“Tại sao ai cũng biết người phong chính cho mình, chỉ có ta là không tìm thấy?”
Bác Ngao xoa đầu ta: “Ngươi mang trong mình điềm lành, người phong chính cho ngươi nhất định là một người tu đạo có tu vi rất cao.
Thậm chí có thể là một vị thượng tiên, hôm nào để thần Côn giúp ngươi xem thử.”
Tuy nhiên, không cần chờ đến thần Côn giúp, Xích Hoa đã tự mình đến tìm.
Ngày đó, hắn và Lưu Phong bị trọng thương, rơi xuống Đông Ngao đảo.
Đại Đảo Chủ bảo ta chọn người thuận mắt để mang về chăm sóc.
Ta ngay lập tức nhận ra hắn.
Khoảnh khắc định mệnh ấy đến mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Ta ngậm lấy hắn, chạy trên con đường về hang động.
Dường như ta đã quay trở lại ngày đầu tiên khi ký ức của ta bắt đầu.
Mây đen đè nặng, sấm sét vang rền.
Cậu bé chỉ vào con yêu thú đầy thương tích trên trời, hân hoan kêu lên: “Kỳ Lân, Kỳ Lân—”
Cậu có lẽ không biết mình đang gọi gì.
Nhưng lại mang đến cho ta khởi đầu của sự sống, ý nghĩa của thời gian.
Và cuối cùng, ta đã thực hiện được lời hứa của mình.
Đồng ý với lời thỉnh cầu của Xích Hoa, trở thành tọa kỵ của hắn.
Quá trình này mất bốn nghìn tám trăm sáu mươi sáu năm.
14
Ta quyết định không chạy nữa.
Cùng lắm là tự thú với hắn.
Xích Hoa có lẽ không tàn nhẫn như lời đồn, chắc không đến nỗi khiến ta và con ta đều mất mạng.
Biết đâu, hắn cũng sẽ thích có một đứa con…
Mà có khi…
Đứa con này cũng có thể là của Lưu Phong.
Hắn chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
“Tam Đảo Chủ về rồi à—”
Nhị Đảo Chủ dẫn theo dân đảo ồn ào tiến lên, không nói lời nào, liền nhấc bổng ta lên mà chạy thẳng vào hang động.
Trong hang đã trải sẵn thảm lông hồ ly, tường cũng được sưởi ấm áp.
Huyền Điểu, Giác Quy, Yêu Hầu, Phong Ly…
Các bằng hữu đều vây quanh ta, vừa xoa bóp, vừa đấm vai, lại vừa kể chuyện cười.
Ta được sủng ái mà lo sợ.
Đại Đảo Chủ lại ra hiệu bảo ta đừng nói gì, nheo mắt bắt mạch cho ta.
Một canh giờ sau…
Cánh tay ta đã tê rần, không chút cảm xúc nào trên mặt, nói: “Đừng giả vờ nữa, ngài căn bản không biết y thuật mà!”
Đại Đảo Chủ cười hì hì: “Trên Đông Ngao đảo ta sắp có điềm lành sinh ra, ta vui lây thôi.”
Ta há hốc miệng: “Ngài… làm sao nhìn ra được?”
Nhị Đảo Chủ cười giải thích:
“Ba ngày trước, thần Côn đã báo mộng cho Đảo Chủ, khiến chúng ta bận rộn một phen.
Tiểu Bạch à, ở lại chờ sinh đi, mọi người đều muốn biết con của Kỳ Lân trông như thế nào.”
Ta cảm động đến mức mắt đỏ hoe.
Đại Đảo Chủ đột nhiên hỏi: “Cha đứa bé đâu rồi, sao không theo về, không giúp đỡ ấp trứng à?”
Ta ngây người: “Trứng gì cơ?”
“Trứng trong bụng ngươi đó,” Đại Đảo Chủ cười nói với ta, “Cũng đúng, Tiểu Bạch là linh thú sinh ra từ trời đất, không cha không mẹ, tất nhiên không biết mình sinh ra như thế nào, nhưng dự đoán của thần Côn chắc sẽ không sai đâu.”
Ta không thể chấp nhận được: “Sao lại là một quả trứng?”
Nhị Đảo Chủ cũng không thể chấp nhận: “Sao lại là một quả trứng?”
Chỉ có Tiểu Hắc là hoàn toàn chấp nhận: “Trứng dễ thương mà, ngươi xem thường chúng ta xuất thân từ trứng à.”
Ta đương nhiên không có ý đó.
Ta chỉ sợ cha của đứa bé không thể chấp nhận được thôi.
Dù gì hắn cũng là con người.
15
“Hay để ta hỏi thử giúp ngươi?”
Tiểu Hắc tiện tay bóp một viên âm châu, ném lên cây bồ đề mà các tiên hữu thường dùng để trao đổi tâm sự.
【Xin hỏi các vị Tiên Quân, các ngài có bận tâm không nếu tiên lữ mang thai một quả trứng?】
Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều âm châu với đủ hình dạng khác nhau xếp hàng bên dưới:
【Sao cái gì cũng hỏi ta, trước hết ta phải có một tiên lữ đã.】
【Đừng nói là một quả trứng, dù là một con lợn ta cũng đồng ý, miễn là có thai trước đã.】
【Tiên hữu có cách nào nhanh chóng thụ thai không, xin hãy nhắn tin riêng.】
…
Giữa đống hồi đáp linh tinh ấy, có một câu trả lời nghiêm túc nổi bật hẳn lên.
【Có bận tâm, ta không thể chấp nhận kết hôn với tiên hữu không sinh con.】
Choang.
Trái tim mong manh của ta vỡ vụn thành từng mảnh.
Ta ủ rũ quay trở về Xích Diễm cung.
Xích Hoa đang chăm chú nghiên cứu một cuốn cổ thư, nghe thấy tiếng động, vội vàng gập sách lại.
“Tiên Tôn, ngài nóng lòng vậy sao?” Ta tò mò nhìn hắn.
Trên khuôn mặt trắng ngần của Xích Hoa hiện lên hai vệt ửng hồng, hắn không tự nhiên, quay mặt đi: “Sao ngươi lại về rồi, chẳng phải nói sáu ngày sau ta mới đến đón ngươi sao?”
“Ồ, ta nghe Tiểu Hắc nói Thời Trần Tiên Quân bị bệnh, về xem thử hắn thế nào.”
Tiểu Hắc quả là không biết sợ, để ngăn Thời Trần Tiên Quân sửa Kính Thời Gian, nàng thực sự bỏ cả một chai ba đậu vào thuốc của hắn.
Nôn mửa đi tả như thế, chắc phải mấy tháng mới hồi phục được.
“Ngươi còn cảm thấy khó chịu không?” Xích Hoa nhìn ta với ánh mắt sáng lấp lánh.
“Đỡ nhiều rồi.” Ta vẫy tay.
Ban đầu thì còn khó chịu, nhưng từ khi biết trong bụng mình là một quả trứng, chỗ khó chịu đã chuyển đi nơi khác.
Đau đầu quá.
Xích Hoa ho khan hai tiếng, đôi mắt phượng dưới hàng mi dài lóe lên chút lúng túng: “Nếu có cách, có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Chữa khỏi hoàn toàn chứng nghén sao?
Chẳng phải đó là…
“Không cần!” Ta sợ hãi lùi lại liên tục.
“Thân thể ta rất khỏe! Nếu không tin, ngài gọi Lưu Phong đến đây, ta có thể biểu diễn ngay một màn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn cho ngài xem!”
Xích Hoa hạ thấp hàng mi, trong mắt đầy vẻ u buồn: “Ngươi… quả nhiên cũng bận tâm chuyện đêm đó, ta… không còn trong sạch nữa.”
Ta cắn chặt môi vì cảm giác tội lỗi, không ngờ chuyện này lại khiến hắn tổn thương đến vậy.
“Ngài nên nghĩ theo hướng tích cực,” ta an ủi hắn, “Có khi ở một nơi nào đó mà ngài không biết, đã có một đứa con rồi cũng nên?”
Ví dụ như quả trứng này chẳng hạn.
Mặt Xích Hoa tối sầm lại: “Ngươi rất mong muốn ta có con sao?”
“Đương nhiên rồi.” Ta cảm thấy đây là lúc thích hợp để chuẩn bị tinh thần cho hắn.
“Ở Tiên giới, vài trăm năm mới có một đứa trẻ ra đời, rất quý báu. Hơn nữa, con của Tiên Tôn, chắc chắn sẽ có thân phận cao quý, lại còn đẹp đẽ…”
“Ra ngoài!” Xích Hoa đột ngột chỉ tay ra cửa, khuôn mặt lạnh lùng.
“Hả?”
“Nếu ngươi không đi, thì ta đi!” Hắn hằn học trừng mắt nhìn ta một cái, rồi phất tay áo rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng giận dữ của hắn, cảm thấy vô cùng bối rối.
Sao vậy, bây giờ ngay cả nịnh nọt cũng không có tác dụng sao?
Nam nhân thật sự khó hiểu.
16
Ta chỉ mất nửa tháng để chấp nhận sự thật rằng trong bụng mình có một quả trứng.
Trứng mà.
Tròn tròn, dễ thương biết bao.
Ta quyết định phải bắt đầu việc tạo dựng tình cảm giữa Xích Hoa và quả trứng sớm chút, bởi thời gian mà Thời Trần Tiên Quân để lại cho ta không còn nhiều.
Hôm đó, khi hắn trở về sau buổi triều, ta hớn hở kéo hắn đi xem: “Xem này!”
Toàn bộ Xích Diễm cung đã được ta sửa sang lại từ trong ra ngoài.
Những chiếc chuông gió làm từ vỏ ốc dưới hành lang đã được thay bằng những quả chuông làm từ trứng cút, lọ hoa trong phòng khách cũng đã đổi thành vỏ trứng đà điểu, thậm chí cả cái chặn giấy trên bàn cũng được thay bằng trứng gà.
Lưu Phong cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không trở nên nhăn nhó: “Khụ khụ, Tiểu Bạch, sở thích mới của ngươi quả thật… độc đáo.”
Phản ứng của Xích Hoa thậm chí còn trực tiếp hơn: “Ăn đùi gà ngán rồi sao? Từ ngày mai sẽ đổi cho ngươi thành trứng nhé?”
Ta sợ đến hồn xiêu phách lạc: “Sao có thể ăn trứng chứ, đó là một sinh mạng mà!”
Ta lấy ra một quả trứng mượn từ Thanh Điểu, cố gắng khơi gợi tình phụ tử trong lòng Xích Hoa.
Thần Côn đã nói rằng, trứng mà ta sinh ra sau này sẽ trông giống như thế này.
“Ngài xem, nó tròn trịa, trắng tinh, còn có thể lăn đi lăn lại, chẳng phải rất đáng yêu sao?”
Xích Hoa dù không hiểu, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Sao vậy?” Ta thấy sắc mặt của hắn và Lưu Phong đều không ổn lắm.
“Hôm nay, tại triều đình, Thiên Hậu trước mặt các tiên thần đã tố cáo rằng Tiên Tôn trong tiệc mừng công hôm đó đã chiếm đoạt sự trong trắng của Tiên Cơ Nghi Vũ, ép Tiên Tôn phải chịu trách nhiệm với nàng.
Tìm kiếm lâu như vậy, mỗi lần đều bị chậm trễ vào những thời điểm quan trọng, không ngờ cuối cùng lại để họ đánh lừa.”
Lưu Phong giận dữ đấm mạnh vào cột.
Ta buột miệng: “Nhưng, không thể là nàng ấy được.”
Xích Hoa đột ngột quay lại nhìn ta: “Ngươi nói gì?”
Ta cắn môi.
Ta biết rất rõ về mối ân oán giữa Xích Hoa và Thiên Hậu.
Năm đó, hai tộc Long và Phượng tranh giành không ngừng, họ đều muốn đưa tiểu thư của mình vào làm chủ Thiên Cung.