Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại MINH CHÂU Chương 2 MINH CHÂU

Chương 2 MINH CHÂU

8:05 sáng – 18/10/2024

Chủ mẫu muốn ta thay thế đại tiểu thư, cùng Nhiếp chính vương viên phòng.

Đại tiểu thư đã từng có thai, nếu mang thân thể không còn hoàn bích gả vào vương phủ, bị Vương gia phát hiện, đó sẽ là tội lớn đủ để rơi đầu.

Chưa kịp để ta lên tiếng, chủ mẫu đã mang mẫu thân ra ép buộc, nói nếu ta không giúp việc này, mẫu thân chắc chắn không sống nổi quá một tháng.

Từ đó, ta trở thành cái bóng của đại tiểu thư.

Ta bắt đầu sống ở căn phòng nhỏ bên cạnh nàng, học theo từng cử chỉ, động tác của nàng.

Nếu ta và nàng phải xuất hiện cùng lúc, để không ai nghi ngờ, nàng dùng khăn che mặt ta, bảo với bên ngoài rằng ta là thị nữ của nàng.

Dần dần, đại tiểu thư nhận ra có ta, nàng càng dễ dàng đùn đẩy trách nhiệm. Vậy nên, ta trở thành “kẻ thế tội” cho nàng.

Nếu nàng có xung đột với tiểu thư nhà quan nào, người bị đánh sẽ là ta.

Còn việc học hành, nữ công, lễ nghi, tất cả đều đẩy cho ta. Nhưng ta vốn có khiếu học nhanh từ nhỏ, mấy thứ này không làm khó được ta.

Chẳng bao lâu sau, ta càng ngày càng thành thạo trong việc đóng vai đại tiểu thư Cố Minh Châu.

Cử chỉ, hành động của ta càng ngày càng giống với một đại tiểu thư khuê các.

Cuối cùng, khi ta và đại tiểu thư cùng mặc y phục giống nhau, thậm chí chủ mẫu cũng không thể phân biệt ngay được.

Chẳng mấy chốc, đến ngày ta và Nhiếp chính vương thành thân.

4
Nhiếp chính vương Thẩm Trạm Chi nhìn thấy ta đang thất thần liền đưa tay lên trước mặt ta vẫy vẫy, ta mới giật mình tỉnh lại.

Nhìn đôi má đỏ ửng của chàng do men rượu, ta đứng lên, nhẹ nhàng giúp chàng cởi bỏ y phục.

Chàng không rời mắt khỏi ta, dưới ánh nến lay động, bầu không khí trở nên mờ ảo đầy ám muội. 

Chẳng bao lâu sau, trên người chàng chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng. Thân mình chàng bất giác khựng lại, ta dùng khăn tay che miệng cười khẽ, giả vờ e thẹn.

Nhìn ánh mắt say mê của chàng, ta từ từ tháo xuống từng chiếc trâm cài, mái tóc dài lập tức xõa xuống.

Sau đó, ta cuốn lấy mái tóc dài, quấn quanh cổ chàng, đắm đuối nhìn chàng, khẽ nói:

“Trường phát vấn quân tâm, vấn tác đồng tâm kết.”

Chàng không kìm nén được nữa, bế thốc ta lên giường, những nụ hôn dồn dập như mưa ào ạt rơi xuống.

Dưới ánh sáng mờ ảo của màn trướng, hoa hải đường màu hồng phấn rơi đầy suốt đêm.

5
Ngọc lò hàn lạnh, uyên ương gấm thêu, mồ hôi tỏa hương trên chiếc gối đầu.

Chẳng bao lâu, chàng ôm chặt ta và chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhìn Thẩm Trạm Chi bên cạnh, ta gối đầu lên ngực chàng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của chàng, lòng tràn đầy suy nghĩ.

Kiếp trước, vì muốn sống, ta không ngần ngại chịu đựng mọi sự sai khiến, làm trâu làm ngựa cho họ, chịu khổ nhẫn nhịn. Cuối cùng, ta vẫn nhận kết cục thảm hại mà chết.

Ta không cam lòng.

Ta và mẫu thân luôn sống đúng mực, chưa từng vượt quá giới hạn.

Mẫu thân quá hiền lành, bà nghĩ rằng nếu bà nhường nhịn, chủ mẫu sẽ không làm khó chúng ta. Nhưng bà quên mất, kẻ ác thì không bao giờ có giới hạn.

Bên cạnh, Thẩm Trạm Chi đang hít thở đều đều, ánh nến đỏ bập bùng làm nổi bật lên từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt chàng.

Bàn tay ta vô thức chạm nhẹ lên gương mặt chàng, dáng vẻ của chàng thực sự là mỹ nam hiếm có trong thiên hạ.

Một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu ta.

Sống lại một kiếp, ta tuyệt đối không thể tiếp tục là Cố Tri Ý bị người đời chà đạp.

Một khi các ngươi đã để ta làm Cố Minh Châu, vậy vị trí này, ta quyết không bao giờ trả lại. Ta nhất định phải trở thành Nhiếp Chính Vương phi.

Ngày hôm sau, ta lặng lẽ bảo hạ nhân trong vương phủ mua cho ta một lọ cao hương.

6
Trời vừa hửng sáng, Trương ma ma bên cạnh đại tiểu thư giả vờ vào đưa nước.

Sau đó bà nhanh chóng ra hiệu cho ta mau rời đi.

Nhân lúc Thẩm Trạm Chi trở mình, ta nhẹ nhàng bước xuống giường, đi về căn phòng nhỏ của hạ nhân. Vừa vào cửa, nha hoàn thân cận của đại tiểu thư là Ninh Nhi liền khóa chặt cửa lại.

Trước mắt ta là đại tiểu thư cả đêm không ngủ. Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.

Vừa thấy ta, nàng liền ném thẳng một chén trà vào người ta.

Ta cố ý không né tránh. Chén trà đập thẳng vào vai ta.

Ninh Nhi vội vàng đến xem xét, quả nhiên, trên vai ta đã xuất hiện một vết bầm lớn.

Cố Minh Châu nhìn vết bầm kia, hằn học liếc mắt nhìn ta, giọng lạnh lùng vang lên:

“Quỳ xuống.”

“Chuyện đêm qua diễn ra như thế nào, nói hết ra, không được bỏ sót chi tiết nào, nếu không, mỗi lần trở về ngươi sẽ phải quỳ cả ngày.”

Ta vội vàng thuận theo mà quỳ xuống, kể lại mọi việc xảy ra đêm qua. Chỉ duy nhất bỏ qua việc ta dùng tóc vấn lên cổ Vương gia và câu thơ ta đã đọc cho chàng nghe.

Lúc này, Trương ma ma từ phía sau lấy ra chiếc khăn hỷ, trên đó là vệt máu đỏ thẫm như một đóa mai.

Nhìn thấy vệt máu, đôi mắt đại tiểu thư như muốn bốc hỏa.

Nàng ta lập tức giật lấy chiếc khăn hỷ, lục lọi khắp pphòng để tìm kéo, định cắt nát nó ra. Ngay lúc đó, Trương ma ma vội vàng ngăn cản, nói rằng chiếc khăn này là báu vật, không thể làm hỏng.

Đúng vậy, nàng và mẫu thân nàng đã dày công tính toán như vậy, chính là vì chiếc khăn này và đứa con trong bụng ta. Nếu cắt chiếc khăn này, rắc rối tiếp theo của nàng sẽ lớn lắm.

Dù Cố Minh Châu có ngông cuồng đến đâu, nàng ta cũng không dám đùa giỡn với thứ này.

Vậy nên nàng ta mới dừng tay lại, đầy vẻ ghê tởm ném chiếc khăn cho Trương ma ma.

Sau đó, nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt ta, rồi bất ngờ tát cho ta hai cái. Ta lập tức ngã nhào xuống đất, khóe miệng rỉ máu.

Kiếp trước, tính khí của nàng ta cũng thất thường như thế.

Thấy ta không nói lời nào, nàng càng thêm giận dữ, cúi người bóp cằm ta:

“Cố Tri Ý, ta ghét nhất là phải chia sẻ mọi thứ với người khác, nhất là với ngươi. Trước là cha, giờ là phu quân.”

“Ngươi tốt nhất nên cầu cho cái bụng của ngươi biết điều mà tranh thủ, nếu không, mẫu thân nhu nhược, yếu đuối kia của ngươi, chắc chắn sẽ không sống được lâu!”

Nói xong, nàng ra lệnh cho ta tự tìm thuốc giảm đau và trị bầm, nếu Nhiếp chính vương phát hiện điều gì bất thường, nàng chắc chắn sẽ không tha cho ta.

Trong khi Trương ma ma và Ninh Nhi giúp nàng trang điểm, nàng bắt ta cầm bát sứ giơ cao quá đầu, quỳ suốt một ngày mà không được ăn uống gì.

Ta biết, nàng đang cố ý hành hạ ta.

Trước kia là vì khuôn mặt ta giống nàng, nàng đã không ưa ta. Giờ đây, là vì ta là người cùng phu quân của nàng chung giường, lại là ta.

Nhìn bóng dáng nàng ta vội vã rời đi để cùng Vương gia dùng bữa sáng, khóe miệng ta nở một nụ cười nhẹ.

Cái chén trà ấy, ta cố ý không né tránh. Và ta nhất quyết sẽ không bôi bất cứ loại thuốc nào.

Quả nhiên, đêm đó, Vương gia đã phát hiện điều bất thường.

7
Khi Vương gia đến gần, ta cố ý không để chàng chạm vào lớp áo lót của mình. Chàng nhìn ta khó hiểu, nhưng ta chỉ lắc đầu.

Khi chàng vô tình chạm vào vai ta, ta lập tức đau đến nghiến răng, nước mắt chực trào.

Chàng nhìn ta, ánh mắt đầy sự xót xa, trong đó còn thêm một chút hoài nghi.

Ta biết chàng đang nghĩ gì, Vương gia là người rất tinh tế.

Ban ngày Cố Minh Châu kiêu căng, ngạo mạn, nhưng đêm đến lại trở nên dịu dàng và nhút nhát, như thể biến thành một người khác.

Nhìn ta nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng, ngón tay chàng nhẹ nhàng lướt qua vết bầm, xoa xoa một cách dịu dàng, tràn đầy xót xa:

“Sao lại bất cẩn thế này? Một vết bầm lớn như vậy, đám hạ nhân đâu hết cả rồi?”

Ta nhìn chàng với ánh mắt đầy uất ức, cố tình bĩu môi tỏ vẻ tủi thân.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống má, rồi ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, không nói một lời.

Chàng ôm chặt lấy ta, thì thầm bên tai rằng nếu ta không chăm sóc tốt bản thân, chàng sẽ đau lòng. Chàng còn bảo rằng, sáng nay thấy ta không thích ăn trứng hấp, nên đã bảo nhà bếp bỏ món đó đi rồi.

Nhưng chàng không biết rằng, người không thích ăn trứng hấp là Cố Minh Châu.

Còn Cố Tri Ý, lại vô cùng yêu thích món này.

Ngay sau đó, ta cố ý làm nũng, khẽ lắc đầu với chàng. Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của chàng, giọng ta mềm mại đầy đáng thương:

“Vương gia nghe ai nói vậy? Thiếp thân thích ăn trứng hấp nhất. Từ nay về sau, sáng nào thiếp thân cũng muốn ăn trứng hấp, có được không?”

Đôi lông mày của chàng thoáng hiện lên một tia nghi hoặc.

Ta biết rằng, hạt giống của sự nghi ngờ một khi đã được gieo xuống, sẽ sớm nảy mầm.

Chỉ là, bây giờ chưa phải lúc.

Ta không cho chàng cơ hội suy nghĩ, lập tức nghiêng người hôn lên môi chàng, rồi từ từ hạ xuống, mũi cọ nhẹ vào cổ chàng.

Chàng bật cười sảng khoái, ghé sát vào cổ ta, khen rằng: 

“A Châu, nàng thơm quá.”

Ngay sau đó, chàng thổi tắt nến, kéo chăn che kín, và lại là một đêm tràn ngập điên cuồng.