Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ cảm thấy có người luôn thì thầm bên tai.
Ta gắng sức mở mắt, người trước mặt ta lại là công chúa An Bình.
Thấy ta tỉnh lại, công chúa vội lau nước mắt trên mặt, nói:
“Song Nhi tỷ tỷ, tỷ mau đi gặp mẫu phi của ta đi. Phụ hoàng nói mẫu phi phạm tội tày trời và đã nhốt người vào lãnh cung. Tỷ có thể cứu mẫu phi của ta không?”
Ta mở miệng, nhưng cổ họng khô rát:
“Phương Nhi đừng khóc, ta sẽ nghĩ cách.”
Nghĩ cách để giết nàng ta, chứ đày vào lãnh cung thì sao đủ được? Mạng của đại tỷ, hai lần thoát chết của ta, tính sao đây?
Nhưng nhìn cô bé khóc mãi, ta đành chống người ngồi dậy.
“Phương Nhi, ngươi về trước đi. Ta sẽ đi thăm mẫu phi của ngươi ngay bây giờ, được chứ?”
16
Khi bước vào lãnh cung một lần nữa, tâm trạng của ta hoàn toàn khác.
Có cảm giác như mọi chuyện đã đi đến hồi kết, cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng nơi cuối con đường.
Ta đi vào một cách đàng hoàng, với phong thái của một Chiêu nghi.
Thực ra, ta đã có chút không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
Khi gặp Lan Nguyên Sương, nàng ta đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây hòe.
“Quý phi nương nương”.
Ta gọi nhẹ một tiếng.
Từ lúc thấy ta, ánh mắt của Lan Nguyên Sương đã tràn đầy hận thù lạnh lẽo, nàng ta liền lao thẳng về phía ta.
“Là ngươi, chính ngươi đã hãm hại ta, đồ tiện nhân! Ta đã tin tưởng ngươi như thế!”
Ta né sang một bên, vừa đủ để nàng ta lao vào khoảng không. Ta mỉm cười hỏi:
“Quý phi nương nương sao lại nghĩ rằng đó là ta?”
Lan Nguyên Sương nghiến chặt răng, gần như muốn vỡ nát:
“Ban đầu ta chỉ nghi ngờ, nhưng khi thấy ngươi xuất hiện ở đây, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Mạnh Vô Song, ngươi thật độc ác!
Ngươi giả vờ ngây dại để lừa gạt mọi người, không ngờ ngươi mới chính là kẻ ngấm ngầm bày mưu tính kế. Ngươi cũng muốn làm Hoàng hậu sao?”
“Nương nương đã nhầm rồi. Ta vào cung không phải để tranh ngôi vị Hoàng hậu.”
Ta vừa nói vừa bước đến bên bức tường cao của lãnh cung, ngước lên nhìn khoảng trời nhỏ hẹp phía trên.
Ta cố nén nước mắt mà nói:
“Nương nương chỉ mới bị giam cầm, còn đại tỷ của ta đã phải sống ở đây suốt ba năm. Đêm Trung thu năm đó, ta đã cố trèo qua tường vào thăm đại tỷ, nhưng thứ ta thấy chỉ là thi thể của nàng. Nương nương chắc không thể không biết chuyện này, đúng không?”
Trong ánh mắt của Lan Nguyên Sương thoáng hiện sự lo lắng, nhưng nàng ta vẫn cứng rắn đáp:
“Ta biết rõ, nàng ta bị chết cháy, có liên quan gì đến ta?”
Ta cười khổ:
“Không, đại tỷ bị trúng độc từ điểm tâm do người khác mang đến. Nương nương thực sự không biết sao?”
Ánh mắt Lan Nguyên Sương lấp lánh, nhưng đôi tay khẽ run rẩy đã bán đứng nàng ta.
Ta tiếp tục:
“Quan hệ giữa Quý phi nương nương và đại tỷ của ta có vẻ không tệ, đúng không?
Nếu không, tỷ ấy đâu dễ dàng ăn điểm tâm do nương nương tặng mà không chút đề phòng.
Ta đoán rằng, cả ba vị tỷ tỷ của ta khi nhập cung, ít nhiều đều nhận được sự giúp đỡ của ngươi.
Nương nương đóng vai người hiền đức quá xuất sắc, đến mức suýt chút nữa đã lừa được cả ta.
Ba vị tỷ tỷ của ta hẳn cũng rất tin tưởng nương nương, nhưng cuối cùng, ngươi lại phản bội họ.”
Lan Nguyên Sương cười nhạt:
“Nếu đã như vậy, ta càng không có lý do để hại đại tỷ của ngươi.”
“Ta đoán, họ hẳn đã biết một số bí mật của nương nương.”
Ta nói, rồi lấy ra một vài bức thư từ trong áo, cầm lên xem qua lại.
“Các tỷ tỷ của ta luôn trao đổi thư từ với nhau. Ta nhớ đại tỷ từng nhắc đến việc nương nương có mối quan hệ không tầm thường với Lâm Mục, vị chỉ huy đội thị vệ.
Vì vậy, người thực sự tư thông với thị vệ có lẽ không phải tam tỷ của ta, mà là…”
“Mạnh Vô Song! Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Lan Nguyên Sương không nhịn được nữa, ngắt lời ta.
Giọng ta càng trở nên sắc bén:
“Đến nước này rồi, tại sao nương nương lại không dám nhận?”
Lan Nguyên Sương đột nhiên nhắm mắt, như thể đang thoát khỏi mọi thứ xung quanh. Ta không bận tâm, tiếp tục nói:
“Vậy nên, tam tỷ của ta chết trong cuộc đấu đá giữa nương nương và Thẩm Lưu Ly.
Và chỉ còn đại tỷ biết bí mật của nương nương. Nhưng tỷ ấy đã bị giam cầm trong lãnh cung, được nương nương chăm sóc, nên không đáng lo lắng.
Nhưng rồi ta vào cung, lại không hành xử theo quy tắc và được Hoàng thượng sủng ái.
Trên bề mặt, ta và nương nương có vẻ thân thiết, nhưng ai dám chắc một ngày nào đó ta sẽ không cầu xin Hoàng thượng thả đại tỷ ra?
Để tránh mọi chuyện xảy ra, nương nương đã quyết định ra tay, giết đại tỷ ta. Nhưng nương nương không ngờ rằng đêm đó, ta đã tới thăm đại tỷ.
Nương nương, ngươi nói xem, ngươi có đáng chết không?”
Lan Nguyên Sương mở bừng mắt, ánh nhìn về phía ta đầy căm hận như có tẩm độc:
“Ngươi không sợ ta sẽ kể hết mọi chuyện ngươi đã làm cho Hoàng thượng nghe sao?
Nếu như vậy, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không còn tin tưởng ngươi nữa, và những ngày tốt đẹp của ngươi sẽ kết thúc!”
Ta thản nhiên nghịch một miếng ngọc bội trong tay, ánh mắt Lan Nguyên Sương chợt tắt dần khi nhìn thấy hoa văn trên đó.
Nàng ta khẽ lẩm bẩm:
“Phương Nhi…”
“Ân có đầu, nợ có chủ. Lý do ta không vạch trần ngươi là vì ta còn nghĩ đến Phương Nhi.”
Nếu chuyện Lan Nguyên Sương tư thông với thị vệ bị tiết lộ, thân thế của công chúa An Bình chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và sẽ trở thành vết nhơ không thể rửa sạch trong suốt cuộc đời của công chúa.
Và còn một lý do khác, mọi chuyện đã xảy ra từ hai năm trước, mà Lâm Mục cũng đã chết từ lâu, ta thực sự không có bằng chứng cụ thể.
Thậm chí ta còn phải dùng An Bình công chúa để uy hiếp Lan Nguyên Sương.
Có lẽ Lan Quý phi đã hiểu ra mọi chuyện. Chỉ trong chớp mắt, nàng ta trở nên như kẻ mất hồn, không còn chút sức sống.
“Mạnh Vô Song, ta đã sai rồi. Ngươi còn độc ác hơn cả các tỷ tỷ của ngươi.
Đúng vậy, chính ta đã giết đại tỷ của ngươi, ta sẽ dùng mạng của mình để đền bù. Nhưng Phương Nhi là con của Hoàng thượng, ta chỉ xin ngươi hãy đối xử tốt với nó.”
Ta hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Ta hứa với ngươi.”
Ra khỏi lãnh cung, ta lại không biết phải đi đâu.
Mục tiêu của ta khi vào cung là để trả thù cho các tỷ tỷ. Nhưng nay thù đã trả, ta lại mất đi tự do của chính mình.
17
Khi trở về cung Lưu Hoa, trời đã tối đen, nhưng trong phòng không hề thắp đèn.
Minh Lan nhìn ta trở về, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, vừa bước vào, ta thấy Tiêu Diên đang ngồi trên chiếc giường mà chúng ta đã từng vui vẻ vô số lần, im lặng không nói gì.
Ta suy nghĩ một chút, rồi tiến lên vài bước, hỏi:
“Hoàng thượng, thân thể ngài đã đỡ hơn chưa?”
Nghe tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn ta, khẽ gọi:
“Song Nhi.”
Ta nở một nụ cười vô tư, như mọi khi, lao vào vòng tay hắn.
Mùi hương long tiên quen thuộc tràn ngập trong mũi ta, ta hít sâu hai hơi.
Có lẽ sau này sẽ không còn những khoảnh khắc thân mật như thế này nữa.
Quả đúng như ta dự đoán, Tiêu Diên hỏi:
“Ngươi đã đi thăm Lan Quý phi? Ngươi có biết nàng ấy đã treo cổ tự sát không?”
Ta chớp mắt, hỏi lại:
“Chẳng phải nàng ấy đáng chết sao?”
Tiêu Diên từ từ đẩy ta ra, trong ánh mắt dần hiện lên sự lạnh lùng.
“Vậy tất cả những chuyện này đều là do ngươi làm sao?
Mạnh Vô Song, ngươi dám lừa gạt Trẫm!”
Nhưng ta không tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có chút vô tội:
“Sao Hoàng thượng lại nói vậy? Chẳng lẽ đây không phải là điều ngài muốn thấy?
Ta đoán sau lưng cũng không thiếu sự thúc đẩy từ ngài, đúng không?”
Ai cũng biết, Tể tướng nhờ công phò trợ Tiêu Diên lên ngôi mà cùng với Thẩm Lưu Ly nắm giữ quyền lực trong triều đình, làm cho Tiêu Diên bị khống chế, thế lực yếu đi.
Người muốn phế truất Thẩm Lưu Ly nhất, chẳng phải chính là Tiêu Diên sao?
Còn về Lan Nguyên Sương, nàng ta vốn dĩ cũng không vô tội.
Dù Tiêu Diên nghĩ thế nào, mọi chuyện cũng đã đi đến đây.