Chương 5
Giữa ánh nhìn của mọi người, tôi không thể tránh đi đâu được.
Bàn tay của Chu Nhung tưởng chừng như chỉ đặt hờ trên vai tôi, nhưng thật ra lại đang siết chặt bờ vai tôi.
Nụ cười cố giữ trên mặt Chu Cảnh Xuyên lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Đứng bên cạnh anh, Giang Trần Nguyệt nắm lấy tay anh đầy lo lắng.
Họ quả thực là một cặp đôi hoàn hảo.
Khi tất cả đều nghĩ rằng Chu Cảnh Xuyên sẽ không trả lời, hoặc sẽ lảng tránh vấn đề này, anh lại lên tiếng:
“Chuyện đã qua rồi, giờ cháu đã đính hôn. Chú Hai đừng đem chuyện cũ ra đùa nữa.”
Bầu không khí tưởng như ngừng lại bỗng trở nên sống động một lần nữa nhờ lời nói của anh.
Mọi người bắt đầu cười nói, coi chuyện tám năm giữa tôi và Chu Cảnh Xuyên như một ký ức qua loa, dễ dàng lãng quên.
Chu Cảnh Xuyên dường như chợt nhớ ra điều gì, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp và đưa cho Chu Nhung:
“Đây là thiệp mời lễ đính hôn của cháu và Á Nguyệt, chú Hai nhất định phải đến dự nhé.”
Chu Nhung cầm lấy tấm thiệp, lật ra xem qua mà không thèm ngước mắt lên:
“Chỉ có một tấm thôi à?”
Tôi đứng bên cạnh Chu Nhung, tay nắm chặt lấy váy mình.
“Tất nhiên rồi. Lễ đính hôn của cháu không cần có người ngoài tham dự.”
Đó chính là câu nói cuối cùng khiến tôi suy sụp. Giữ lại chút lý trí cuối cùng, tôi cúi đầu nói khẽ với Chu Nhung:
“Chu tổng, tôi xin phép đi vệ sinh.”
Không chờ anh ta trả lời, tôi đã xoay người rời đi.
Trên đường đi, tôi nghe thấy vô số lời bàn tán, những ánh mắt dõi theo tôi như muốn nói:
“Nhìn kìa, đó chẳng phải là tình nhân cũ của thiếu gia nhà họ Chu sao?”
“Thật nực cười, cô ta thực sự nghĩ mình có thể bước chân vào giới hào môn à?”
Chỉ đến khi đóng sập cánh cửa nhà vệ sinh lại, tôi mới ngăn được những lời đàm tiếu ấy.
Tôi ngồi thụp xuống, chẳng còn quan tâm đến chiếc váy đắt tiền mà Chu Nhung đã tặng có thể bị bẩn.
Tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực vang lên từng nhịp, nhưng ngay cả khi nhắm mắt, lời của Chu Cảnh Xuyên vẫn cứ vang vọng bên tai tôi: “Người ngoài.”
Tám năm bên nhau, cuối cùng trong lời anh nói, tôi chỉ là “người ngoài”.
Nhưng làm sao tôi có thể là “người ngoài” được?
Anh đã từng ôm tôi trong đêm mưa bão, bịt tai tôi lại, và nhìn tôi bằng đôi mắt sáng như bầu trời sao.
Anh từng nói rằng, chỉ cần có anh, tôi sẽ không bao giờ phải chịu ướt mưa nữa.
Anh đã đi khắp thành phố trong ngày đông lạnh giá, chỉ vì tôi buột miệng nói muốn ăn kem, và mang về đúng hương vị mà tôi thích nhất.
Anh từng nói rằng sẽ không thỏa hiệp, rằng anh sẽ không cưới ai khác ngoài tôi.
Anh từng hứa sẽ mang đến cho tôi những điều tốt đẹp nhất, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, bên nhau bạc đầu.
Anh nói rằng, trong cuốn tiểu thuyết mang tên cuộc đời anh, tôi sẽ là nữ chính duy nhất.
Nhưng có lẽ, những lời nói khi yêu, chỉ có hiệu lực trong lúc còn yêu mà thôi…
Tôi đứng dậy, từng bước chậm rãi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đến trước gương. May thay, tôi đã kìm được nước mắt, không để lớp trang điểm bị lem.
Tôi không đến đây để bôi nhọ bản thân mình. Tôi là bạn đồng hành của Chu Nhung tối hôm nay, mỗi hành động của tôi đều ảnh hưởng đến thể diện của anh ta.
“Không thể để mình xấu hổ thêm lần nữa, Thẩm Cẩm Ca.
Chu Cảnh Xuyên không dạy mày như thế!” – Tôi tự nhủ với bản thân. Sau đó, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, nở một nụ cười không biểu lộ cảm xúc gì, hít một hơi sâu và bước ra ngoài.
Chu Nhung và Chu Cảnh Xuyên đã tách nhau ra. Tôi tìm kiếm Chu Nhung một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua ban công, tôi lại nghe thấy tiếng Chu Cảnh Xuyên trò chuyện với bạn mình.
“Cảnh Xuyên, cậu thực sự buông bỏ cô bán rượu đó rồi à? Nếu cậu làm Á Nguyệt buồn, bọn tôi sẽ không làm bạn với cậu nữa đâu.”
Tôi vô thức cảm thấy câu trả lời của Chu Cảnh Xuyên sẽ không phải là điều mà tôi muốn nghe.
Tôi quay người định rời đi, nhưng giọng nói của anh vẫn theo làn gió truyền đến tai tôi:
“Đùa gì chứ, chỉ là một cô bán rượu thôi mà. Chơi chán rồi thì vứt thôi.
Chỉ là chưa từng chơi trò này bao giờ, nên nhất thời hứng thú, chơi hơi lâu một chút.”
Mọi sự kiên cường tôi vừa gắng gượng xây dựng lên trong nhà vệ sinh hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc này.
Ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bịt lấy tai tôi.
Tôi nhìn sang và thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Nhung ở bên cạnh.
“Không muốn nghe thì đừng nghe nữa. Tôi đưa em đi.”
Chương 6
Chu Nhung nói là làm, anh ta thực sự đưa tôi rời khỏi hội trường. Nhưng thay vì lập tức lái xe đưa tôi về, anh ta lại cùng tôi ngồi xuống bậc thềm ngoài sảnh.
Tôi cảm thấy có chút áy náy, vì trước đó Chu Nhung đã nói rằng lần này đến để bàn chuyện hợp tác.
“Xin lỗi Chu tổng, có phải tôi đã làm lỡ việc ký hợp đồng của anh không?”
Chu Nhung chống hai tay xuống đất, nhướng mày một cách thản nhiên, dường như chẳng bận tâm đến chuyện đó.
“Chỉ vài triệu thôi, không sao cả.”
Một số tiền đủ để gia đình bình thường sống trong nhiều năm, nhưng đối với họ, có lẽ chỉ như một món trang sức.
Tôi cúi đầu im lặng. Ngay lúc đó, Chu Nhung khẽ chạm vai của mình vào vai tôi.
“Ê, sao ngày xưa em lại chọn ở bên Chu Cảnh Xuyên vậy?”
Tôi vuốt cánh tay mình, hít một hơi sâu và đáp:
“Có lẽ vì anh ấy đã giúp tôi vào lúc tôi cần nhất và không bỏ rơi tôi.”
“Thế bây giờ thì sao? Em còn thích nó không?”
Tôi quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Nhung. Đôi mắt ấy không giống với Chu Cảnh Xuyên, mà lại sâu thẳm và tối tăm như một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.
Bất chợt, tôi nhớ đến những lời người đàn ông tìm gặp tôi hôm ấy đã nói.
Ông ta bảo rằng tiếp cận Chu Nhung và khiến anh ta tin tưởng là bước đầu tiên của kế hoạch.
Cho nên…còn điều gì khiến Chu Nhung gần gũi và tin tưởng tôi hơn là trở thành bạn gái của anh ta?
Tôi nở một nụ cười cay đắng, khẽ cúi đầu:
“Thích ư? Chu tổng, anh thực sự không hiểu phụ nữ rồi.
Chẳng có cô gái nào yêu nổi người bạn trai đã ở bên mình tám năm, rồi trong ngày chia tay lại đính hôn với người khác.”
Tôi thở hắt ra, ngước nhìn bầu trời không sao.
“Anh cũng biết đấy, tôi xuất thân không tốt. Trước khi gặp Chu Cảnh Xuyên, tôi chỉ là một kẻ ăn xin nhặt rác. Anh ấy đã giúp tôi sống như một con người.
Nhưng anh ấy cứu tôi, rồi lại vứt bỏ tôi. Thay vì nói thích, thì bây giờ tôi chỉ thấy ghét anh ta, thậm chí là hận.”
Dù giọng tôi rất bình tĩnh, Chu Nhung lại cười phá lên như thể vừa nghe một câu chuyện cười hay ho nhất. Anh ta vừa cười vừa vỗ tay:
“Tốt! Tôi biết ngay là mình không nhìn nhầm em mà.”
Chu Nhung đứng dậy, bước tới trước mặt tôi rồi ngồi xuống ngang tầm mắt.
Ánh nhìn của anh ta quá mức chuyên chú, đến mức khiến tôi gần như nghĩ rằng, trong ánh mắt ấy, tôi thực sự là người mà anh ta yêu thương.
“Tiểu Cẩm Ca, nếu em đã ghét nó như vậy, sao không cân nhắc đến việc ở bên tôi?”
Đúng như dự đoán, Chu Nhung không thích Chu Cảnh Xuyên, nhưng anh ta lại có ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt đối với tất cả những gì Chu Cảnh Xuyên từng có.
Tôi không trả lời ngay mà nghi hoặc hỏi lại:
“Tại sao? Anh thích tôi à?”
Chu Nhung nghiêng đầu, suy nghĩ trong giây lát:
“Nếu phải nói ra lý do, thì có lẽ tôi thích nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Cảnh Xuyên hơn.”
Tôi không ngạc nhiên vì đã đoán được lý do anh ta liên tục nhắc đến tôi trong buổi tiệc vừa rồi.
Tôi xoa xoa cánh tay và khẽ hếch cằm:
“Vậy Chu tổng, nếu bạn gái của anh chết cóng, thì lấy gì để chọc tức Chu Cảnh Xuyên đây?”
Anh ta có vẻ chưa kịp hiểu ý tôi, cho đến khi tôi hắt hơi.
Lúc này, Chu Nhung mới nhanh chóng cởi áo vest khoác lên vai tôi.
Tôi đứng dậy, dựa vào tay anh ta và cười khẽ:
“Để Chu Cảnh Xuyên gọi tôi là thím Hai, nghe cũng không tệ nhỉ?”
Chu Nhung cười phá lên đầy phóng túng, rồi vòng tay ôm lấy eo tôi, cùng tôi tiến về phía xe.
“Tiểu Cẩm Ca, em và tôi, rõ ràng là hợp nhau hơn so với em và Chu Cảnh Xuyên nhiều.”
Tôi không đáp lại, chỉ thầm phản bác trong lòng: Không phải vậy, những gì Chu Cảnh Xuyên đã dạy tôi, anh sẽ không bao giờ hiểu được.
Về đến nhà, tôi chìm vào bóng tối bao trùm xung quanh. Tôi bọc kín thân mình vào chiếc áo của Chu Cảnh Xuyên, rúc hẳn vào ghế sofa như thể chỉ có vậy mới giúp tôi thoát khỏi nỗi đau đang dày vò trong đêm.
Phải rất lâu sau, tôi mới mở ngăn kéo bàn bên cạnh sofa, lấy ra chiếc điện thoại mới và gọi vào số duy nhất được lưu trong đó.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Tôi đã trở thành bạn gái của Chu Nhung rồi.”
“Tiểu Cẩm, thật ra cháu không cần làm vậy… Cha cháu chắc chắn cũng không muốn thấy cháu…”
“Vương thúc, giữa tôi và cha chẳng có tình cảm gì cả. Nhưng có một người từng nói với tôi rằng, tôi phải sống như cách mà mình muốn. Và đây chính là điều tôi muốn nhất lúc này.”