Tiêu Diên không nói gì, coi như thừa nhận.
Chuyện trong hậu cung, làm sao có thể qua mắt được Hoàng thượng?
Dù hắn không tham gia, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
Ta nói tiếp:
“Phụ thân ta thanh liêm, chỉ trung thành với hoàng thất, ba mạng người của Mạnh gia đã mất, ngài vốn dĩ đã mắc nợ chúng ta.”
Hắn không thể báo thù cho các tỷ tỷ của ta, nên ta phải tự mình làm.
Hơn nữa, từ lúc bước chân vào cung, ta đã không hề nghĩ đến việc có thể sống sót trở ra. Chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu: trả thù.
…
“Vậy ngươi muốn gì?”
Tiêu Diên hỏi.
“Ta muốn làm Hoàng hậu, và một đứa con.”
Nếu hắn đã hỏi, dù có thể thực hiện được hay không, ta cũng không thể chịu thiệt.
Tiêu Diên đưa hai ngón tay nâng cằm ta lên, nói:
“Trẫm chưa từng gặp nữ nhân nào vừa táo bạo vừa tham lam như ngươi.”
Ta liền tiếp lời:
“Vậy Hoàng thượng có thể đồng ý không?”
“Hãy xem tâm trạng của Trẫm.”
Hắn nói rồi tiến đến gần ta, bất ngờ cắn nhẹ lên xương quai xanh của ta.
“Ngươi giả ngốc giỏi lắm, Trẫm suýt nữa đã tin ngươi.”
“Ngài nên cảm ơn ta, vì ta đã giúp ngài loại bỏ một mối họa lớn.”
Tiêu Diên không nói gì, nhưng tay hắn đã bắt đầu luồn vào trong y phục của ta.
Ta giữ tay hắn lại, hỏi:
“Ngài định làm gì?”
“Ngươi không phải nói muốn có con sao, hôm nay Trẫm sẽ giúp ngươi đạt được nguyện vọng.”
Nói xong, hắn ác ý véo nhẹ vào một chỗ nhạy cảm, ta đau quá liền đấm hắn một cái thật mạnh.
Hắn có chút bực mình:
“Mạnh Vô Song, đây mới là con người thật của ngươi phải không?”
Ta hừ lạnh, không chút phục tùng:
“Ta có trăm ngàn bộ mặt, ngài xứng với mặt nào thì sẽ thấy mặt đó.”
Tiêu Diên đột nhiên dừng lại, nheo mắt nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm:
“Vậy Trẫm phải khám phá thật kỹ mới được…”
Ngay khoảnh khắc quan trọng, ta bất ngờ đưa tay ngăn hắn lại.
“Ngài còn phải đồng ý với ta một việc nữa.”
Sự kiên nhẫn của Tiêu Diên đã gần như cạn kiệt, hắn chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ:
“Nói.”
“Ta muốn Hoàng thượng hủy bỏ quy định chọn nữ tử nhà họ Mạnh làm phi. Vì ta muốn từ nay về sau họ có thể tự do chọn lựa cuộc đời của mình.”
Đã đến bước này, ta đương nhiên phải suy tính cho gia tộc Mạnh.
“Trẫm đồng ý.”
Vừa nói xong, Tiêu Diên liền giữ chặt gáy ta, trao cho ta một nụ hôn đầy chiếm hữu.
Cùng lúc đó, khoái cảm như thủy triều ập tới, từng đợt từng đợt đưa ta lên đỉnh…
18
Sáng hôm sau, Tiêu Diên hạ chiếu hủy bỏ quy định do tiên đế để lại.
Một tháng sau, ta lại mang thai.
Chiếu chỉ lập Hậu cũng được đưa đến cung Lưu Hoa.
Ban đầu, Tể tướng và phe phái của ông ta có nhiều lời phản đối, còn lấy việc ta từng giả ngây giả dại để công kích.
Nhưng đến ngày đại lễ lập Hậu, khi ta đứng trên Kim Loan Điện với ánh mắt sắc bén, tất cả đều im lặng, không ai dám phản bác.
Làm Hoàng hậu rồi, không dễ dàng như trước.
Ta phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong lục cung, khi các phi tần xảy ra mâu thuẫn, cũng phải đứng ra hòa giải.
Lúc rảnh rỗi, ta cũng tự hỏi liệu Tiêu Diên có yêu ta không?
Nhưng rồi ta nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó. Tại sao ta phải bận tâm xem một người nam nhân có yêu ta hay không?
Ta đã là Hoàng hậu, có rất nhiều việc phải lo.
Ta sẽ có con, ta còn phải lo cho tương lai của Mạnh gia, chuyện nào cũng quan trọng hơn Tiêu Diên.
Hắn ấm áp, nhưng đối với ta, chỉ là một người giữ ấm giường mà thôi.
Nghĩ đến đây, ta liền cầm sách lên và tiếp tục học.
Lúc này, Minh Lan bước vào báo:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tiểu thư Thẩm gia vừa được đưa vào cung hôm qua, nói muốn gặp nương nương.”
Ta đặt bút xuống, nói:
“Vậy thì đi gặp nàng ta thôi.”
End