Trước khi được gả cho Vương gia, đại tiểu thư đã sớm mất đi sự trong sạch.
Vì dung mạo của ta và đại tiểu thư có bảy, tám phần giống nhau, nên chủ mẫu ép ta thay đại tiểu thư viên phòng.
Sau khi thay thế đại tiểu thư viên phòng không bao lâu thì ta cũng có thai.
Đêm ta sinh con, đại tiểu thư chuốc cho ta một chén rượu độc, dùng dao găm rạch nát mặt ta.
Nàng cướp đứa con của ta, từ trên cao nhìn xuống với nụ cười lạnh lẽo và độc ác:
“Ta thật sự căm ghét khuôn mặt của ngươi! Vương gia chỉ thuộc về một mình ta, ngươi cứ yên tâm mà đi.”
Chẳng bao lâu sau, rượu độc phát tác, ta thất khiếu chảy máu mà chết.
Còn đại tiểu thư nhờ vào đứa con mà ta mang nặng đẻ đau đó để được thăng vị cao quý, trở thành Vương phi tôn quý nhất.
Lần nữa mở mắt ra, ta trọng sinh trở về đêm viên phòng cùng Vương gia.
1
Đại tiểu thư bị Hoàng thượng tứ hôn cho đương kim Nhiếp chính vương.
Chỉ tiếc rằng, đại tiểu thư đã sớm không còn là xử nữ.
Nàng ta đã tự định chung thân, từng thầm hứa sẽ gả cho Triệu công tử của phủ Quốc công, thậm chí còn để bản thân mang thai.
Vì vậy, khi thánh chỉ tứ hôn truyền đến, nàng ta cùng chủ mẫu liền hoảng loạn.
Đêm đó, ta bị họ triệu vào khuê phòng của đại tiểu thư.
Chủ mẫu lấy tính mạng của mẫu thân ta ra uy hiếp, yêu cầu ta thay đại tiểu thư viên phòng, thậm chí còn muốn ta sinh cho đại tiểu thư một tiểu thế tử.
Nguyên do không có gì khác, chỉ vì dung mạo của ta và đại tiểu thư có bảy phần giống nhau.
Mà đại tiểu thư vì dùng thuốc phá thai mà thân thể đã bị tổn thương, không thể sinh con được nữa.
Kiếp trước, ta ngây thơ tin rằng chỉ cần sinh hạ tiểu thế tử, họ sẽ tha cho ta.
Họ từng hứa rằng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ban cho ta và mẫu thân một trăm lượng vàng, lại còn tặng chúng ta một căn nhà nhỏ ngoài kinh thành.
Ta biết, để bảo toàn mạng sống, ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Không ngờ được rằng, vào cái đêm mà ta chuyển dạ sinh con, nhân lúc Vương gia bị Hoàng thượng triệu về kinh thành, đại tiểu thư liền ban cho ta một chén rượu độc.
Nàng sai thị nữ bẻ miệng ta ra, tự mình dốc rượu độc vào miệng ta.
Nhìn thấy ta đau đớn quằn quại dưới đất, nàng ta vỗ tay cười lớn.
Sau đó, nàng ta dùng ánh mắt đầy nham hiểm và độc ác nhìn ta, rồi tàn nhẫn dùng dao găm rạch nát khuôn mặt ta.
Cho đến khi gương mặt ta máu thịt bầy nhầy, không còn nhìn ra hình dáng con người nữa, nàng mới chịu dừng tay.
Đêm đó, đôi mắt nàng ta đỏ rực, giọng điệu như tẩm đầy độc dược:
“Ta thật sự căm ghét khuôn mặt của ngươi! Mỗi lần nhìn thấy cặp mày mắt giống ta kia, ta đều sinh lòng chán ghét.”
“Vương gia mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta! Ngươi cứ yên tâm mà đi. Mẫu thân ngươi, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi theo ngươi mà thôi.”
Chỉ chớp nhoáng trong một khoảnh khắc, ta giật mình tỉnh lại tại phủ Nhiếp chính vương.
Cơn đau lưỡi dao cứa qua da thịt dường như vẫn còn đó, ta vội vàng sờ lên mặt mình, cảm giác trơn láng như lúc ban đầu! Mà cơn đau nhói như dao cắt trong bụng cũng đột nhiên biến mất.
Ta vén khăn trùm đầu lên, nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trước mắt, liền vội vã cầm lấy chiếc gương trên bàn.
Trong gương đồng, hiện rõ khuôn mặt ấy – khuôn mặt giống hệt đại tiểu thư Cố Minh Châu.
Bên ngoài, mơ hồ vang lên tiếng chúc mừng uống rượu.
Ta mới nhận ra, ta đã trọng sinh trở lại ngày mà ta thay thế Đại tiểu thư viên phòng cùng Nhiếp Chính Vương.
Chưa kịp định thần lại, một bóng dáng cao lớn liền hiện ra ở ngưỡng cửa.
Chốc lát sau thì cửa bị đẩy mở. Nhiếp chính vương loạng choạng bước vào.
2
Nhiếp chính vương nắm quyền khuynh đảo thiên hạ.
Hiện nay, Hoàng đế còn nhỏ tuổi, Thái hậu không đủ tài đức để chấp chính, triều chính gặp nhiều khó khăn.
Là người đệ đệ ruột thịt thân cận nhất của Tiên đế, Nhiếp chính vương liền thay mặt giúp đỡ Hoàng đế nhỏ tuổi quen thuộc việc triều chính.
Mối hôn sự giữa phủ Cố gia và Nhiếp chính vương, vốn là do Tiên đế an bài.
Cố gia từng vì Tiên đế mà diệt trừ phản nghịch, lập nhiều công lao hiển hách.
Phụ thân ta, Cố Ninh Chỉ, từng chắn một đao cho Tiên đế trước thích khách trong cung yến, trọng thương rồi rơi vào hôn mê, cuối cùng qua đời.
Vì sự vinh quang của Cố gia, Tiên đế đặc biệt chỉ hôn thiên kim Cố Minh Châu của Cố gia cho Nhiếp chính vương.
Vậy nên, trong số những thánh chỉ Tiên đế để lại, đây chính là một trong những đạo chỉ đó.
Nhiếp chính vương lúc này đang say rượu nhìn thấy ta thì bỗng nhiên khựng lại.
Ta lúc này mới nhận ra, khăn trùm đầu đỏ thẫm của ta đã bị ta vô tình kéo rơi xuống trong cơn hoảng loạn lúc nãy.
Khăn trùm đỏ này, theo đúng quy củ, vốn phải do phu quân tự tay vén xuống cho thê tử.
Lúc này, ta đang mặc hỷ phục đỏ rực, ngồi trên giường, mắt chăm chăm nhìn về phía chàng. Ký ức kiếp trước lại ào ạt tràn về như dòng nước xiết.
Kiếp trước, Vương gia đối đãi với ta vô cùng tốt.
Chàng là người ôn nhu, chu đáo. Mỗi khi ân ái trên giường xong, chàng luôn ôm chặt lấy ta, suốt cả đêm không buông.
Thế nhưng, sáng hôm sau, khi trên người ta xuất hiện đầy những vết hằn đỏ đầy ám muội, ta phải đối mặt với cơn thịnh nộ hung bạo của đại tiểu thư.
Nàng phạt ta quỳ cả ngày, hoặc tàn nhẫn vặn mạnh đùi ta, chỗ đó vừa đau đớn khôn xiết lại vừa khó thấy.
Hoặc nàng tát cho ta mấy cái, bắt ta tự tìm cách làm cho vết sưng biến mất. Dù gì, nàng cũng không muốn Vương gia phát hiện điều gì bất thường.
Những ngày tháng ấy thật khổ sở, đè nén, nhưng so với phủ Cố gia, vẫn còn tốt hơn nhiều.
3
Ta là thứ nữ thấp kém nhất trong Cố phủ, tên gọi Cố Tri Ý.
Ta và đại tiểu thư đều thừa hưởng được những nét đẹp giống phụ thân, nên dung mạo của hai chúng ta có đến bảy phần tương tự.
Đáng tiếc, phụ thân vì cứu Tiên đế mà bị trọng thương qua đời.
Khi phụ thân qua đời, ta khóc đến ngất đi, bởi vì phụ thân đối đãi với ta và mẫu thân rất tốt.
Trong ký ức của ta, phụ thân đặc biệt thích dạy ta đọc sách, viết chữ.
Ngài thường nói khi ta chăm chú, ngài có thể nhìn thấy bóng dáng của mình lúc còn nhỏ qua ta.
Phụ thân luôn sống hòa nhã với mọi người trong phủ, đối đãi với ai cũng rất tốt. Tất nhiên, đối với Cố Minh Châu, ngài cũng rất tốt.
Năm ấy đi xem hoa đăng, phụ thân để ta và Cố Minh Châu lần lượt cưỡi trên vai ngài.
Ngài còn đùa rằng, việc đó gọi là “đăng cao vọng viễn,” khiến chúng ta cười nghiêng ngả.
Sau khi phụ thân mất, chủ mẫu liền nắm quyền trong phủ. Kể từ đó, mọi thứ đều thay đổi, Cố phủ không còn tiếng cười vui vẻ như trước nữa.
Ta và mẫu thân bắt đầu sống những ngày khó khăn.
Bề ngoài là do thân phận thứ nữ của ta. Nhưng thực chất là vì chủ mẫu không ưa ta và mẫu thân.
Mẫu thân của chủ mẫu và gia tộc của phụ thân vốn là chỗ quen biết đã lâu, hai người từ nhỏ đã được định hôn.
Phụ thân không ngờ rằng, nữ nhân trông có vẻ hiền thục kia, thực ra lại mang nhiều mưu tính, đối xử với hạ nhân cực kỳ nghiêm khắc.
Lúc còn sống, phụ thân cũng từng nói rằng tính cách của chủ mẫu Tôn thị quá mức kiêu ngạo. Dần dần, phụ thân cũng xa cách bà ta.
Chỉ khi ở bên mẫu thân ta, trên mặt phụ thân mới hiện lên nét cười.
Lúc phụ thân còn sống, chủ mẫu cũng không dám làm gì quá đáng. Nhưng sau khi phụ thân mất, bộ mặt ác độc của bà ta dần dần bộc lộ.
Mặc dù ta và Cố Minh Châu có khuôn mặt tương tự, nhưng cuộc sống của chúng ta lại khác nhau một trời một vực.
Sau khi phụ thân mất, chủ mẫu càng nghiêm khắc trong việc ăn mặc và chi tiêu của chúng ta.
So với cuộc sống xa hoa của đại tiểu thư, ta và mẫu thân trong Cố phủ ngay cả sinh hoạt của nô tỳ cũng không bằng.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của ta, chủ mẫu đều nói ta là kẻ xui xẻo, đuổi ta ra xa, bảo rằng ta sẽ làm hại đến đại tiểu thư.
Đó đã là điều tốt nhất rồi, nếu đại tiểu thư thấy ta, nàng sẽ vui vẻ mời ta lại gần. Sau đó, nàng ra hiệu cho bọn nha hoàn bên cạnh giữ chặt lấy ta.
Đại tiểu thư sẽ dùng đôi tay bôi đầy phấn son của nàng, vặn mạnh da thịt trên đùi ta. Cho dù ta khóc vì đau đớn, nàng vẫn không buông tay.
Nàng nói rằng nàng mới là con gái duy nhất của Cố gia, còn ta có khuôn mặt giống nàng, đó là sự vượt quyền.
Nhưng không ngờ rằng, đến một ngày họ lại cần đến khuôn mặt của ta.
Ngày đó, chủ mẫu nhìn ta với ánh mắt khinh thường, giống như việc ta có thể cùng họ nói chuyện là một ân huệ lớn.
Nhưng những lời họ nói tiếp theo, quả thực khiến ta trợn mắt kinh ngạc.