11
Chỉ sau nửa ngày, tin tức ta có thai đã lan khắp hoàng cung.
Phản ứng lớn nhất không ai khác ngoài Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, người đã đích thân đến Lưu Hoa cung “thăm hỏi”.
“Mạnh Chiêu nghi, bổn cung quả thật đã đánh giá thấp ngươi.”
Trong mắt Hoàng hậu ẩn chứa sự oán hận không che giấu được.
“Khi xưa Mạnh Vô Hi lấy nhan sắc khuynh thành để kiêu ngạo, đến mức không thèm để bổn cung vào trong mắt, còn Hoàng thượng thì sủng ái nàng ta hết mực.
Nhưng cuối cùng, chẳng phải nàng ta cũng bị trời phạt sao?
Bây giờ, ngươi, một kẻ ngốc nghếch, cũng muốn bắt chước Thục phi sao?”
Ta cắn chặt môi cho đến khi nếm được vị máu trong miệng, cố gắng kiềm chế cơn giận muốn giết chết Hoàng hậu, rồi chớp mắt ngây thơ nói:
“Hoàng hậu nương nương nói gì, Song Nhi nghe không hiểu.”
“Hừ, tốt nhất là ngươi không hiểu. Trong hậu cung này, chỉ có bổn cung mới có tư cách sinh ra hoàng tử đầu tiên.”
Nói xong, nàng ta liền vung tay áo bỏ đi.
Ta cúi đầu xuống, không thể giữ được vẻ ngây thơ nữa. Sắp rồi, kẻ ác sắp phải trả giá rồi.
Ba ngày sau, là sinh thần lần thứ năm của Công chúa An Bình.
Lan Quý phi tổ chức yến tiệc tại cung Thừa Càn, còn mời cả gánh hát từ dân gian, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng không hiểu sao, Tiêu Diên mãi vẫn chưa đến.
Thẩm Lưu Ly dường như không thích bầu không khí này, nhưng vì Hoàng thượng chưa đến nên cũng không tiện rời đi trước, bèn để cung nữ dìu ra hồ ngồi nghỉ ở lương đình.
Lúc này, Lan Quý phi liếc mắt ra hiệu cho ta.
Ta lập tức hiểu ý và lẳng lặng đi theo.
Thẩm Lưu Ly không cho cung nữ lại gần hầu hạ, mà để họ đứng ở cửa lương đình, còn mình thì dựa vào lan can, ngắm nhìn đàn cá trong hồ, trông có chút cô đơn.
Cũng phải thôi, ai mà không biết Hoàng hậu Thẩm Lưu Ly từ năm mười sáu tuổi đã theo hầu bên cạnh Tiêu Diên khi hắn còn là Thái tử. Đến nay đã bảy năm trôi qua, nhưng nàng ta vẫn chưa sinh hạ được một đứa con nào.
Sự náo nhiệt ở cung Thừa Càn chẳng phải đang ngầm mỉa mai nàng ta sao.
Hoàng hậu vốn dĩ cũng là một người đáng thương, nhưng nàng ta không nên vì lòng ghen ghét mà hại người khác. Bi kịch của nàng ta không phải do những người vô tội gây ra.
Hoàng hậu đã có quyền lực tối cao, chỉ cần gia tộc của nàng ta còn hưng thịnh, không phạm sai lầm, thì dù không có con, cũng chẳng ai có thể lung lay địa vị của nàng.
Nhị tỷ đã cố gắng tranh sủng, chỉ mong một ngày có thể cứu đại tỷ.
Tỷ ấy nghĩ rằng có con sẽ giúp mình có tiếng nói hơn. Nhưng ai ngờ, kết cục lại thảm khốc như vậy.
Trong thời đại này, chúng ta không thể tự nắm giữ vận mệnh của mình, nhưng vẫn muốn cố gắng để tranh đấu.
…
12
Ta sai cung nữ đi thông báo, nói rằng có chuyện muốn gặp Hoàng hậu.
Thẩm Lưu Ly nghe vậy liền quay đầu nhìn ta.
Ta lập tức giơ đĩa trái cây lên, nói:
“Quý phi nương nương sai Song Nhi mang ít trái cây đến cho Hoàng hậu nương nương.”
“Đưa lại đây.”
Giọng của Thẩm Lưu Ly không lộ ra cảm xúc vui hay buồn.
Ta vội vàng bước đến, chờ khi cung nữ lui xuống, ta bất ngờ nói:
“Hoàng hậu nương nương có phải cảm thấy mình vô dụng không?”
Thẩm Lưu Ly lập tức ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Ta thầm cười trong lòng, quả nhiên giả ngốc lâu ngày, ai cũng nghĩ ta thật sự là kẻ ngốc.
“Ý ta là, Hoàng hậu nương nương có phải cảm thấy bụng mình không biết tranh đấu, người khác ai cũng có thể sinh con, tại sao người lại không thể?”
“Vô lễ!”
Thẩm Lưu Ly giận dữ, lập tức đứng dậy, giơ tay tát vào mặt ta.
Ta đã sớm đoán trước hành động này của Hoàng hậu, ngay khi bị tát, ta liền ngã sang một bên, trực tiếp rơi khỏi lan can và ngã xuống hồ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Thẩm Lưu Ly cũng sững sờ.
Có lẽ nàng ta nghĩ rằng dù giữa đám đông tát ta một cái, với tư cách là Hoàng hậu, không ai dám nói gì.
Một cái tát chắc chắn không thể làm tổn thương đến đứa con trong bụng ta, nhưng ta lại bất ngờ rơi xuống hồ.
Lúc này, tuy thời tiết chưa quá lạnh, nhưng nước vẫn đủ khiến cơ thể ta run rẩy không ngừng.
Ta vốn biết bơi, nhưng cố tình để mình uống không ít nước.
Trong lúc vùng vẫy, ta nhìn về phía lương đình, nơi Thẩm Lưu Ly đang đứng.
Nàng ta cũng đang nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không hề gọi người tới cứu.
Cũng phải thôi, nếu ta chết, chẳng phải nàng ta sẽ có quyền định đoạt mọi chuyện sao.
Ta bắt đầu kiệt sức, cơ thể dần chìm xuống.
Trong đầu ta chỉ hy vọng Lan Nguyên Sương không để ta thất vọng.
Ngay khi ta nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng “bùm” của người nhảy xuống nước.
Có ai đó ôm lấy cơ thể ta và cố gắng kéo ta lên.
Ta không thể không nghĩ, người dám mạo hiểm cứu ta thế này, chẳng lẽ là Tiêu Diên?
Nghĩ đến đó, ta càng ôm chặt lấy áo người đó, áp sát mặt vào ngực hắn.
Chẳng bao lâu sau, ta được cứu lên khỏi mặt nước.
Tiêu Diên cất tiếng từ trên cao:
“Song Nhi, tỉnh lại, nhìn Trẫm đi, đừng ngủ…”
Ta bất ngờ nôn ra một ngụm nước, chậm rãi mở mắt, thấy Tiêu Diên toàn thân ướt sũng, và những phi tần cùng cung nữ, thái giám đứng quanh xem chuyện.
Ta bỗng cảm thấy tủi thân, “oa” một tiếng rồi khóc òa lên, nhào vào lòng Tiêu Diên.
“Hoàng thượng, Song Nhi sợ quá.”
Tiêu Diên dịu dàng dỗ dành:
“Song Nhi đừng sợ.”
Bất ngờ, hắn đổi giọng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thẩm Lưu Ly:
“Hoàng hậu nhờ Tể tướng kéo chân Trẫm, chỉ để hãm hại Mạnh Chiêu nghi sao?”
Lời này vừa thốt ra, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía Thẩm Lưu Ly.
Lan Nguyên Sương cũng nói thêm:
“Vừa rồi, thần thiếp thấy Hoàng hậu tâm trạng không tốt, lại biết trước nay Hoàng hậu không ưa Mạnh Chiêu Nghi, nên đã nghĩ để nàng ấy nhân dịp này mang ít trái cây đến cho Hoàng hậu.
Không cầu Hoàng hậu ưu ái, nhưng ít nhất cũng có thể trò chuyện hòa nhã với nhau.
Chính vì thần thiếp nghĩ chưa chu đáo, nên mới khiến Mạnh Chiêu nghi suýt nữa chết đuối. Nàng ấy vốn là một cô bé đáng yêu như vậy…”
Nói rồi, Lan Nguyên Sương còn lau vài giọt nước mắt.
“Ngươi nói dối!”
Thẩm Lưu Ly tức đến phát điên, dường như đã quên mất mình là Hoàng hậu.
Nàng ta quay sang Tiêu Diên:
“Hoàng thượng, chính bọn họ liên thủ hãm hại thần thiếp!
Rõ ràng Mạnh Chiêu nghi đã xúc phạm thần thiếp trước, và tự mình nhảy xuống hồ, Hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp.”
Tiêu Diên hỏi lại:
“Vậy Hoàng hậu nói xem, Mạnh Chiêu nghi đã xúc phạm Hoàng hậu thế nào?”
Thẩm Lưu Ly nhất thời cứng họng, nàng ta tuyệt đối không thể kể ra những lời ta đã nói, nếu không sẽ tự hại chính mình.
Tiêu Diên cười khẩy:
“Hoàng hậu không nói được sao?”
Ngay lúc đó, ta cảm thấy một cơn đau dữ dội ở bụng. Ta kéo nhẹ tay áo của Tiêu Diên, khẽ nói:
“Hoàng thượng, có lẽ Song Nhi đã uống quá nhiều nước hồ, bụng đau quá.”
Vừa dứt lời, Tiêu Diên lập tức nhìn xuống váy của ta.
Trên đó, từng vệt máu nhỏ dần lan ra, tựa như những cánh hoa mai đỏ thắm, tương phản mạnh mẽ với gương mặt tái nhợt như giấy của ta.
Tiêu Diên hốt hoảng:
“Thái y! Mau truyền thái y đến…”
Lương đình vốn nhỏ, giờ đây trở nên hỗn loạn.
Ta chỉ cảm thấy như có ai đó đang dùng mũi khoan đâm vào bụng mình, cơn đau dữ dội đến mức toàn thân ta toát mồ hôi, ngay cả sức để kéo áo Tiêu Diên cũng không còn.
Những âm thanh xung quanh dần mờ nhạt. Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng của ta là: Lan Quý phi thật sự rất độc ác.
Đây chính là “cách” mà Lan Quý phi đã dạy ta. Nhưng cũng trùng với ý định của ta.