cô của Lục Hi.