7
Trên đường về nhà, tôi mua rất nhiều món mà trước đây mình thèm nhưng chưa bao giờ dám mua, tiện thể in bản thảo đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
Vì chiều theo căn bệnh dạ dày của Tạ Văn, mỗi ngày tôi đều chỉ nấu những món ăn nhạt nhẽo, chẳng trách anh chọn suất cơm nhanh của cô thực tập sinh kia.
Khi tôi về đến nhà, Tạ Văn vẫn chưa về.
Cả đêm anh cũng không về.
Anh gửi tin nhắn bảo rằng đang làm thêm, nhưng Tiểu Dương lại mách lẻo với tôi: “Hôm nay cô thực tập sinh đó ngất xỉu ở công ty, anh Tạ đã cõng cô ấy lên xe cứu thương rồi không quay lại công ty nữa.”
Tôi tưởng rằng mình sẽ phát điên lên và đi tìm Tạ Văn để làm ầm lên.
Nhưng không.
Tôi cố gắng nhét từng miếng đồ ăn mua về vào miệng.
Đã lâu rồi tôi không ăn đồ dầu mỡ nên thấy khó chịu, tôi lại ho dữ dội, máu tươi lẫn với thức ăn bắn tung tóe lên bàn.
Lại phải lau dọn.
Chiếc khăn ướt thấm đầy máu, bám theo những mẩu thức ăn nhầy nhụa, nhìn mà chả muốn ăn nữa.
Tôi quyết định vứt luôn cả chiếc khăn lẫn đồ ăn thừa.
Dù sao thì đêm nay… Tạ Văn cũng sẽ không về đâu.
8
Tôi bị Tạ Văn đánh thức vào trưa hôm sau.
Khuôn mặt anh đầy giận dữ, tôi đoán anh đã nhìn thấy đơn ly hôn trên bàn.
Nực cười là chỉ có lúc này, cảm xúc của Tạ Văn mới rõ ràng đến vậy.
“Em muốn ly hôn à?” Tạ Văn nắm chặt vai tôi, có vẻ khó chịu.
“Tại sao? Hôm qua em gọi anh về chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Tôi chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm cuối cùng, trước khi ly hôn.
Cơn đau ở ngực gần như xé rách tôi, bàn tay của Tạ Văn nắm chặt vai tôi càng làm tôi không thể nói nổi.
Cuối cùng, anh cũng buông tay.
“Anh có thể đồng ý ly hôn, nhưng em phải nói cho anh biết lý do.” Tạ Văn cầm bút lên, đầu bút chạm vào tờ giấy trắng để lại một vệt mực.
Cổ họng tôi ngứa rát, cố gắng kiềm chế cơn ho, tôi cười và nói: “Vì anh không yêu em.”
“Thật là ngớ ngẩn.”
Anh lạnh lùng ký tên lên tờ đơn, rồi quăng bó hoa mà anh quen mang về vào người tôi.
“Tất cả tài sản trước và sau hôn nhân đều là của em, anh không lấy một đồng nào.”
Anh định lên lầu về phòng ngủ, nhưng tôi bỗng nói: “Em đã gặp cô ấy rồi.”
Bước chân của Tạ Văn dừng lại, anh quay đầu nhìn tôi, ngoài sự bối rối thoáng qua, còn lại chỉ là sự khó chịu: “Ai cơ?”
Biểu cảm của anh như thể anh nghĩ rằng tôi sẽ làm ầm lên vì một người phụ nữ khác. Anh cau mày, chờ xem tôi sẽ nói gì.
“Cô thực tập sinh mới ở công ty anh, Hà Tiểu Tiểu.”
9
Tôi đã gặp Hà Tiểu Tiểu rồi.
Cô ấy rạng rỡ và cuốn hút y hệt như trong bức ảnh trên trang cá nhân của Tạ Văn.
Hôm đó Tạ Văn đi làm vội vàng quên mang cơm trưa, tôi lo dạ dày của anh tái phát nên rời khỏi khu biệt thự và bắt taxi để mang cơm cho anh.
Ngồi trên xe rồi tôi mới nhận ra, sau bao nhiêu năm kết hôn, tôi thậm chí còn không rõ công ty của anh nằm ở đâu.
Hà Tiểu Tiểu xuất hiện vào lúc đó.
Thật trùng hợp khi cô ấy cũng đang vội đi phỏng vấn, tôi chỉ thấy tên công ty cô ấy nhắc đến nghe quen thuộc, rồi chợt nhận ra đó chính là công ty của Tạ Văn.
“Đã cùng đường thì sao không đi chung xe nhỉ?” Tài xế liếc nhìn tôi và cô ấy qua gương chiếu hậu.
Hà Tiểu Tiểu cười tươi như thể chúng tôi đã quen nhau từ trước, tự nhiên bắt chuyện: “Chị cũng đến Văn Việt à?”
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở hộp cơm tôi đang cầm chặt trong tay, tiếng cười trong trẻo hơn.
“Chị đi đưa cơm à? Nếu em phỏng vấn thành công, chị có thể mang cho em một phần luôn được không? Em là Hà Tiểu Tiểu.”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái thú vị.
Cho đến khi cô ấy thân mật với Tạ Văn.
10
Biểu cảm của Tạ Văn càng lúc càng khó chịu: “Anh và cô ấy không có gì cả.”
“Em biết,” tôi đáp, “Em biết mà.”
“Khi anh còn là chồng của em, anh sẽ không có bất cứ mối quan hệ thực sự nào với cô ấy. Nhưng trái tim anh, nó đã không còn ở đây với em nữa.”
Tôi đặt bức ảnh mà Triệu Dương gửi lên bàn trước mặt anh, nói nhạt: “Tạ Văn, anh tự hỏi lòng mình xem, anh đã từng cảm thấy vui vẻ như vậy khi ở bên em chưa?”
Tạ Văn không đáp, cũng không có lý do nào để phản bác.
“Anh là một người chồng có trách nhiệm, nhưng đó là vì anh cảm thấy trách nhiệm với em. Nếu Hà Tiểu Tiểu không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ vẫn bình lặng như nước, nhưng cuộc đời đâu có nếu như.”
“Cô ấy làm anh hạnh phúc hơn, anh không nên cố gắng tiếp tục với em thế này.”
“Tạ Văn, không có chuyện ‘nếu như’, điều này đã xảy ra rồi.” Tôi ho dữ dội, cảm thấy trong miệng có vị máu, tôi liếc nhìn Tạ Văn nhưng may mắn là anh không để ý.
Tôi đưa tay che miệng, nén đau và bày tỏ suy nghĩ của mình với anh: “Em sẽ ly hôn, thay vì cứ kéo dài, tốt nhất là kết thúc ngay từ đầu.”
“Không thể.” Tạ Văn nói dứt khoát, không chút do dự, “Nếu em để tâm đến chuyện đó, anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
Tôi lắc đầu.
“Tạ Văn, khi anh nhìn thấy điều gì thú vị, người đầu tiên anh nghĩ đến là ai?”
11
Cuộc tranh luận giữa trưa không đi đến kết quả gì.
Tôi đã hẹn với luật sư để bàn về việc phân chia tài sản, nhưng từ sau cuộc cãi vã đó, Tạ Văn dường như cố tình tránh mặt tôi. Ngay cả khi tôi chủ động đến công ty tìm anh, cũng bị từ chối với đủ mọi lý do.
Tối hôm đó, Tạ Văn vừa về nhà liền chui ngay vào phòng ngủ.
“Tạ Văn.” Tôi tựa vào cửa phòng, nhẹ nhàng gọi tên anh, “Em không muốn tiếp tục kéo dài thế này, làm phai nhạt đi chút tình cảm còn lại của mình.”
“Chúng ta kết thúc ở đây được không?”
“Không được.” Cánh cửa bất ngờ mở ra.
Tốc độ mở cửa của anh nhanh đến mức khiến tôi nghi ngờ rằng Tạ Văn đã đứng ngay bên trong lắng nghe tôi nói từ đầu.
“Nếu em cần tiền, anh sẽ chuyển khoản cho em.” Bàn tay anh nắm chặt lấy nắm cửa đến trắng bệch, “Nhưng ly hôn, thì không thể.”
Tôi không hiểu suy nghĩ của anh.
Rõ ràng không còn yêu, tại sao anh lại không muốn để tôi ra đi?
Có lẽ lòng người vốn dĩ phức tạp, và trong số đó, người đang yêu là khó hiểu nhất.
“Cả hai chúng ta đều cần nhượng bộ.” Tôi cố giữ giọng điệu bình tĩnh, “Chúng ta có thể không ly hôn, nhưng em cần thời gian và không gian riêng.”
“Ý em là, trong khi anh suy nghĩ, em sẽ dọn ra ngoài.”
12
Tạ Văn đã đồng ý.
Gần như ngay sau khi anh đồng ý, ngày hôm sau, tôi đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình mang đi — dù nói vậy nhưng cũng chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân.
Đồ đạc của tôi ít đến đáng thương, dù chuẩn bị ba chiếc vali, cuối cùng chỉ có một chiếc là đầy.
“Khụ khụ.”
Lại ho nữa rồi.
Những cơn đau ngực vốn chỉ thi thoảng xuất hiện giờ đây trở nên thường xuyên hơn, thậm chí dần trở thành liên tục, cơn đau dữ dội bóp nghẹt từng hơi thở của tôi, như một người đuối nước muốn kêu cứu nhưng không thể.
May mắn là để tránh bị Tạ Văn phát hiện, tôi luôn mang theo bên mình thuốc mà bác sĩ đã kê.
Tôi run rẩy lấy ra vài viên morphin giải phóng chậm, nuốt vội, cơn đau dần dần dịu lại.
Mồ hôi lạnh từ cơn đau làm ướt đẫm áo của tôi.
Mẹ lại gửi tin nhắn hỏi thăm như mọi ngày, lần này còn khoe món ăn mới của bà: “Con gái à, khi nào về nhà? Mẹ nấu món mới cho con thử.”
“Dạ.”
Mẹ có vẻ bất ngờ trước câu trả lời chắc chắn của tôi. Chỉ sau chưa đầy năm giây, điện thoại của mẹ đã gọi tới: “Con gái, Tạ Văn làm con buồn à?”
“Không có.”
“Con bị cảm à?” Mẹ nghe thấy giọng tôi hơi khàn, bắt đầu hỏi han, rồi lại tiếp tục những lời dặn dò quen thuộc: “Mẹ đã nói trời lạnh rồi thì phải mặc thêm áo, đừng có tiếc mà không mặc vào. Con còn trẻ bây giờ thì không sao, nhưng đến khi già…”
“Mẹ.” Tôi nhẹ nhàng gọi, “Con muốn về nhà.”
13
Mẹ đến rất nhanh.
Bà chỉ huy tài xế bỏ vali của tôi lên ghế sau, rồi nắm lấy tay tôi, nhìn tôi mà nhíu mày: “Con gầy quá, con gái ơi, con gầy quá.”
Đôi tay thô ráp của mẹ vuốt ve mu bàn tay tôi, như thể chỉ bằng cách này bà mới có thể bù đắp sự ấm áp mà bà nghĩ mình còn thiếu với tôi: “Có phải thằng Tạ Văn đối xử không tốt với con không? Mẹ đã đoán được rồi, từ nhỏ con đã thích lẽo đẽo theo nó, mẹ đuổi cũng không…”
“Mẹ.” Tôi lại ngắt lời.
Chóng mặt.
Có lẽ gương mặt tái nhợt của tôi đã làm mẹ sợ, nên suốt đoạn đường còn lại bà không nói gì thêm, ánh mắt bà nóng rực dõi theo khuôn mặt tôi, như muốn thiêu đốt tôi.
Vừa uống thuốc xong, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong xe.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Mẹ ngồi bên phải giường bệnh, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi không giấu nổi. Tôi định mở lời nói gì đó, nhưng ánh mắt lại lướt qua những lọ thuốc đặt trên đầu giường.
“Con gái,” giọng mẹ bình tĩnh đến đáng sợ, “Tạ Văn có biết không?”
“Khụ… không biết… khụ khụ.”
Tôi ho ngày càng nhiều hơn.
Mỗi lần ho, tôi lại khạc ra đờm có lẫn máu.
Máu lúc thì đậm, lúc thì nhạt.
Ánh mắt mẹ đầy giận dữ, nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ép tôi phải thừa nhận tất cả.
“Mẹ…”
“Mẹ biết rồi…”
Trong khóe mắt mẹ, những giọt nước mắt lấp lánh ẩn hiện.
14
Do ho nhiều đến mức không còn sức để đứng, mẹ đã thuê một chiếc xe lăn để đẩy tôi đi dạo.
Tôi cười trêu bà.
“Chưa… khụ khụ… chưa đến nỗi không đi được, sao mẹ phải dùng xe lăn chứ? Khụ khụ khụ.”
Nhưng mẹ chẳng thèm để ý đến lời trêu chọc của tôi.
“Con gái, đừng nói nữa.” Giọng mẹ dịu dàng và trầm lắng, nhưng bỗng nhiên nghe như già đi rất nhiều, “Mẹ muốn đưa con đi dạo một chút.”
Bà đẩy tôi đi qua nhiều nơi và dừng lại trước khoa sản.
Mẹ chỉ vào biển hiệu của khoa sản, cẩn thận đắp kín tấm chăn trước ngực tôi rồi khẽ cười: “Đây là nơi con chào đời, cũng là lần đầu tiên mẹ được gặp con.”
“Khi mới sinh ra, con nhăn nheo lắm, nhưng tóc thì dày hơn mấy đứa bé khác nhiều. Hôm đó, cả bệnh viện đều biết có một thiên thần vừa ra đời.” Mẹ vuốt ve mái tóc thưa thớt của tôi, giờ đây đã rụng đi nhiều vì bệnh tật, “Con không khóc khi mới sinh, y tá phải vỗ mạnh vài cái con mới chịu khóc.”
“Hôm đó thấy con khóc, mẹ xót lắm, trách cô y tá sao lại đánh mạnh như vậy.” Mẹ kể lại câu chuyện như ngày xưa vẫn thường kể cho tôi nghe, giọng cười nhẹ nhàng nhưng đầy xót xa, “Con nói xem, giờ con đau đớn thế này, mẹ còn đau lòng đến mức nào…”
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đầu tôi, tôi ngẩng lên ngạc nhiên, thấy mẹ dù đang cười nhưng khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.
“Lần đầu tiên mẹ làm mẹ, cảm ơn con đã cho mẹ cơ hội này.”
“Nếu mẹ có làm gì chưa tốt, đừng trách mẹ nhé…”