Sau khi mối tình đầu của bạn thân tỏ tình với tôi, cô ấy đã ghét tôi suốt mười năm.
Chỉ đến khi tôi chết vì cứu cô ấy khỏi ngã từ toà nhà cao tầng xuống, tôi mới biết rằng cả thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Cả tôi và cô ấy, thậm chí cả thế giới đều bị cốt truyện điều khiển.
Thế là cô ấy đột nhiên yêu nam chính một cách vô điều kiện và cạnh tranh tình cảm với tôi.
Tỉnh dậy sau khi trọng sinh, bạn thân đang bị cốt truyện ép buộc phải chấp nhận lời tỏ tình của nam chính.
Tôi thẳng tay tát vào mặt cô ấy một cái, nói: “Không muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại nữa à? Muốn trở thành kiểu người mải mê yêu đương mù quáng mà cậu khinh thường nhất sao?”
1.
Khi mở mắt lần nữa, đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học trên tường đập vào mắt tôi, nhắc nhở rằng tôi đã trọng sinh.
Nhưng cảm giác đau đớn dữ dội của nội tạng bị tổn thương khi ngã từ trên cao xuống vẫn khiến tôi run rẩy khắp người.
Bạn cùng bàn quay đầu lại hỏi tôi: “Diệp Tử, cậu sao thế? Không khỏe à?”
Tôi lắc đầu, cắn chặt môi, trong đầu hiện lên cảnh tượng cái chết của kiếp trước.
Bạn thân tôi, Tô Thịnh Hạ, sau khi bị nam chính bỏ rơi tàn nhẫn, đã ngồi trên sân thượng và đe dọa tự tử, ép nam chính phải yêu cô ấy thêm lần nữa.
Nam chính dĩ nhiên không đến, chỉ có tôi lao qua đám đông và giữ chặt cô ấy khi cô ấy ngã xuống.
Có lẽ câu chuyện sắp đến hồi kết có hậu, tôi và Tô Thịnh Hạ, những nữ phụ phản diện này cũng nên nhận lấy kết cục của mình.
Khi tôi sắp kéo cô ấy lên, một sức lực bất chấp định luật Newton đã đẩy tôi xuống khỏi tòa nhà cao tầng.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, đầu tôi bất ngờ hiện lên một đoạn cốt truyện.
Lúc đó tôi mới nhận ra, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, tất cả những người có liên quan đến cốt truyện đều bị nó điều khiển.
Không lạ gì khi một người bạn thân chăm chỉ, yêu học như Thịnh Hạ lại phát điên vì yêu nam chính.
Cũng không lạ khi tôi vì một câu nói của nam chính mà yêu cậu ta.
Chúng tôi đều bị cốt truyện biến thành những công cụ.
Nhưng trước khi tôi kịp hiểu hết mọi thứ, những tiếng la hét như sóng cuộn vang lên.
Bên ngoài cửa có tiếng học sinh reo hò đầy phấn khích: “Có người tỏ tình ở sân trường!”
“Cố đại thiếu gia tỏ tình rồi!”
“Mau ra xem!Mau ra xem!”
Đầu tôi như bị đập mạnh.
Cố Dã chuẩn bị tỏ tình với Tô Thịnh Hạ.
Nhưng thực ra, đó là do Cố Dã tỏ tình với nữ chính Ninh Nhược Nam thất bại, nên cậu ta mới tìm đến Thịnh Hạ để tỏ tình, chỉ để làm cho Nhược Nam ghen.
Chỉ vì Thịnh Hạ là đại tiểu thư của nhà họ Tô, xứng đáng với thân phận Cố đại thiếu gia của cậu ta.
Chính từ lúc này, Thịnh Hạ hoàn toàn bị cuốn vào cốt truyện.
Từ đó, cô gái chăm chỉ, nỗ lực đã biến mất, thay vào đó là một nữ phụ độc ác vì yêu mà bắt nạt nữ chính.
Tôi nhảy lên bàn, len lỏi qua đám đông, chạy thẳng ra sân trường.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Cố Dã đang tỏ tình đầy cảm xúc với Tô Thịnh Hạ.
“Thịnh Hạ, anh đã từng yêu nhầm người, nhưng bây giờ anh chỉ yêu mình em thôi.”
“Em có đồng ý ở bên anh không?”
Tiếng hò reo vang lên từ đám đông xung quanh.
Tôi không chịu nổi, xông lên đẩy Cố Dã ra, chỉ tay vào mặt cậu ta mắng.
“Tôi khinh! Yêu nhầm người? Cậu thay người yêu còn nhanh hơn thay áo! Loại dưa thối này mà còn muốn tỏ tình? Cút đi!”
“Em đồng ý, Cố Dã.”
Vừa dứt lời, Tô Thịnh Hạ đã lên tiếng đồng ý.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, đúng như dự đoán, đôi mắt vô hồn, trông như bị cốt truyện điều khiển.
“Đồng ý cái đầu cậu ấy! Cậu nói chuyện với cậu ta không quá mười câu, sao tự dưng lại yêu cậu ta được chứ?”
Nhưng cô ấy không nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Dã, đầy tình cảm nói: “Cố Dã, em yêu anh.”
Không chịu nổi nữa rồi, hôm qua cô ấy còn nói với tôi rằng cô ấy yêu thích môn toán nhất.
Với một học sinh chuẩn bị thi đại học, điều này thật không thể chấp nhận.
Tôi lao lên, đè cô ấy xuống và tát hai cái thật mạnh.
“Cậu không muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Bắc nữa sao? Cậu muốn trở thành kẻ mà cậu khinh thường nhất, chỉ biết yêu đương mù quáng à?”
Đôi mắt vô hồn của cô ấy bỗng nhiên lóe sáng.
Tôi mừng thầm, hỏi tiếp: “Tôi hỏi cậu! Câu hỏi cuối cùng về đường cong hình nón tối qua đã hiểu chưa?”
Cô ấy lảng tránh ánh mắt, tôi biết ngay đó là biểu hiện của sự hổ thẹn.
“Tô Thịnh Hạ! Câu hỏi chưa hiểu mà còn dám đi ngủ! Theo tôi về học ngay!”
Tôi kéo cô ấy ra khỏi đám đông.
Cố Dã không bỏ cuộc, đuổi theo, nhưng tôi lập tức đạp cậu ta ra xa.
“Cố đại thiếu gia! Bọn tôi không phải là công cụ trong trò chơi của cậu!”
“Cậu tỏ tình với Thịnh Hạ chỉ để làm cho Ninh Nhược Nam ghen thôi chứ gì.”
“Nếu cậu thật sự can đảm, hãy đi yêu và tranh đấu vì nữ chính, yêu đương đau khổ thế nào thì tự mình chịu. Bọn tôi chỉ là người bình thường, không dám đụng đến cái thứ tình yêu đau khổ đó đâu.”
Vừa dứt lời, cả thế giới đột nhiên trở nên kỳ lạ vô cùng.
Cố Dã giữ nguyên vẻ mặt tức giận, đứng bất động.
Đám đông học sinh reo hò xung quanh cũng không động đậy, mọi biểu cảm đều đóng băng trên khuôn mặt.
Cảnh tượng kỳ quái làm tim tôi như ngừng đập, tôi kéo thân thể cứng đờ của Tô Thịnh Hạ và bỏ chạy.
2.
Tôi kéo cơ thể cứng đờ của Tô Thịnh Hạ lên chiếc xe ba bánh bên lề đường, chiếc xe vẫn chưa kịp rút chìa khóa, rồi chở cô ấy chạy nhanh về nhà.
Về đến nhà, tôi đặt cô ấy lên giường, ngồi xuống và suy nghĩ về cảnh tượng kỳ quái vừa xảy ra.
Chắc là do tôi đã để lộ cốt truyện, nên thế giới này mới bị lỗi.
Càng nghĩ về thế giới này, tôi càng thấy có điều gì đó không đúng.
Tôi chợt nhận ra rằng mình không nhớ được bất kỳ người bạn nào từ thời tiểu học và trung học cơ sở.
Trong ký ức về bạn bè, tôi chỉ nhớ đến duy nhất Tô Thịnh Hạ, người đã chơi với tôi từ nhỏ đến lớn.
Tôi bắt đầu lục tung mọi thứ lên như một người điên và cuối cùng tìm thấy bức ảnh tốt nghiệp cấp hai.
Trong ảnh, chỉ có tôi và Tô Thịnh Hạ cười rạng rỡ, còn những người khác thậm chí còn không có khuôn mặt!
Tôi cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng càng nhớ thì tôi lại càng nhận ra rằng mình là một người không có quá khứ.
Tôi thích chơi piano, nhưng tôi chưa từng có bất kỳ ký ức nào về việc chơi đàn.
Chị gái tôi thích hát, nhưng tôi lại không có ký ức nào về việc chị ấy hát cho tôi nghe.
Và những ký ức như “tôi thích chơi piano” hay “tôi có nhiều bạn bè” dường như bị gán ghép một cách cưỡng ép vào cuộc đời tôi, không có bất kỳ cơ sở nào.
Tôi bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ “tôi” chỉ là một nhân vật hời hợt trong một cuốn sách?
“Ôi trời ơi! Tác giả khốn khiếp! Không thể viết tiểu sử của tôi một cách phong phú hơn sao?!”
Tôi hét lên trong cơn giận dữ, cảm thấy tuyệt vọng và muốn khóc.
Thế giới này đã bị lỗi, chẳng lẽ tôi phải sống cả đời trong một thành phố đứng yên, ngưng đọng thế này?
Bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên những tiếng ồn ào.
Tôi nín thở, cẩn thận bước đến bên cửa sổ.
Thế giới đã trở lại bình thường, những người bị đông cứng bắt đầu di chuyển và nói chuyện.
Lỗi đã được sửa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi lại kinh ngạc đến nỗi toàn thân run rẩy.
Trên đường chân trời xa xăm là một biển nước mênh mông, giống như rìa của thế giới.
Nhưng đây là thành phố trong đất liền, làm sao lại có biển xuất hiện?
Tôi vội lấy điện thoại, mở bản đồ ra xem.
Cả bản đồ thế giới trông thật kỳ quái, không phải hình tròn mà là một hình thù bất quy tắc. Chỉ có một vài địa danh và quốc gia xuất hiện trong cốt truyện được vẽ một cách đại khái, còn lại toàn là biển.
“Tác giả khốn kiếp, ngay cả bản đồ cũng vẽ không rõ ràng!”
Tôi hét lên trong cơn giận dữ, ngồi bệt xuống đất và òa khóc.
“Diệp Tử, sao cậu lại khóc?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.