5
Trước kia, Lục Hi luôn được một đoàn người đi theo hầu hạ. Đi vài bước thì sợ mệt, chạy vài bước thì sợ ngã. Trời lạnh có người hầu ôm lò sưởi, trời nóng thì có người phe phẩy quạt mát.
Cứ nuôi thế này, không khéo lại thành một tiểu thư làm bằng pha lê mất.
Ta quyết định ra tay, cho lui hết những người không cần thiết, Trường Ninh Điện bỗng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Không còn ai theo sát, Lục Hi trong tay ta được dạy dỗ theo phong cách “thả rông”.
Ta ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Hi, nàng thì nằm bò trên đất, tay nhỏ bé nắm lấy cây bút lông, từng nét viết chữ “Hi”.
Chữ này, quả là khó viết. Đứa nhỏ viết rất vất vả mới tạm nhìn ra hình thù.
“Sao lại luyện chữ mà viết đến dưới đất thế này?”
Đất đầy những tờ giấy nàng viết nhòe nhoẹt, Lục Huy bước vào không để ý, dẫm phải một tờ giấy bị gió thổi bay đến gần cửa. Dưới chân hắn đè nát chữ “Hi”.
Lục Huy xấu hổ nhấc chân lên:
“…Trẫm không cố ý…”
Chưa kịp nói hết câu thì cây bút trong tay Lục Hi đã bay thẳng lên mặt hắn:
“Hoàng huynh xấu xa!”
Ta cười phụ họa:
“Đúng vậy! Hắn là xấu nhất!”
Lục Huy, với vết mực dài trên mặt, không khỏi thở dài cảm thán về cách ta dạy dỗ nàng.
6
Khi Lục Hi lên bảy tuổi, Lục Huy quyết định tổ chức tuyển tú.
Ngày các tú nữ vào cung, Lục Hi sau khi hoàn thành công việc trong ngày, đã lén chạy đến Trường Lạc Cung xem náo nhiệt.
Khi ta tìm thấy nàng thì nàng đã xem xong mọi chuyện và đang ngồi một mình dưới mái hiên ở góc điện phụ của Trường Lạc Cung, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, vẻ mặt u uất không vui.
Ta đến ngồi bên cạnh nàng, hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Cô cô.”
Nàng buồn bã gọi ta một tiếng:
“Hoàng huynh không thích hoàng hậu tẩu tẩu sao?”
Hoàng hậu xinh đẹp, chữ viết lại tuyệt vời hiếm ai sánh bằng. Khi Lục Hi mới bắt đầu học, ta còn nhờ nàng ấy cầm tay chỉ dạy cho Lục Hi tập viết.
Mẫu gia của Hoàng Hậu là một danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối với hoàng đế Lục Huy. Ngày trước, ta cũng đã bỏ không ít công sức để chọn nàng làm thê tử cho hắn. Giờ đây, hoàng đế và hoàng hậu cũng coi như hòa hợp.
Ta đáp:
“Thích chứ.”
Nàng ngồi bó gối trên bậc thềm:
“Vậy tại sao còn phải lấy người khác?”
“Hơn nữa…”
Nàng nghiêng đầu nhìn ta:
“Ta thấy hoàng hậu tẩu tẩu nói chuyện với họ lâu lắm, dù tẩu tẩu luôn cười, nhưng ta vẫn thấy tẩu ấy không hề vui vẻ.”
Tiếng nói cười của các tú nữ và hoàng hậu từ trong cung vọng ra, quả thật nghe rất hòa nhã, vui vẻ.
Lục Hi lại hỏi:
“Tại sao tẩu tẩu không nói với hoàng huynh? Tại sao phải làm những điều khiến mình không vui?”
Ta xoa đầu nàng:
“Con thật sự rất thích hoàng hậu tẩu tẩu nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Nàng gật đầu, làu bàu nói:
“Dù tẩu tẩu toàn gửi cho ta những cuốn sách mà ta không thích đọc, nhưng lúc dạy ta viết chữ, tẩu tẩu rất dịu dàng.”
Ta đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi đưa tay kéo nàng đứng lên:
“Đi thôi, cô cô dẫn ngươi đi tìm chút niềm vui.”
7
Hoàng hậu quả thật đã gửi tặng Lục Hi rất nhiều sách.
Nữ Giới, Nội Huấn, Nữ Phạm Tiệp Lục…
Trong cung có vô số bản chép tay những cuốn sách như thế, nhưng nàng ấy rất tỉ mỉ, sách gửi tặng hoặc là có bìa đóng trang trọng, hoặc là những bản quý hiếm của danh gia.
Ta bảo Lục Hi mang hết đống sách đó ra khoảng sân trống sau hoa viên của Trường Ninh Điện. Không ngờ cũng xếp thành một chồng cao.
Lục Hi ném cuốn sách cuối cùng lên đống sách rồi phủi tay:
“Cô cô, làm gì vậy?”
Ta gọi nàng lại gần:
“Đến đây, đứng cạnh ta.”
Nàng ngoan ngoãn đi đến.
Ta thổi lửa trong cây hỏa chiết tử, rồi hỏi nàng:
“Những cuốn sách này ngươi đã đọc qua chưa?”
Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Phần lớn ta đã lật qua, nhưng cũng không nhớ được nhiều.”
“Tốt.”
Ta đưa cây hỏa chiết tử cho nàng, chỉ vào đống sách:
“Ném đi.”
Nàng do dự nhìn ta. Ta nắm tay nàng, cùng nhau ném cây hỏa chiết tử vào đống sách.
8
Ngọn lửa bắt đầu nuốt chửng những trang sách quý giá. Ánh lửa rực sáng một góc nhỏ của hoa viên phía sau Trường Ninh Điện.
Cơn gió thổi qua, cuốn theo những trang sách đang cháy dở, mang theo những tia lửa nhỏ bay lượn trong không trung.
Lục Hi nắm lấy tay ta, vô thức đọc ra những từ còn có thể nhận ra trên trang sách đang cháy:
“Ti tiện… phụ đạo…”
Những trang sách cháy thành tro đen, cuốn mình trong không trung. Ta ngồi xuống, ngang tầm mắt với nàng.
“Hoàng hậu tẩu tẩu của ngươi gửi những cuốn sách này là muốn ngươi đọc thêm về những đạo lý làm người. Nhưng thực ra, có rất nhiều đạo lý trên đời không nằm trong những cuốn sách này.”
“Từ mai, ta sẽ dạy ngươi đọc những cuốn sách hay hơn, tốt hơn. Khi ngươi hiểu hết, ngươi sẽ biết cách làm sao để đưa ra những lựa chọn khiến mình vui vẻ.”
Khuôn mặt non nớt của tiểu nha đầu ánh lên trong lửa.
“Cô cô, người nói hay lắm!”
9
Trong số các tú nữ mới tiến cung thì nữ nhi của lễ bộ thượng thư, Thịnh Doanh, nhanh chóng nổi bật.
Nàng ấy thông minh, hiểu lễ nghĩa và đặc biệt có tài thêu thùa hiếm có. Chỉ sau vài năm vào cung, những sản phẩm thêu của nàng đã trở thành đối tượng học hỏi, bắt chước khắp cả hoàng cung lẫn kinh thành. Ngay cả Thái hậu cũng khen ngợi tài năng thêu thùa của nàng, cười nói rằng nàng đã tạo nên một “phong trào thêu Thịnh Doanh”.
Khi Thịnh Doanh được phong phi, Lục Hi đã mười hai tuổi.
Tiểu nha đầu tóc búi hai sừng ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ duyên dáng, sống hòa thuận với các phi tần. Nhưng dường như nàng không mấy ưa Thịnh Doanh.
Lục Huy nói:
“Còn chẳng phải vì trẫm ép nàng học thêu với Doanh Nhi sao? Con bé này tính tình hoang dã, không chịu ngồi yên. Bắt nó cầm cây kim thêu, chẳng khác nào ép nó cầm cục sắt nung.”
Ta lại không cho là vậy:
“Lúc nhỏ, ngươi cũng từng ép nàng học chữ với hoàng hậu, khi đó nàng còn nhỏ xíu, nghịch ngợm không yên, nhưng ta đâu thấy nàng ghét hoàng hậu.”
Lúc đó, nàng chỉ là một đứa trẻ con, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, không hề tỏ ra chút khó chịu nào với hoàng hậu. Giờ đây, khi đã biết cách ứng xử, nàng lại tỏ ra không thích Thịnh Doanh rõ ràng như vậy, chắc chắn là có lý do.
Lục Huy suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy.
“Đi thôi, ta muốn xem thử con bé thêu thế nào.”