16.
Dù sao đi nữa, kế hoạch của ta đã bắt đầu được thực thi.
Lão gia – với sự thông minh và bản lĩnh của mình, không chút do dự mà giả vờ đồng ý hợp tác với Trần Thế Ngô.
Tên Trần Thế Ngô vốn không có ý định tạo phản ngay lập tức, nhưng nay nghe thấy lời hứa của tướng quân – người nắm giữ binh quyền trong tay – sẵn lòng hợp tác, lòng tham của hắn bắt đầu trỗi dậy. Hắn không kìm được, liền trở về bàn bạc cùng Vương gia Dụ. Cả hai không chút nghi ngờ, vội vàng bắt tay vào việc chuẩn bị cho cuộc tạo phản.
Trong những ngày tiếp theo, lão gia thể hiện một vai diễn không chê vào đâu được, ngày ngày giao tiếp, trao đổi với Trần Thế Ngô và Vương gia, không để lộ một chút sơ hở nào.
Ông bình tĩnh, khéo léo thu thập mọi chứng cứ quan trọng về việc âm mưu phản nghịch của Vương gia. Thậm chí, những bức thư mật và số vàng bạc châu báu mà Trần Thế Ngô đưa đến, chính là bằng chứng quan trọng mà lão gia chuẩn bị dâng lên hoàng thượng.
Và rồi, cơ hội đã đến.
Khi những chứng cứ ấy được lão gia trình lên, hoàng thượng không khỏi nổi trận lôi đình.
Thật ra, hoàng thượng từ lâu đã ngờ vực Vương gia Dụ, chỉ vì đó là hoàng thúc, nên ngài không tiện ra tay. Nay, khi Vương gia và Trần Thế Ngô tự chui đầu vào lưới, chẳng khác nào một món quà trao tận tay hoàng thượng. Ngài không chỉ có lý do chính đáng để trừ khử mà còn chẳng lo ai dám chống đối.
Hoàng thượng lập tức hạ lệnh bố trí thiên la địa võng khắp hoàng cung, sẵn sàng chờ đợi hai người Vương gia và Trần Thế Ngô mắc vào bẫy.
……
Ngày tạo phản định sẵn đã đến, nhưng lão gia không xuất hiện như đã hẹn trước.
Sự vắng mặt bất thường này khiến Trần Thế Ngô nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cả hắn và Vương gia đều mang trong mình sự nghi ngờ từ lâu, nên họ đã âm thầm chuẩn bị sẵn một kế hoạch dự phòng.
Kế hoạch của họ là nếu thấy dấu hiệu không ổn, họ sẽ tố cáo lão gia với hoàng thượng trước, vu oan cho lão gia mưu phản. Sau đó, trong lúc phủ tướng quân bị tru di cửu tộc, họ sẽ lợi dụng sự rối loạn để thực hiện cuộc đảo chính.
Tuy nhiên, mọi tính toán của họ đều trở thành vô nghĩa.
Khi cả hai bước chân vào hoàng cung, mong rằng có thể thực hiện mưu đồ của mình, họ ngay lập tức bị bao vây bởi đội thị vệ tinh nhuệ.
Ban đầu, cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi lão gia bước ra từ phía sau hoàng thượng, ung dung và lạnh lùng nhìn họ, thì cả Trần Thế Ngô lẫn Vương gia mới nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy.
Họ chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Ta, chỉ là một nha hoàn quét dọn, đương nhiên không có cơ hội được chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy tận mắt.
Nhưng nghe lão gia kể lại khi trở về, ta không khỏi mường tượng ra ánh mắt đầy sự điên loạn của Trần Thế Ngô lúc đó.
Hắn trố mắt nhìn, khuôn mặt thất thần, như muốn phát cuồng ngay tại chỗ. Dù có dối trá giỏi đến đâu, hắn cũng không thể thoát khỏi lưới trời lồng lộng.
Kết cục của Trần Thế Ngô và Vương gia Dụ thì không cần phải nói cũng đã rõ ràng.
Cả hai đều bị bắt giữ ngay tại chỗ, và kẻ phải chịu án tru di cửu tộc không ai khác chính là Vương gia cùng gia đình hắn. Ngay cả quận chúa, vốn dĩ là người đã liên hôn với Trần Thế Ngô, cũng không thể thoát khỏi số phận bi thảm. Thế là kẻ từng cao ngạo, từng vênh váo, nay phải đối diện với cái chết nhục nhã.
Trong cơn tuyệt vọng, để bảo toàn tính mạng, Trần Thế Ngô không hề ngần ngại mà phủi sạch mọi trách nhiệm. Hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu Vương gia Dụ và quận chúa, biện minh rằng mình chỉ là kẻ yếu thế, bị ép buộc phải làm theo.
Hắn thậm chí còn hèn hạ đến mức quay sang cầu xin tiểu thư, nói rằng người đáng ra phải là thê tử của hắn vốn dĩ là nàng, chứ không phải quận chúa. Hắn hy vọng rằng có thể dựa vào tiểu thư để thoát khỏi lưỡi gươm của công lý.
Nhưng tiểu thư, với lòng kiêu hãnh và sự khinh bỉ dành cho kẻ tiểu nhân như Trần Thế Ngô, đã tức giận vô cùng. Nàng lập tức ra lệnh cho người đến nhà giam, cho hắn một trận đòn đau đớn để dập tắt mọi mộng tưởng viển vông của hắn.
Một kẻ bại hoại như hắn, làm sao có tư cách đòi hỏi lòng thương hại từ người mà hắn đã phản bội và xúc phạm chứ?
17
Ba ngày sau, toàn bộ gia đình Vương gia Dụ bị xử trảm trước công chúng. Cảnh tượng đẫm máu đó nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, trở thành bài học lớn cho những kẻ dám phản nghịch.
Còn về phần Trần Thế Ngô, hắn đáng lý cũng phải chịu chung số phận. Nhưng do xuất thân từ phủ tướng quân, hoàng thượng đã đặc biệt tỏ lòng khoan hồng, giao toàn quyền xử lý hắn cho lão gia.
Tiểu thư và Đại công tử đã ngồi lại bàn bạc rất lâu về hình phạt dành cho Trần Thế Ngô. Cuối cùng, họ đưa ra một quyết định mà ta không thể không góp phần tư vấn: chặt đứt tay chân của hắn và ném hắn vào kỹ viện dành cho nam giới để làm kỹ nam.
Đây có lẽ là hình phạt tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là sự trừng phạt xứng đáng cho những hành động phản bội và đê hèn mà hắn đã gây ra.
Sau khi nghe phán quyết, Trần Thế Ngô tái mặt, hoảng loạn đến mức không đứng vững. Hắn lập tức thay đổi thái độ, từ kiêu ngạo biến thành kẻ van xin đáng thương, liên tục diễn màn kêu gào tình cảm cũ với hy vọng khiến tiểu thư mủi lòng.
Hắn không ngừng nhắc lại những kỷ niệm giữa hắn và tiểu thư, mong rằng nàng sẽ mềm lòng và tha thứ.
Ban đầu, tiểu thư còn giữ được sự bình tĩnh, nhưng càng nghe hắn nhắc đến chuyện cũ, nàng càng trở nên tức giận. Ký ức đau đớn về sự phản bội của hắn chỉ làm nàng thêm căm phẫn.
Nàng không còn nhẫn nại, lập tức ra lệnh cho người nhét giẻ vào miệng hắn, khiến hắn không thể nói thêm lời nào. Trần Thế Ngô chỉ có thể trơ mắt nhìn tay chân mình bị chặt đứt trong sự đau đớn không thể thốt ra.
Dù rằng hắn là kẻ phản bội, nhưng ngoại hình của Trần Thế Ngô vẫn rất ưa nhìn, khiến hắn thu hút không ít khách làng chơi dù thân thể đã bị tàn phế.
Kết cục của hắn, sống trong sự ô nhục và phải chịu đựng sự tra tấn hàng ngày, là sự trả giá thích đáng cho mọi tội lỗi mà hắn đã gây ra.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, lão gia và phu nhân rất coi trọng vai trò của ta trong việc vạch ra kế hoạch xử lý Trần Thế Ngô và Vương gia Dụ.
Họ xem ta như một đại công thần, và quyết định ban thưởng cho ta. Họ nói rằng ta có thể tùy ý ước một điều, không cần phải ngần ngại. Tiểu thư và Đại công tử cũng không giấu nổi sự tò mò, cả hai vây quanh ta, hỏi xem ta sẽ ước gì.
Đại công tử – người vốn nổi tiếng nghiêm nghị, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng lên khi nói ra ý nghĩ của mình:
“Ngươi đã có công lớn như vậy, nếu muốn, ta có thể cưới ngươi làm thê tử để đền đáp.”
Nghe hắn nói vậy, ta không khỏi cảm thấy bất ngờ. Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Đại công tử, ta vội vàng lắc đầu từ chối ngay lập tức.
“Không, không, nô tỳ sao dám trèo cao kết duyên với Đại công tử.”
Dù lời từ chối là thật lòng, nhưng trong thâm tâm, ta lại cảm thấy buồn cười. Ta nghĩ thầm trong bụng:
【Đền đáp gì chứ, rõ ràng là đang trừng phạt ta thì có!】
Sắc mặt của Đại công tử lập tức trở nên khó coi, như thể hắn vừa phải nuốt thứ gì đó rất đắng. Còn ta và tiểu thư thì không nhịn nổi mà phá lên cười. Tiểu thư cười đến mức mắt long lanh, còn ta cũng cười không ngừng, khiến Đại công tử đỏ mặt vì xấu hổ.
Cuối cùng, khi mọi người nghiêm túc trở lại và hỏi ta điều ước của mình, ta chợt nhận ra rằng thực sự ta không có điều gì để mong ước. Cuộc sống hiện tại của ta ở phủ tướng quân đã quá viên mãn, mọi thứ như trong mơ. Vậy nên, ta chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Cuộc sống hiện giờ của nô tỳ đã rất tốt đẹp rồi, không còn điều gì để ước thêm nữa.”
Nhưng lão gia và phu nhân vẫn muốn tỏ lòng cảm tạ, họ quyết định nhận ta làm nghĩa nữ, để từ nay, ta sẽ chính thức là một thành viên của phủ tướng quân.
18
Một năm sau, Đại công tử cuối cùng cũng gặp được người con gái mà chàng xem là chân mệnh thiên tử. Mối hôn sự diễn ra rực rỡ giữa vô vàn lời chúc phúc, Đại công tử sống hạnh phúc bên vị thê tử hiền đức, cả hai trở thành cặp đôi được ngưỡng mộ trong giới quyền quý.
Còn tiểu thư, sau nhiều lần cân nhắc, cũng đã chọn được một vị phu quân xứng đáng. Lễ thành hôn của tiểu thư được cử hành long trọng, chư khách đến dự đều trầm trồ khen ngợi. Nàng cuối cùng cũng tìm được phu quân như ý, một bậc tài danh, nhân từ, đối với nàng hết mực yêu thương, trân trọng. Từ đó, cuộc sống của tiểu thư trôi qua trong an nhàn và viên mãn, phu thê hòa thuận, tình thâm nghĩa trọng.
Dù vui mừng cho họ, nhưng lòng ta không khỏi dâng lên chút bùi ngùi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, từng người một trong phủ tướng quân đã có cuộc sống riêng của mình.
Tuy không thể trở về hiện Đại, nhưng ta không cảm thấy cô đơn hay lẻ loi, bởi ta vẫn còn ở lại bên lão gia và phu nhân. Họ coi ta như con gái ruột, dù không phải máu mủ nhưng tình cảm sâu đậm chẳng khác nào người thân thực sự.
Lão gia và phu nhân đã già, cần người chăm sóc và bầu bạn. Với ta, ở lại bên họ là niềm vui và cũng là cách để báo đáp những ân tình mà ta đã nhận.
Ngày qua ngày, ta sống một cuộc sống bình yên trong phủ, không còn phải lo nghĩ về những âm mưu hay sóng gió như trước kia.
Mỗi sáng, ta giúp lão gia đọc sách, chiều chiều lại dạo quanh khu vườn cùng phu nhân, trò chuyện và chăm sóc họ. Cuộc sống nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, lấp đầy bởi sự yêu thương và yên bình.
Cả Đại công tử và tiểu thư, dù đã lập gia đình và có cuộc sống riêng, nhưng họ vẫn thường xuyên về thăm phủ, mang theo những đứa trẻ đáng yêu, khiến không khí trong nhà luôn rộn ràng tiếng cười. Lão gia và phu nhân hạnh phúc khi chứng kiến con cháu sum vầy, và ta cũng thấy lòng mình bình yên khi nhìn thấy họ mãn nguyện.
Cuối cùng, ai cũng đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Đại công tử, tiểu thư, và cả ta, mỗi người một ngả nhưng đều viên mãn. Ta ở lại phủ tướng quân, chăm sóc lão gia và phu nhân đến cuối đời, trọn vẹn với những gì cuộc sống đã ban tặng. Không cần gì thêm, chỉ cần được sống bên những người mà ta yêu quý, đó đã là hạnh phúc lớn lao nhất đời rồi.
End