Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CUỐI ĐƯỜNG LÀ ÁNH HÀO QUANG Chương 2 CUỐI ĐƯỜNG LÀ ÁNH HÀO QUANG

Chương 2 CUỐI ĐƯỜNG LÀ ÁNH HÀO QUANG

9:06 chiều – 18/10/2024

4

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Tiêu Diên đã rời đi.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, tỳ nữ theo hầu ta bước vào bẩm báo:

“Chiêu nghi, ngoài cửa có vài vị phi tần đến mời người đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.'”

Chắc hẳn là chuyện ta hầu hạ Hoàng thượng tối hôm qua đã truyền ra ngoài.

Vì thế, khi ta xuất hiện trước mọi người, các phi tần đều cố ý hoặc vô tình dò hỏi về chuyện hầu hạ Hoàng thượng.

Ta thản nhiên nói:

“Chỉ là ngủ thôi mà, à đúng rồi, Hoàng thượng ấm lắm.”

“Ngoài ngủ ra, không làm gì khác sao?”

Ta nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu. Lập tức, các vị phi tần thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ kỹ lại, điều này cũng hợp lý, ai lại muốn sủng ái một kẻ ngốc, huống chi người ấy lại là Hoàng thượng.

Ánh mắt mọi người nhìn ta lúc này càng thêm phần thương hại.

Dựa vào tình hình ngày hôm qua, có lẽ Hoàng hậu muốn xử lý ta nhanh chóng, giống như đã làm với các tỷ tỷ của ta trước đây.

Sau khi dùng xong bữa sáng, ta theo các phi tần đến thỉnh an Hoàng hậu.

Nhưng vừa bước vào Phượng Nghi cung, ta đã nghe thấy tiếng quát lớn của Thẩm Lưu Ly:

“Mạnh Chiêu nghi, ngươi to gan thật! Dám hại Hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống!”

Không chỉ ta, mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, nhưng không ai dám hỏi nhiều, tất cả cùng nhau quỳ xuống.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến Hoàng thượng, đương nhiên là việc trọng đại.

Chỉ nghe Hoàng hậu tiếp tục nói:

“Tối hôm qua, sau khi Hoàng thượng rời khỏi chỗ ngươi, liền bị thương.

Hoàng thượng vì niệm tình ngươi ngu dốt nên không truy cứu, nhưng bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ta thầm cười lạnh trong lòng, Thẩm Lưu Ly quả là giỏi bày trò. Nhưng ngoài mặt ta lại bặm môi, khóc òa lên. Vừa khóc vừa dập đầu nói:

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sai rồi, lần sau nếu Hoàng thượng muốn cắt tay, hức… thần thiếp nhất định sẽ ngăn cản, không, hức… thần thiếp sẽ bảo Hoàng thượng cắt tay thần thiếp.’

Có lẽ vì khóc quá đau lòng, ta không thể ngừng nấc cụt.

“Phụ thân đã dặn rằng, hức… vào cung phải nghe lời Hoàng thượng và Hoàng hậu, hức… thần thiếp sẽ không tái phạm nữa.”

“Cắt tay?”

Lan Quý phi ngồi bên trái tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ đây chính là vết thương mà Hoàng hậu nương nương nói Hoàng thượng phải chịu sao?”

Thẩm Lưu Ly lườm Lan Quý phi với vẻ không hài lòng, rồi cười nhạt:

“Dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng Hoàng thượng là thiên tử chí tôn, hôm nay bị thương ở tay, ngày mai không biết sẽ ra sao. Bổn cung tuyệt đối sẽ không để bất kỳ nguy hiểm nào ở bên cạnh Hoàng thượng.”

Lan Quý phi cười nhẹ:

“Hoàng thượng đúng là thiên tử chí tôn, nhưng ngài cũng là một nam nhân, chẳng lẽ lại để một tiểu nha đầu gây khó dễ sao?

Hoàng hậu nương nương không phải là đã xem thường Hoàng thượng rồi sao?

Huống hồ, Mạnh Chiêu nghi vốn dĩ không thông hiểu chuyện đời, Hoàng hậu nương nương sao phải so đo với nàng ấy.”

“Quý phi!”

Giọng Thẩm Lưu Ly đã lộ ra sự cảnh cáo.

Cả hoàng cung đều biết Hoàng hậu Thẩm Lưu Ly và Quý phi Lan Nguyên Sương từ lâu đã không ưa nhau.

Một người là con gái Tể tướng, một người là ngọc ngà trong tay phủ Quốc công. Từ lúc sinh ra đã mang thân phận cao quý hơn người.

Khi Hoàng thượng còn là Thái tử, hai người đã cùng vào Đông Cung.

Bao nhiêu năm qua, họ luôn đối đầu nhau.

Chỉ có Lan Quý phi mới dám nói như vậy trước mặt Thẩm Lưu Ly.

Lan Nguyên Sương đứng dậy đỡ ta từ dưới đất lên, trên mặt có vài phần thương xót:

“Nhìn xem, dọa người ta sợ đến thế này.”

Nói rồi, nàng ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta, thở dài:

“Ngươi không giống mấy vị tỷ tỷ của ngươi…’

“Quý phi, Hoàng thượng đã hạ lệnh không được nhắc đến những người đó nữa.”

Hoàng hậu đột nhiên cắt lời. Lan Nguyên Sương liền hỏi lại:

“Ta đã nhắc đến họ sao?”

“…”

Còn ta thì chớp mắt, âm thầm quan sát cuộc đấu khẩu giữa hai người họ.

5

Trong cung Thừa Càn, ta nhét đầy miệng bánh ngọt. Lan Nguyên Sương rót cho ta ít nước, dặn dò:

“Ăn chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu.”

Ta đáp lại, miệng còn đầy thức ăn:

“Không phải vậy, thật sự là vì bánh ngọt trong cung rất ngon.”

“Chẳng lẽ vì thế mà ngươi vào cung sao?”

Lan Nguyên Sương giả vờ hỏi một cách bâng quơ.

Ta biết, nàng ấy cũng như Thẩm Lưu Ly, đều đang thử thách xem ta thật sự có phải là kẻ ngốc hay không.

“Nói thật, Hoàng thượng vốn dĩ không muốn cho nữ tử Mạnh gia vào cung thêm lần nữa.”

Nàng ấy vừa như nói cho ta nghe, lại vừa như tự nói với chính mình.

Nhưng nếu đúng theo trí khôn của ta, chắc chắn ta sẽ không hiểu được những lời này.

Nếu không phải vì thế, thì các tỷ tỷ trước đây mỗi lần trò chuyện cũng sẽ không kiêng dè gì trước mặt ta, ngay cả khi đã nhập cung, họ vẫn thường xuyên gửi thư, nhờ vậy mà ta hiểu rõ mọi việc trong cung.

Thật ra ta biết chữ, chỉ là không ai biết mà thôi.

Sau khi đại tỷ vào cung, Thẩm Lưu Ly ban đầu muốn lôi kéo tỷ ấy.

Nhưng đại tỷ vốn chí khí cao ngạo, không muốn bị người khác lợi dụng, nên không đồng ý.

Ai ngờ từ đó, Thẩm Lưu Ly luôn tìm cách đối phó.

Trong một yến tiệc, Hoàng hậu đã dùng ta để hạ nhục đại tỷ trước mặt mọi người. Đại tỷ tức giận, liền cất lời chống đối. Hoàng hậu vì quá giận mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tể tướng cùng các đại thần khác liên kết lại, cáo buộc đại tỷ ngang ngược, công khai chống đối Hoàng hậu, phạm thượng, đòi Hoàng thượng đày tỷ ấy vào lãnh cung.

Theo như ta biết, Lan Quý phi cũng tham gia vào chuyện này.

Ai ai cũng rõ ràng, phụ thân có bốn người con gái, nếu tất cả đều nhập cung, sẽ uy hiếp đến địa vị của các phi tần.

Nhưng hiện nay, thế lực của Hoàng hậu rất mạnh, nếu muốn lật đổ nàng ta không phải là chuyện dễ dàng.

Người duy nhất có thể đối đầu với Hoàng hậu chỉ có Lan Nguyên Sương, vì thế ta phải nương nhờ nàng ấy trước.

Ta liền nói:

“Mẫu thân bảo với ta rằng, nếu không vào cung, sau này sợ rằng khó có thể gả đi.”

Lan Nguyên Sương ngay lập tức gõ nhẹ lên đầu ta:

“Lời này không được nói lại lần nữa, nếu để Hoàng thượng nghe thấy, chắc hẳn sẽ không vui.”

Nàng ấy đổi giọng, hỏi tiếp:

“Phải rồi, tại sao Hoàng thượng tối qua lại cắt tay? Ngài ấy… không có sủng hạnh ngươi sao?”

“Thế nào là sủng hạnh?”

Ta ngây thơ hỏi.

“Ma ma trong cung không dạy cho ngươi sao?”

Ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

“Ta không nhớ hết được.”

“Thôi được rồi, Hoàng thượng đối với các tỷ tỷ của ngươi là có chút áy náy, nếu không đã chẳng sáng sớm phái người truyền lời cho ta.

Nhưng nói với ngươi cũng vô ích, hậu cung này đầy rẫy nguy hiểm, ngươi phải nhớ kỹ, ngoài đồ của ta đưa, không được ăn bất cứ thứ gì của người khác, rõ chưa?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.