Đêm đó thật dài, ta khóc thút thít đầy uất ức.
Tiêu Diên dỗ dành ta rất lâu, mãi đến khi trời gần sáng ta mới thiếp đi, mặt còn vương nước mắt.
9
Sáng hôm sau, những phần thưởng từ Tiêu Diên liên tục được đưa vào cung Lưu Hoa.
Chẳng mấy chốc, việc ta được sủng hạnh đã truyền khắp hậu cung.
Mấy phi tần trước kia lại đến, nhìn thấy các phần thưởng trong phòng ta, vừa đỏ mắt vừa ghen tị.
“Ta vào cung một năm rồi, lần duy nhất Hoàng thượng tới chỗ ta cũng là đi nhầm.”
“Đừng nói nữa, đến giờ ta còn chưa được Hoàng thượng lật thẻ bài.”
“Mạnh Chiêu nghi, đôi vòng ngọc phỉ thúy này thật đẹp, nghe nói là cống phẩm từ nước Hậu Ly, vô cùng quý giá.”
“Nữ nhân của Mạnh gia quả nhiên có bản lĩnh. Lúc trước thì có Thục phi, người ca múa giỏi giang. Còn bây giờ thì có Chiêu nghi ngốc nghếch, đến nói chuyện cũng không rõ ràng, vậy mà Hoàng thượng cũng…”
“Ý nghĩ của Hoàng thượng đâu phải là điều chúng ta có thể hiểu được.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng lên ngôi đã năm năm, đến giờ cũng chỉ có một mình Lan Quý phi sinh hạ công chúa. Nếu Mạnh Chiêu nghi lần này mang long thai, tương lai ắt sẽ được sủng ái vô biên, hưởng vinh hoa phú quý…”
Những phi tần đó tưởng rằng ta không hiểu gì, nên ngang nhiên bàn luận ngay trước mặt ta.
Ta chỉ ngồi nhấm nháp một đĩa hạt dưa, đong đưa đôi chân, nghe mà thấy thú vị vô cùng.
Lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên.
“Vô lễ! Chuyện hậu cung há để các ngươi bàn luận tùy tiện!”
Là Lan Quý phi đã đến. Ta lập tức nhảy xuống khỏi ghế, vui mừng chạy tới đón:
“Quý phi nương nương, sao người lại tới đây?”
Lan Nguyên Sương vỗ nhẹ tay ta, rồi quay về phía các phi tần phía sau, nói:
“Còn không mau lui xuống?”
Trong chớp mắt, tất cả như chim bay tan tác, cả căn phòng chỉ còn lại ta và Lan Nguyên Sương.
“Bây giờ thì yên tĩnh rồi.”
Lan Nguyên Sương nhìn ta với vẻ phức tạp, rồi hỏi:
“Song Nhi, ngươi có cảm giác gì khác lạ không?”
Ta ngơ ngác một lúc lâu, rồi mới thốt lên:
“Cảm giác sao? Ừm… ta rất vui, cung Lưu Hoa chưa bao giờ náo nhiệt như thế này.
À, đúng rồi, ta không hiểu vì sao Hoàng thượng thưởng cho ta rất nhiều thứ, nhưng nếu ngài thưởng đồ ăn thì ta sẽ vui hơn nhiều.”
Lan Nguyên Sương dường như thở phào nhẹ nhõm, kéo ta ngồi xuống.
“Vậy Song Nhi nghĩ bổn cung thế nào?”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi rất nghiêm túc nói:
“Quý phi nương nương đối xử với ta vô cùng tốt, giống như các tỷ tỷ của ta vậy. Song Nhi rất thích nương nương, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
Lan Nguyên Sương truy hỏi.
Ta không suy nghĩ nhiều mà đáp:
“Nếu Hoàng hậu cũng giống như người thì tốt quá, như vậy ta cũng không cần phải sợ hãi nữa.”
Trên khuôn mặt Lan Nguyên Sương thoáng hiện niềm vui, nàng ta lại hỏi:
“Ngươi rất sợ Thẩm Lưu Ly sao?”
“Ừm, Hoàng hậu rất dữ, không hiền như nương nương.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Lan Nguyên Sương không quên nhắc nhở:
“Chuyện này về sau không được nói nữa, nếu không sẽ bị chém đầu.”
Ta lập tức lấy tay che cổ, mắt mở to sợ hãi:
“Song Nhi từ nay không dám nữa.”
10
Gần đây, Tiêu Diên ngày nào cũng đến cung Lưu Hoa.
Ta đã diễn xuất vẻ ngây thơ, ngờ nghệch đến cực điểm. Khi hầu hạ, ta sẽ dùng giọng nói trong sáng nhất để hỏi những câu đầy xấu hổ.
Hiếm có người như Tiêu Diên, lần nào cũng nghiêm túc chỉ dạy ta.
Nhưng chẳng mấy chốc, ta không còn thỏa mãn với việc đó nữa.
Giống như đang thám hiểm, ta từng bước từng bước chiếm lĩnh thế chủ động, rồi kéo hắn khám phá nhiều điều mới mẻ.
Có lẽ bởi vì luôn tìm thấy những điều khác biệt nơi ta, Tiêu Diên ngày càng say mê ta hơn.
Một thời gian sau, ta trở thành phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung.
Thẩm Lưu Ly không phải chưa từng tìm cách gây phiền phức cho ta, nhưng mỗi lần như vậy, ta đều tỏ ra sợ sệt, yếu ớt, luôn chủ động nhận lỗi, không cãi lại, không gây sự chú ý.
Hơn nữa, Lan Quý phi thường xuyên lên tiếng:
“Hoàng hậu, cần gì phải so đo với một cô gái ngốc nghếch.”
Dần dần, trong cung truyền ra nhiều lời đồn đại, nói rằng Hoàng hậu ghen tuông, thiếu phẩm đức.
Trong khi đó, Lan Quý phi, người luôn bênh vực ta, lại thu hút được nhiều lòng người hơn.
Ta cũng không ngồi yên, hễ có cơ hội là ta tìm cách lấy lòng Lan Quý phi.
Nhìn nàng ta càng lúc càng hưởng thụ sự quan tâm của mọi người, ta biết rằng mình đã chọn đúng cách.
Những ngày gần đây, Tiêu Diên có vẻ tâm trạng rất tốt, lần nào đến cũng mang theo đồ ăn ngon.
Chắc hẳn Lan Quý phi đã kể cho hắn nghe những lời ta nói trước đây.
Lần này, hắn mang đến cam tươi. Ta đột nhiên thấy rất thèm, ăn liền mấy quả, nhưng vừa dừng lại, bụng ta liền cảm thấy khó chịu, rồi “oẹ” một tiếng, tất cả đều nôn ra.
Tiêu Diên vội vàng vỗ nhẹ lưng ta, hỏi:
“Nàng có chỗ nào không khỏe sao?”
Ta ngơ ngác lắc đầu:
“Chỉ là muốn nôn thôi.”
Tiêu Diên lập tức bảo An công công:
“Mau mời thái y đến xem.”
Thực ra, trong lòng ta đã có suy đoán. Tháng này kinh nguyệt của ta bị trễ, chắc hẳn không sai được nữa.
Quả nhiên, sau khi bắt mạch, thái y liền quỳ xuống chúc mừng Tiêu Diên.
Tiêu Diên chợt hiểu ra, nhìn ta với ánh mắt đầy vui sướng.
“Song Nhi, chúng ta có con rồi.”
“Con gì?”
Ta tỏ vẻ ngờ nghệch hỏi. Tiêu Diên ôm ta vào lòng, đặt tay lên vùng bụng còn phẳng lì của ta, nói:
“Nàng đang mang trong bụng đứa con của Trẫm.”
“Ta?”
Ta chỉ vào mình:
“Song Nhi sẽ làm mẹ sao?”
Ta như vừa mới hiểu ra, liền vô thức nói:
“Nhưng làm mẹ vất vả lắm, mẫu thân ta thường nói rằng các tỷ muội chúng ta khiến người phải lao tâm khổ tứ rất nhiều.”
Tiêu Diên dường như nghĩ đến điều gì, gương mặt thoáng chút không tự nhiên:
“Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều. Có gì cần cứ nói với Trẫm.”
Ta không nghe lời hắn, ngay sau khi hắn rời đi, ta liền tới cung Thừa Càn.
Lan Nguyên Sương đang chơi cùng công chúa An Bình, thấy ta đến liền cho người đưa công chúa ra ngoài.
“Song Nhi có chuyện gì muốn nói với bổn cung sao?”
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng ta, nói:
“Quý phi nương nương, ta sợ quá, người có thể cứu ta không?”
Lan Nguyên Sương ngẩn ra một chút, rồi đưa tay đỡ ta dậy:
“Có chuyện gì thì từ từ nói.”
Ta liền kể hết mọi chuyện như trút bỏ gánh nặng:
“Thái y vừa tới xem qua, nói rằng ta đã có thai. Hoàng thượng có vẻ rất vui, nhưng ta biết, chuyện này không phải là điều tốt lành.”
Lan Nguyên Sương ban đầu tỏ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.
Nàng ta thăm dò hỏi:
“Song Nhi vì sao lại nghĩ đây không phải là chuyện tốt?”
“Trước đây ta từng nghe nói, nhị tỷ chính là vì mang long thai của Hoàng thượng mà chết. Song Nhi không muốn giống như nhị tỷ, ta sợ đau lắm, càng không muốn chết.”
Vừa nói, ta vừa rơi nước mắt như hạt đậu vàng.
“Các cung nữ ở Lưu Hoa cung nói rằng vì ta ngủ với Hoàng thượng nên mới mang thai. Nhưng trước đây chưa từng có ai nói với Song Nhi chuyện này cả, ta chỉ nghĩ rằng Hoàng thượng ấm áp, ai mà biết lại thành ra như vậy…”
Ta không ngừng lau nước mắt. Lan Nguyên Sương trầm ngâm một lát, rồi dịu dàng hỏi:
“Song Nhi có tin lời bổn cung không?”
Ta chớp đôi mắt ngấn lệ, gật đầu lia lịa.
“Vậy bổn cung sẽ chỉ cho ngươi một cách. Ngươi không những không phải chết, mà còn có thể đạt được điều mà ngươi hằng mong muốn.”
“Thật sao?”
Lan Nguyên Sương lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta, giọng nói ngọt ngào đến lạ thường:
“Bổn cung đã bao giờ lừa ngươi chưa? Chỉ cần ngươi làm theo những gì bổn cung dặn, sau này trong hậu cung này không ai dám ức hiếp ngươi nữa.
Nhưng việc này chỉ có ngươi và bổn cung biết. Ngay cả Hoàng thượng cũng không được nói ra, nếu không sẽ mất mạng.”
Ta nghiêm túc gật đầu, cam kết không tiết lộ.