Ta chạy nhanh vào sân, cầm cái cuốc vào nhà. Cha ta đã xỏ giày xong, cầm lấy cái cuốc trong tay, khẽ nâng lên và trầm ngâm nói:
“Đây là cái cuốc đã theo cha bao nhiêu năm trời, ngày xưa cha dùng nó để cuốc đất trong làng, cha luôn nghĩ công dụng của nó chỉ để cuốc đất, không ngờ rằng hôm nay nó còn có thể để cuốc người.”
Nói xong, ông liền giơ cuốc lên và bổ thẳng xuống chỗ ta. Ta giật mình, theo phản xạ nhảy lên thoát ra ngoài:
“Cha, cha làm gì vậy, phát điên lên rồi sao? Con là con ruột của cha mà, là giọt máu duy nhất của mẹ con. Nếu cha đánh chết con, đến khi xuống dưới, mẹ con cũng sẽ đánh chết cha!”
Cha ta không nhanh nhẹn bằng ta, nhưng là người làm ruộng suốt mấy chục năm, thể lực không hề kém, cứ thế đuổi theo ta chạy vòng quanh sân.
“Con còn biết mình là con gái của Trường Công Chúa không? Con định lấy mã phu! Con có nghĩ đến việc nếu con lấy mã phu, mặt mũi của mẹ con biết giấu đi đâu không? Cha sẽ đánh chết con ngay đêm nay, để giữ gìn thể diện cho mẹ con!”
Ta: …
17
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, phụ thân ta đã đứng giữa cổng phủ Công chúa, tay cầm chiếc cuốc. Ta thì ngồi co ro ở góc tường mà tự suy xét lại mình. Phụ thân vừa ngó dọc theo con đường, vừa tức tối mắng:
“Tần Oa Oa, hôm nay phụ thân nói cho con hay, nếu tên mã phu dám tới đây, phụ thân sẽ dùng cuốc mà đập chết hắn, cho hắn biết thế nào là không biết trời cao đất dày!”
Đúng lúc đó, Tạ Hoài xuất hiện.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, khoác một bộ lễ phục màu đỏ rực, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng sắc mặt vẫn lười biếng như mọi khi.
Hắn lười, nhưng đám cấm vệ quân sau lưng y thì vô cùng tinh nhuệ, ai nấy đều lăm lăm đao kiếm, bao quanh phủ Công chúa, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Phụ thân ta sợ quá, vội vứt cuốc xuống đất, quỳ sụp ngay tại chỗ, lẩm bẩm trong miệng:
“Dạo này ta quên đốt hương cho mẫu thân con rồi phải, sao lại khiến Tạ tướng gia – cái vị ‘Diêm vương sống’ này đến đây vậy trời? Trông cái dáng này, không lẽ hắn đến để tịch thu gia sản của ta sao?”
Lẩm bẩm xong, phụ thân lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa than:
“Tạ tướng gia, xin ngài minh xét! Kẻ hèn này một là không có chức quan, hai là không kinh doanh buôn bán, mọi thứ trong nhà đều là vật phẩm của Công chúa khi còn sống để lại.
Công chúa thanh liêm, phần lớn tài sản đều quyên tặng cho quân đội, trong phủ thực sự không còn bao nhiêu tiền bạc. Mấy năm nay vì nuôi nấng Oa Oa, kẻ hèn ăn bữa nay lo bữa mai, đến nỗi mỗi khi đến dịp lễ tết vào cung gặp Hoàng thượng, muốn mua một bức tranh chữ cũng không đủ tiền.
Đại nhân nhất định đừng tin vào những kẻ xấu mà oan uổng cho chúng ta… Hu hu hu… Công chúa ơi… Mong nàng mở mắt mà xem… nàng đi rồi, kẻ hèn và Oa Oa sống khổ quá…”
Phụ thân khóc thảm thiết không kiềm chế được, nhất là khi nhắc đến mẫu thân ta, hai tay nắm chặt thành quyền, ta sợ ông ấy không chịu nổi mà quỳ lạy đến chết.
Tạ Hoài bị phụ thân khóc làm cho đau đầu, hắn giơ tay xoa trán rồi ra hiệu gọi ta:
“Phụ thân nàng sắp khóc đến ngất rồi, nàng không ra khuyên nhủ chút đi, ta còn đang chờ để cầu hôn đây.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn:
“Ngươi không phải là mã phu sao?”
Tạ Hoài mặt không biến sắc, nhìn thẳng phía trước:
“Ta khi nào nói ta là mã phu? Là do nàng ngốc tự ngộ nhận, còn trách ai?”
Ta ngẫm thấy hắn nói có lý, liền gật đầu:
“Sao ngươi lại tới như vậy? Nhìn cái khí thế này chẳng khác gì đến tịch thu gia sản, phụ thân ta sợ đến mức như kia kìa.”
Tạ Hoài khẽ giật mình:
“Chẳng phải nàng nói không cần mang theo sính lễ cầu thân sao? Ta nghĩ tới thì mang theo cấm vệ quân để tăng thêm khí thế cho nhà nàng, sau này không ai dám bắt nạt nàng nữa.”
Ồ, hắn quả thật suy nghĩ chu đáo, chỉ trách phụ thân ta không biết tốt xấu.
Tạ Hoài chờ một lúc, có vẻ bắt đầu sốt ruột, khẽ chọc vào vai ta:
“Đừng ngớ người ra nữa, khuyên phụ thân nàng đồng ý đi, cầu thân xong rồi nàng còn phải trở về Quốc Tử Giám học nữa.”
Ta: “ …”
18
Trong nhà, phụ thân ta tựa lưng vào cột ngồi ở ghế chính, rõ ràng nhìn bằng mắt thường cũng thấy người ngồi không thoải mái.
Tạ Hoài thì rất tự giác ngồi xuống ghế khách, vừa ngồi xuống, phụ thân ta lập tức đứng bật dậy, cười xun xoe:
“Hay là Tạ tướng gia ngồi lên ghế trên?”
Tạ Hoài đáp:
“Không cần đâu, ở đây không có Tạ tướng gia gì cả, ta đến để cầu thân, nên ngồi ở ghế dưới là đúng.”
Phụ thân ta “ồ” một tiếng, vừa ngồi xuống đã lại bật đứng dậy:
“Ngài tới cầu thân? Cầu thân ai? Công chúa đã qua đời rồi.”
Ta và Tạ Hoài đồng loạt đảo mắt.
“Phụ thân, chẳng lẽ người không nghĩ ngài ấy muốn cưới con sao?”
Phụ thân ta không tin:
“Không thể nào, con có gì đâu, ngoài tứ chi phát triển, ta thật không nghĩ được ngài ấy để ý con ở điểm nào.”
Ta vừa định phản bác thì Tạ Hoài đã cười nhẹ:
“Đúng vậy, chính là vì ta để ý đến tứ chi phát triển của nàng ấy nên mới tới đây.”
Phụ thân ta nghẹn lời, không nói nổi thêm câu nào nữa, im lặng một hồi rồi cố gắng đập bàn:
“Ta không đồng ý, hôn sự này, tuyệt đối không được, Tạ tướng gia, ngài cứ tịch thu gia sản đi.”
Tạ Hoài ngẩn ra, có lẽ cũng không ngờ phụ thân ta vừa mới khóc lóc, bây giờ lại mạnh mẽ như vậy. Hắn lại khẽ chọc vào vai ta:
“Nàng khuyên phụ thân đi, để ông ấy đồng ý.”
Ta nghe lời đứng lên:
“Phụ thân, người đồng ý đi.”
Phụ thân ta: “…”
19
“Phụ thân, vì sao người không đồng ý ạ?”
Tạ Hoài đã bị phụ thân ta đuổi đi, dù ta có nói gì, ông vẫn cứng đầu không chịu đồng ý.
“Tần Oa Oa, con có biết hắn là ai không? Đó chính là Tạ Hoài! Là đại gian thần Tạ Hoài của triều đình! Con có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn không? Con có biết hắn và đương kim Thái tử là kẻ thù không đội trời chung không?
Hiện tại, hắn được Hoàng thượng sủng ái, nhưng ai biết Hoàng thượng còn sống được bao lâu? Nếu con gả cho người khác, cùng lắm chỉ là chịu chút ấm ức, nhưng chí ít vẫn có thể sống. Nhưng nếu con gả cho hắn… Ngày sau, khi Thái tử tru di cửu tộc hắn, con sẽ là người đầu tiên bước lên pháp trường theo hắn. Thái tử vốn đã có thành kiến với chúng ta, giờ đây ngay cả lý do giết con hắn cũng chẳng cần tìm nữa.”
Phụ thân ta hất tay áo ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống bàn mà bắt đầu than khóc:
“Công chúa ơi, người hãy nhìn xuống mà xem! Kẻ hèn thực sự không thể quản nổi Oa Oa nữa rồi. Bao nhiêu người tốt con bé không gả, lại nhất quyết muốn gả cho gian thần… Công chúa ơi, hay người đưa kẻ hèn đi cùng nàng luôn đi…”
Ta: “…”
20
Không thể nào thuyết phục được phụ thân, ta đành quay trở lại thư viện.
Tạ Hoài vẫn ngồi bên bàn đá đọc sách, ta bước lại gần mới phát hiện hắn không phải đang đọc sách mà là đọc tấu chương. Đúng là ta thật ngốc mà.
“Phụ thân nàng đã đồng ý chưa?”
Tạ Hoài cất tiếng hỏi.
Ta lắc đầu, chống cằm nhìn hắn:
“Ngài thật sự là tể tướng sao? Trông không giống chút nào. Họ đều nói ngài giết người như rơm rạ, máu lạnh vô tình, nhưng ta nhìn ngài không giống người như vậy.”
Tạ Hoài khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười:
“Phụ thân nàng vì sao không đồng ý? Ta nghe nói ông ấy đã phải khổ sở đi khắp nơi cầu thân cho nàng, nhận không ít ánh mắt coi thường, sao đến ta thì ông ấy lại không muốn?”
“Đa phần những nhà phụ thân cầu thân đều là người phe Thái tử. Phụ thân ta tính tình yếu đuối, biết Thái tử ghét ta, nên ông muốn gả ta cho gia đình thân cận với Thái tử, sau này ít ra cũng có thể giữ lại cho ta một con đường sống. Còn ngài thì khác. Thái tử ghét ngài còn hơn ghét ta, phụ thân nói Thái tử mà đăng cơ, ngài sẽ chết, khi đó ta cũng sẽ theo ngài lên pháp trường. Ông ấy không nỡ để ta chết, thà để ta sống mà chịu chút ấm ức còn hơn.”
Tạ Hoài cười rất thoải mái, ôn nhu như ngọc, hoàn toàn không giống một gian thần giết người không ghê tay.