Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại MỐI TÌNH ĐẦU CỦA BẠN THÂN TỎ TÌNH VỚI TÔI Chương 2 MỐI TÌNH ĐẦU CỦA BẠN THÂN TỎ TÌNH VỚI TÔI

Chương 2 MỐI TÌNH ĐẦU CỦA BẠN THÂN TỎ TÌNH VỚI TÔI

1:49 chiều – 18/10/2024

3.

 

Là Tô Thịnh Hạ, cô ấy cũng đã tỉnh dậy.

 

Tôi quay lại, nhìn vào mắt cô ấy.

 

Sau khi chắc chắn rằng cô ấy không còn bị cốt truyện điều khiển nữa, tôi mới yên tâm.

 

Có vẻ như cốt truyện chỉ kiểm soát những gì đã xuất hiện trong nguyên tác.

 

Nguyên tác không có cảnh tôi đưa cô ấy về nhà, nên cốt truyện không thể can thiệp được.

 

Tôi lau đi những giọt nước mắt, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống vì tôi có chuyện muốn nói.

 

Cô ấy ngơ ngác ngồi xuống, vẻ mặt đầy hoang mang nhìn tôi.

 

Tôi bắt đầu hỏi: “Tô Thịnh Hạ, tôi có một người bạn, giờ tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện của cô ấy.”

 

“Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu, nhưng vẫn luôn chăm chỉ học hành, quyết tâm thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.”

 

“Nhưng một ngày nọ, cô ấy điên cuồng yêu một tên đầu gấu hút thuốc, đánh nhau, và thường xuyên uốn tóc.”

 

“Nhưng tên đầu gấu này chỉ lợi dụng cô ấy để kích thích lòng ghen tuông của một bông hoa nhỏ yếu đuối khác.”

 

“Sau đó, tên đầu gấu kết hôn với bông hoa nhỏ, còn cô ấy ngồi trên sân thượng, cầu xin anh ta yêu lại mình lần nữa, và cuối cùng ngã từ sân thượng xuống, chết thảm.”

 

“Cậu nghĩ sao về người bạn này của tôi?”

 

Tô Thịnh Hạ nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

 

Cô ấy ngước lên, thận trọng hỏi: “Người bạn mà cậu nói, có phải là chính cậu không?”

 

“Cút đi!” Tôi vung tay đánh cô ấy một cái, “Nghiêm túc vào, tôi đang nói chuyện chính đấy.”

 

Cô ấy gãi đầu: “Ờ… tôi thấy bạn cậu hơi ngu ngốc.”

 

Tôi không thể nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

Tôi nắm chặt tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Chuyện sắp tới tôi kể, cậu nhất định đừng sợ nhé.”

 

“Tôi là thiên tài sắp thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, tôi không biết sợ là gì, trừ khi không nhịn được.”

 

“Hừ—” Tôi hít một hơi thật sâu: “Người bạn đó chính là cậu. Chúng ta đang sống trong một thế giới tiểu thuyết.”

 

Rắc rắc, tôi nghe thấy âm thanh thế giới quan của cô ấy vỡ vụn.

 

“Trước hết, đây là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân đau khổ, nam chính là Cố Dã, nữ chính là Ninh Nhược Nam.”

 

“Còn cậu là nữ phụ ác độc, sẽ yêu Cố Dã đến chết đi sống lại, vì cậu ta mà bắt nạt nữ chính. Sau đó sẽ bị nam chính trả thù tàn nhẫn và cuối cùng ngã từ sân thượng xuống chết.”

 

Tôi nói nhanh như máy, sợ rằng cốt truyện sẽ nhận ra và lại tạo ra lỗi bug.

 

“Khoan đã, khoan đã.” Tô Thịnh Hạ ngẩng lên ngắt lời tôi.

 

“Cố Dã là ai? Còn Ninh Nhược Nam là ai?”

 

“Cố Dã là tên đầu gấu hút thuốc, đánh nhau mà cậu biết đấy, Cố đại thiếu gia.”

 

“Nhưng tôi nói chuyện với cậu ta chưa tới mười câu!” Tô Thịnh Hạ trố mắt kinh ngạc: “Tôi với cậu ta đâu có quen biết gì, sao tôi lại yêu cậu ta được?”

 

“Đó là vì cốt truyện ép buộc cậu phải yêu cậu ta!”

 

Tôi cũng không chịu nổi nữa.

 

“Đây là cốt truyện chết tiệt gì thế!” Cô ấy gào lên, “Còn Ninh Nhược Nam là ai?”

 

“Ồ, việc cậu không biết cô ta là bình thường thôi.”

 

Tôi giải thích: “Nhân vật của cô ta là một bông hoa nhỏ yếu đuối, gia cảnh nghèo khó, hiện giờ chưa nổi tiếng. Thật ra cô ta chỉ học ở lớp bên cạnh thôi, nhưng hai đứa mình quá chăm chỉ học hành nên không biết cô ta.”

 

Miệng của Tô Thịnh Hạ mở rồi lại khép, mấy lần như thế, cuối cùng cô ấy đặt tay lên trán tôi.

 

“Cậu có phải học nhiều quá hóa điên rồi không?”

 

Tôi đẩy tay cô ấy ra, lấy tấm ảnh tốt nghiệp ra và chỉ vào những người bạn học không có khuôn mặt trong ảnh.

 

“Nhìn những người không có khuôn mặt này mà xem! Cậu có còn nhớ bạn bè của mình không? Có nhớ tuổi thơ của mình không?”

 

“Vì nguyên tác không viết nên chúng ta hoàn toàn không có những ký ức đó!”

 

Tôi lại lấy tấm bản đồ thế giới ra và chỉ cho cô ấy xem: “Nhìn mấy vùng biển này mà xem, bản đồ này hoàn toàn sai!”

 

Cô ấy kinh ngạc nhìn những ghi chép đó, trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.

 

Giọng cô ấy run rẩy hỏi: “Vậy, chúng ta chỉ là những nhân vật trong sách thôi sao?”

 

Tôi gật đầu, ôm chặt lấy cô ấy: “Dù vậy, chúng ta vẫn còn có nhau. Cốt truyện rồi sẽ bị thay đổi, chúng ta sẽ sớm được tự do thôi.”

 

Tôi cảm thấy hơi nóng trên vai.

 

Ngước lên, tôi thấy máu mũi của Tô Thịnh Hạ đang chảy ròng ròng.

 

“Đầu tôi đau quá, như có thứ gì đó đang xâm nhập vào não tôi vậy.” Cô ấy yếu ớt nói, rồi ngất lịm đi.

 

Cả người cô ấy nóng rực, bắt đầu sốt cao.

 

Không lẽ cốt truyện muốn xóa sổ cô ấy sao?

 

Tôi cuống cuồng chăm sóc cô ấy, may mắn thay, hai tiếng sau cô ấy đã tỉnh lại.

 

Câu đầu tiên khi tỉnh dậy, cô ấy nói: “Tôi cũng biết về cốt truyện rồi.”

 

“Tôi sẽ thay đổi cốt truyện và thi đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại.”

 

4.

 

Sau khi trở lại trường, Cố Dã đã chờ sẵn ở cửa lớp.

 

Khi nhìn thấy Tô Thịnh Hạ, cậu ta rít một hơi thuốc rồi phả khói vào mặt cô ấy.

 

Tô Thịnh Hạ nhíu mày đầy khó chịu: “Cậu không nghĩ mình như thế này là quyến rũ, là có sức hút đấy chứ?”

 

“Thối quá đi!” Cô ấy vung tay xua đám khói.

 

Khuôn mặt luôn ngông nghênh của Cố Dã thoáng hiện lên sự lúng túng.

 

Đám học sinh đứng xem cũng không nhịn được mà bật cười.

 

“Nhìn gì mà nhìn!” Cố Dã cau mày, kéo Tô Thịnh Hạ lên lớp học trống trên tầng thượng. Tôi nhanh chóng theo sau.

 

“Tô Thịnh Hạ, cậu dám từ chối lời tỏ tình của tôi sao?” Khuôn mặt cậu ta lộ rõ ba phần tức giận, ba phần khó hiểu và bốn phần kinh ngạc.

 

“Thì sao?” Tô Thịnh Hạ cười nhẹ. “Tôi thậm chí còn không quen cậu.”

 

“Không quen tôi?” Cố Dã như nghe được một câu chuyện hài. “Ở trường này, có ai mà không biết tôi?”

 

“Những người xếp sau tôi thì tôi không quen.” Tô Thịnh Hạ đáp gọn lỏn.

 

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Lúc này, Cố Dã mới để ý đến tôi.

 

Khi nhìn tôi, ánh mắt cậu ta trở nên khó đoán, đầy vẻ hứng thú.

 

Tôi lập tức cảm thấy cảnh báo trong lòng reo lên.

 

Bởi trong nguyên tác, Cố Dã nổi tiếng là kẻ trăng hoa, không từ chối bất cứ ai.

 

“Hừm,” Cậu ta cười lạnh, “Cậu khá giống Ninh Nhược Nam đấy.”

 

Cố Dã bất ngờ kéo tôi lại, hướng về phía Tô Thịnh Hạ, thách thức nói: “Cậu từ chối lời tỏ tình của tôi, tưởng rằng thế là làm tôi mất mặt sao?”

 

“Sự thật là tôi thích bạn thân của cậu, nên mới tiếp cận cậu thôi.”

 

Tôi siết chặt nắm tay, không thể nhịn được nữa, liền đấm một cú vào bụng cậu ta.

 

“Đi chết đi! Đồ cặn bã!”

 

Cậu ta ngã xuống đất vì đau, tôi tiếp tục đấm đá không ngừng.

 

“Cậu thậm chí còn không biết tên tôi, vậy mà dám nói thích tôi à?”

 

“Dám phá hoại tình bạn của tôi và bạn thân sao? Tôi đánh chết cậu!”

 

Tôi càng nói càng tức giận.

 

Trong nguyên tác, sau khi Cố Dã quay lại với Ninh Nhược Nam, cậu ta đã nói dối rằng chỉ tiếp cận Tô Thịnh Hạ để đến gần tôi.

Kết quả là Tô Thịnh Hạ, vì quá mù quáng trong tình yêu, đã quay lưng lại với tôi, tình bạn bao năm không bằng một lời nói dối của nam chính.

 

Tôi vừa đấm đá, nước mắt vừa rơi lã chã.

 

Tô Thịnh Hạ cũng không thể giữ tôi lại được.

 

Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên.

 

“Đừng đánh nữa!”

 

Rèm cửa bị gió thổi bay, lộ ra Ninh Nhược Nam đang đứng nấp phía sau.

 

Cô ấy cầm chổi, rõ ràng là đến để dọn dẹp, nhưng lại vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện của chúng tôi.

 

Cố Dã từ từ đứng dậy, định giơ tay đánh lại tôi, nhưng rồi dừng lại giữa chừng.

 

Không khí trở nên ngượng ngập.

 

Trong cốt truyện, Cố Dã luôn là kẻ cao cao tại thượng, chưa bao giờ lâm vào tình cảnh nhục nhã như thế này.

 

Cậu ta tiến tới, ôm lấy eo Ninh Nhược Nam, đôi mắt đỏ ngầu: “Em hài lòng với những gì mình thấy chứ?”

 

“Nếu em không từ chối bức thư tình của tôi, tôi đã không trở nên thảm hại như thế này.”

 

“Ninh Nhược Nam, em cũng gan thật đấy.”

 

Tôi: “…”

 

Tô Thịnh Hạ: “…”

 

Cảm giác như đang lạc vào một cảnh thao túng tâm lý kinh điển.

 

Ninh Nhược Nam nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt đầy yếu đuối và sợ hãi.

 

Không hổ danh là nữ chính, ánh mắt này, ngay cả tôi cũng không thể cưỡng lại được.

 

Cô ấy cố đẩy Cố Dã ra, nhưng lại bị cậu ta ghì chặt vào góc tường.

 

“Cố thiếu gia, tôi không thích cậu. Xin cậu đừng quấy rầy tôi nữa.”

 

“Hừm, tôi không tin. Làm gì có cô gái nào không thích tôi chứ?”