Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA Chương 2 VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA

Chương 2 VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA

6:49 sáng – 16/10/2024

Người đó quay lại, khóe môi mím lại thêm vài phần.

“Ta không phải vương gia, ta là ảnh vệ.”

Rồi hắn bước tới, nhấc ta lên, ghì chặt ta vào lòng. Ngưng lại một chút, như đang suy nghĩ gì đó, rồi bắt đầu vụng về vỗ lưng ta.

“Tống Gia Thiển, đừng sợ, ta đây rồi.”

“Ảnh vệ đại ca à, ta không sợ, chỉ là trong lòng ngươi cứng quá, ta có thể ra ngoài trước không?”

Vừa nói, ta vừa lùi lại, và chạm vào trong tay hắn một cây trâm hoa mai. Nó giống hệt với cái mà ta đã nhìn thấy trong tiệm trang sức, nhưng không mua vì thấy đắt.

“Nàng thích, nên tặng nàng.”

Có vẻ như ta không thích lắm, nhưng cũng không phải là ghét.

6

Sau khi đưa ta và Tiểu Thúy về vương phủ, ảnh vệ lại bay người rời đi.

Sau đó ngay cả cái bóng cũng không thấy. Chỉ có mỗi sáng thức dậy, trên bàn trang điểm của ta luôn xuất hiện một bó hoa dại mang theo sương sớm. Có lúc là hoa đỏ, có lúc là hoa vàng.

Tại sao không có hoa màu xanh, trong khi ta thích màu xanh.

Ta chỉ là tiện miệng lẩm bẩm một câu thôi thì sáng hôm sau liền xuất hiện một bó hoa dại màu xanh hình chuông.

Thế là ta bắt đầu ước nguyện:

 “Vịt quay.”

Sáng hôm sau, có ngay món vịt quay.

Ăn thịt có chút ngấy: 

“Muốn ăn bánh tam giác.”

Sáng hôm sau, trên bàn có ngay một đĩa bánh tam giác mới nướng.

Vì vậy, ta bắt đầu sinh lòng trêu chọc.

“Muốn tìm một nam nhân.”

Vừa dứt lời, cái bóng đen từ trên xà nhà nhảy xuống, bịt miệng ta lại.

“Chuyện này, không được.”

“Ngươi vẫn ở đây à?” Ta hỏi.

“Ừ.” Hắn đáp nhẹ.

“Ngươi treo trên xà nhà sao?”

“Ừ.”

Mái tóc đen của hắn hơi rối, không còn chỉnh tề như trước, trông giống như một con mèo Ba Tư bị dầm mưa, đôi tai ủ rũ. Vừa ngoan ngoãn vừa ẩn ẩn nét hung hãn, giống như mèo con nghịch ngợm vậy.

Có nên cho hắn lên giường ngủ không nhỉ?

7

Khi ta còn đang do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng còi.

Ảnh vệ có chút phân tâm.

“Là ai?” Ta thắc mắc hỏi.

“A Phù.” Hắn đáp.

Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: 

“Là muội muội lớn lên cùng ta.”

“???”

Ta bàng hoàng.

Vừa mới khó khăn lắm ta mới có chút mềm lòng với ngươi, kết quả ngươi lại nói có một tiểu thanh mai, nghe còn rất thân mật!

Chẳng mấy chốc, một thiếu nữ tóc cột cao tung người từ cửa sổ nhảy xuống, dáng người mảnh khảnh, nhưng không yếu đuối mà tràn đầy sức mạnh.

Thiếu nữ kia vừa thấy ta nhìn nàng, liền trừng mắt với ta.

“A Ảnh, có phải nữ nhân này quyến rũ huynh không?”

“Nàng ta có chỗ nào hơn ta?”

Nàng lại trừng mắt với ta lần nữa.

Ta bực tức nói: 

“Ta sạch sẽ hơn ngươi, kẽ răng không dính thức ăn.”

Nàng sững sờ, vội vã quay người soi gương đồng của ta, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy răng mình dính gì lạ thì mới nhận ra bản thân mình bị ta trêu, mặt nàng đỏ bừng vì tức giận.

“Ngươi dám trêu ta, để xem ta có dám hay không dạy dỗ ngươi!”

Chiếc roi của nàng đột nhiên quất tới, nhắm thẳng vào mặt ta.

Làn roi sắc bén rít qua không khí, nếu bị quẹt trúng một chút, da thịt cũng phải rách nát mất thôi.

Ta không biết võ công nên sợ hãi lùi về phía sau, lùi quá nhanh nên chân trái vấp chân phải mà ngã ngồi xuống đất.

Thấy thế, Thác Bạt Phù ôm bụng cười lớn, một tay chỉ vào ta, một tay kéo ảnh vệ kia tới xem, miệng còn nói: 

“A Ảnh, nữ nhân này nhát như chuột, suýt nữa bị ta dọa chết vì một roi!”

Ảnh vệ ngây ngẩn tại chỗ trong chốc lát, sau đó nhíu mày vươn tay đỡ ta dậy.

Vừa rồi đứng yên nhìn ta bị bắt nạt, giờ lại đến làm bộ người tốt sao?

Cũng đúng. Ta chỉ là một nữ nhân xa lạ, mới quen biết vài ngày, có vài lần giao lưu tình cảm qua đường, sao có thể so sánh với muội muội tình thân từ nhỏ chứ?

Ta đẩy mạnh hắn ra.

“Đừng chạm vào ta!”

Hắn lặng lẽ nhìn tay mình bị ta đẩy ra, dường như không hiểu, khẽ mở môi giải thích: 

“A Phù không thật sự đánh nàng, nàng ấy chỉ thích đùa giỡn thôi.”

“Đùa giỡn?”

8

Ta, đường đường là nữ nhi của thừa tướng, từ nhỏ được chiều chuộng, cha mẹ, ca ca chưa từng nỡ nói nặng với ta một câu, nay lại gả tới đây để bị người ta ngang nhiên sỉ nhục.

Ta nhìn vào đôi mắt đầy vẻ giễu cợt của Thác Bạt Phù:

 “Mau xin lỗi ta.”

Nàng ta dường như không tin nổi, trong mắt thoáng qua chút đắc ý: 

“Ngươi nói gì cơ? Ngươi có biết không, ở vương phủ này ta luôn đi ngang, vương gia và A Ảnh đều sủng ái ta nhất. Ta không xin lỗi, ngươi có thể làm gì?”

“Không xin lỗi, vậy dùng cách khác để chuộc lỗi đi.”

Nhân lúc nàng ngẩn ngơ, ta liền nhanh chóng tát nàng một cái thật mạnh!

Tiếng chát vang lên! Gương mặt nnàng ta bị ta tát lệch sang một bên, không còn cười được nữa.

Ta dùng hành động để cho họ biết, ta không phải kẻ dễ bắt nạt.

Ngay sau đó, có một người nắm chặt lấy tay ta, lực rất lớn, rất đau.

Là ảnh vệ, gương mặt hắn lạnh lùng, không thể đoán được cảm xúc trong mắt: 

“Nàng không nên ra tay đánh người. Nàng ấy là người của vương gia…”

Cùng lúc đó, Thác Bạt Phù điên cuồng lao vào ta, như một mụ điên xé rách y phục của ta.

Nàng ta đã làm rối tung mái tóc và trang phục mà ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Thác Bạt Phù nắm lấy tóc ta, ta bảo nàng buông tay, nhưng nàng ta không nghe.

Ta quay sang nhìn ảnh vệ: 

“Bảo nàng ta buông tay.”

Hắn nhìn Thác Bạt Phù, rồi lại nhìn ta.

Chính sự do dự trong vài giây ngắn ngủi đó đã khiến Thác Bạt Phù cuối cùng giật tung hết mái tóc của ta, cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc cũng theo đó rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Lúc này, Thác Bạt Phù mới đắc ý buông tay.

Cây trâm này là ảnh vệ đích thân cài lên tóc ta, hắn nói rất đẹp.

Ảnh vệ sững sờ, dường như nhận ra chính hắn đã đưa cho ta cây trâm ấy, nay bị Thác Bạt Phù phá hỏng, gương mặt hắn hiện lên chút tự trách.

“Ta… ta xin lỗi…”

“Không cần, vốn dĩ ta cũng chẳng thích, coi như nàng ta giúp ta vứt bỏ đi.”

“Ta sẽ mua cho nàng một cây khác…”

“Ta không cần nữa.”

9

Thác Bạt Phù thấy hắn phân tâm thì vội vàng như muốn lấy lòng hắn, nàng ta lấy từ trong người ra một gói giấy dầu.

“A Ảnh, đừng bận tâm đến nàng nữa, ta đã mua món bánh quế hoa mà huynh thích nhất, chúng ta cùng đi ăn nhé.”

Nghe thấy mùi hương ngọt ngào đó, dạ dày ta bỗng cuộn lên khó chịu.

Trước mặt ta, Thác Bạt Phù cố ý bẻ một miếng bánh, đưa tới miệng ảnh vệ:

 “A Ảnh, huynh nếm thử đi, ngon lắm đấy.”

Ta nhìn thẳng vào mắt ảnh vệ, bảo hắn:. “Không được ăn. Hoặc nàng ấy, hoặc Tống Gia Thiển ta, huynh chỉ có thể chọn một.”

Ảnh vệ lưỡng lự, không động đậy.

Thác Bạt Phù nhanh tay nhét miếng bánh vào miệng hắn:

 “Ăn đi, ăn đi, A Ảnh đừng nghe lời con khỉ xấu xí kia.”

Hắn không từ chối, để mặc nàng ta hành động.

Cảnh tượng này chẳng khác gì đang dẫm đạp lên danh dự của phủ thừa tướng.

Đều cùng cảnh ngộ nương nhờ nhà người khác, Thác Bạt Phù có kẻ chống lưng thì sao chứ, Tống Gia Thiển ta cũng có người yêu thương, che chở vậy.

Nỗi nhục này, ta nuốt không trôi, ta sẽ về tìm phụ mẫu để đòi lại công bằng, nhất định phải dạy dỗ bọn họ!

Sau khi đuổi bọn họ đi, ta liền bắt đầu thu dọn hành lý.

Không biết vương gia Thác Bạt Vũ nghe tin từ đâu, hắn lập tức sai người nhốt ta trong phòng cấm túc.

“Ta không thể để nàng về nhà, nếu không phụ thân nàng sẽ tìm A Phù gây chuyện.”

“Chuyện hôm nay, ta đã loan tin ra ngoài, rằng nàng chính là người bắt đầu gây sự với A Phù, và A Phù đã nhẫn nhịn chịu đựng, không hề bất kính với nàng.”

Người không phạm ta, ta không phạm người. Hắn còn có thể bịa ra lời nói dối trắng trợn như vậy sao!

Phụ thân ta luôn coi trọng danh dự, nếu tin tức về việc ta ức hiếp kẻ dưới truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người tố cáo phụ thân vì không biết dạy con.

Ta tức giận ném bọc hành lý vào mặt hắn:

 “Để mặc cho một tiểu nữ ảnh vệ trong vương phủ bắt nạt chính thất không kể, ngươi còn dám bóp méo sự thật, đây chính là quy tắc của phủ vương gia sao?”

Hắn cười lạnh: