11
Ta sợ đến mức run lẩy bẩy, đồ trong bọc rơi hết xuống đất.
Gối hàn ngọc, lược long cốt, đá Nữ Oa (dùng để mài sừng)… thậm chí ngay cả rèm cửa làm từ tơ giao ta cũng không bỏ qua.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn cách nào để chối cãi nữa đây.
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Tiên Tôn, thật ra…”
Hay là, cứ thú nhận thôi nhỉ, ta nhìn Tiểu Hắc để xin ý kiến.
Nhưng Tiểu Hắc lại lắc đầu với ta, rồi nhanh chóng nói trước: “Tiên Tôn, chuyện là thế này. Bệnh của Tiểu Bạch phải trở về Đông Ngao đảo mới có thể chữa trị, chúng ta định thu xếp hành lý để đến từ biệt ngài!”
Xích Hoa nhíu mày: “Nàng rốt cuộc mắc bệnh gì?”
“Không phải bệnh,” Tiểu Hắc mặt không biến sắc bịa chuyện, “Tiểu Bạch đến từ Đông Ngao đảo, mang trong mình sức mạnh hỗn độn. Ban đầu thanh khí và trọc khí cân bằng nhau.
Nhưng ở Cửu Trùng Thiên này chỉ có thanh khí mà không có trọc khí, lâu dần thanh khí thịnh, trọc khí suy, âm dương mất cân bằng.
Phải hấp thụ trọc khí để tu luyện, mới có thể khôi phục.”
Ta thật sự bội phục Tiểu Hắc, trong tình huống này mà đầu óc vẫn có thể tỉnh táo đến vậy.
Xích Hoa quả nhiên tin lời nàng, hoàn toàn không nhớ rằng mỗi ngày ba trăm cái đùi gà đã đủ để bổ sung trọc khí cho ta rồi.
“Phải về bao lâu?”
Ta rụt rè giơ sáu ngón tay lên.
Sáu tháng, đủ để ta trốn đến một nơi mà hắn không thể tìm thấy rồi chứ.
“Sáu ngày?” Xích Hoa mặt thoáng biến sắc, “Lâu vậy sao?”
“Ta…”
“Thôi được,” Xích Hoa dường như nhượng bộ, “Mang đồ lên, ta đưa ngươi về.”
Vẫn là ta nôn suốt dọc đường.
Nhưng lần này Xích Hoa đã chuẩn bị sẵn, dùng túi Càn Khôn hứng hết.
“Tu luyện cho tốt,” Xích Hoa vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của ta, giọng nói dịu dàng, “Sáu ngày sau ta sẽ đến đón ngươi.”
“Vậy ta đi đây.” Ta ôm bọc hành lý, từng bước ngoảnh lại ba lần.
Thật ra so với pháp bảo tiên đan, trong Xích Diễm cung, ta không nỡ nhất chính là Xích Hoa.
Sau này chắc sẽ không gặp lại nữa.
Ta sụt sịt mũi, trong lòng cảm thấy chua xót.
“Đợi đã.” Xích Hoa đột nhiên gọi ta lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, một đạo kim quang lướt qua, chớp lóe một cái, rồi nhập vào ngực ta.
Là mảnh vảy đó.
Hình như đã được Xích Hoa luyện chế, mảnh vảy được bao bọc trong một luồng linh khí, ấm áp che phủ trái tim ta.
Xích Hoa khẽ búng vào trán ta: “Dám tùy tiện tặng nghịch lân, còn nói mình không ngốc.”
A, ta ngây người nhìn hắn.
Hóa ra lúc đó thứ ta rút ra, chính là nghịch lân bảo vệ tâm mạch, sinh tử có liên quan đến nó.
Thảo nào đau như vậy.
Yêu tộc nam nữ, nếu trao nghịch lân cho nhau, tức là giao quyền sinh tử cho đối phương.
Thường được dùng để định tình.
May mà Lưu Phong không nhận, nếu không lại phải đi đòi lại, thật ngại biết bao.
Xích Hoa cưỡi kiếm rời đi, ta ôm ngực, cảm nhận linh khí không thuộc về mình đang cuộn trào ở nơi đó.
Bỗng nhiên ta có chút muốn khóc.
12
Thực ra, ngay cả Tiểu Hắc cũng không biết, ta không phải sinh ra ở Đông Ngao đảo.
Sinh mệnh của ta bắt nguồn từ lần tạo hóa ngẫu nhiên của trời đất hỗn độn khi vừa mới khai mở.
Trong vài vạn năm đầu tiên sau khi ta ra đời, linh trí chưa hề hình thành, ý thức chỉ là một mảnh hỗn độn.
Ta chỉ mơ hồ nhớ rằng cứ mỗi khoảng thời gian, ta lại phải đối mặt với một lần lôi kiếp.
Mỗi lần vượt qua lôi kiếp, cơ thể của ta lại có những biến đổi nhất định.
Dần dần, ta trưởng thành thành một con yêu thú có đầu rồng, sừng hươu, móng ngựa, đuôi bò, và trán sói.
Nhưng yêu thú ấy không biết mình là ai.
Nó khác biệt với tất cả sinh linh trên thế gian này, sống mơ hồ và cô đơn trong đại trạch.
Ăn uống, ngủ nghỉ, tu luyện…
Nhưng nó không hiểu tại sao mình phải làm những việc đó.
Cho đến khi thiên kiếp cuối cùng giáng xuống.
Khác hoàn toàn với những lần trước, dưới vạn tia sét đánh, nỗi đau đớn vô tận dường như không bao giờ có hồi kết.
Yêu thú muốn buông bỏ.
Hỗn độn và thanh minh, chết và sống.
Đối với một sinh linh như nó, có lẽ không có gì khác biệt.
Nhưng ngay khi tia sét cuối cùng giáng xuống, chuẩn bị nghiền nát nó thành tro bụi.
Một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi bỗng chỉ tay lên trời, lớn tiếng hô: “Kỳ Lân—mẫu thân xem này! Kỳ Lân—”
Người phụ nữ dịu dàng mỉm cười: “Ồ, là một tiểu yêu thú đang độ thiên kiếp. Cũng được, nếu thành chính quả, từ nay ngươi sẽ được gọi là Kỳ Lân.”
Đó là âm thanh con người đầu tiên mà ta nghe thấy.
Trong khoảnh khắc, ta dường như được truyền thêm sức mạnh vô tận, toàn thân bùng lên ánh sáng ngũ sắc, chống chọi lại tia sét diệt thế.
Ngay khi thiên kiếp kết thúc, mây mù tan biến, hồng quang tràn ngập bầu trời.
Như thể ta đã vượt qua được bình cảnh trong tu luyện suốt vạn năm, làn sương mù luôn che phủ trước mắt ta cũng tan biến.
Linh trí của ta hoàn toàn được khai mở.
Từ đó, ta đã có ký ức.
Và biết được mình là ai.
Kỳ Lân, ta là Kỳ Lân.
13
Ta quyết định phải tìm được cậu bé đó.
Không có lý do gì cả, chỉ là một chấp niệm kỳ lạ.
Ta muốn làm điều gì đó cho cậu.
Thiên niên kỷ đầu tiên, ta nỗ lực tu luyện, chữa lành những vết thương do thiên kiếp gây ra, và cuối cùng cũng có thể hóa thành hình người.
Thiên niên kỷ thứ hai, ta quyết định đi xuống trần gian tìm kiếm.
Ta học cách ăn, uống rượu của con người, cũng học được ngôn ngữ của họ.
Ta từng xông vào hoàng cung, đi theo quân đội, cũng đã đứng gác ở cầu Nại Hà hết năm này qua năm khác, tìm kiếm mùi hương quen thuộc trên từng người lướt qua.
Nhưng con người trên thế gian này thực sự quá nhiều.
Ta không ngừng tìm kiếm, nhưng cậu bé đó cứ lần lượt chuyển sinh hết kiếp này đến kiếp khác.
Việc xác nhận rằng cậu bé không còn ở nhân gian nữa đã tốn của ta ba ngàn năm.
Đến thiên niên kỷ thứ năm, ta quyết định đổi hướng.
Ta bắt đầu thăm viếng các động phủ yêu quái, tìm kiếm những yêu quái có thể hóa thành người.
Cứ như vậy, ta đến được Đông Ngao đảo.
Gặp gỡ Đại Đảo Chủ.
Hắn nói với ta rằng, trong số yêu quái thì không thể tìm được.
Chỉ có con người mới có thể phong chính cho yêu quái.
“Phong chính?”
“Yêu quái trên đời, khi đạt đến bước đột phá trong tu luyện, tức là cái mà người tu đạo gọi là độ kiếp, chỉ khi nhận được sự chúc phúc và công nhận của con người mới có thể thực sự bước vào hình thái tiếp theo.
Nếu không, sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, phải trải qua quá trình tu luyện lâu dài lần nữa.
Sự công nhận đó chính là phong chính.”
“Người ngươi tìm chính là người sẽ phong chính cho ngươi.”
Ta không hiểu: “Tại sao chỉ con người mới có thể phong chính cho yêu?”
Đại Đảo Chủ cười: “Ngươi tu luyện vạn năm, tại sao ngươi muốn biến hóa thành người, chứ không phải là rùa?
Vạn vật đều có linh, nhưng con người mới là trưởng… Dù là yêu quái mạnh mẽ đến đâu, sâu thẳm trong lòng cũng khao khát trở thành người.”
Ta ở lại Đông Ngao đảo.
Ta nghĩ lão già này có trí tuệ, chắc hẳn có thể giúp ta tìm người.
Lão già tên là Bác Ngao, là một con thần quy thượng cổ, vạn năm trước đã được một phàm nhân phong chính.
Hắn đã theo phàm nhân đó suốt chín mươi chín kiếp.
Đến kiếp thứ một trăm, hắn quyết định hiến tế yêu đan, đổi lấy trăm năm bên nàng.
Nhưng phàm nhân ấy cũng vừa khéo vì hắn mà tìm tiên vấn đạo, cuối cùng hồn phách tiêu tán trong lôi kiếp.
Bác Ngao đuổi theo tia tàn hồn cuối cùng của nàng đến Bắc Hải, thì hồn phách đó đã nhập vào mắt phải của thần Côn.
Thần Côn hấp thụ hồn phách, có thể dự đoán tương lai qua giấc mơ.
Kể từ đó, Bác Ngao đã sống ở Bắc Hải nhiều năm cùng với hồn phách ấy, trở thành bạn của thần Côn.
Ta chia sẻ câu chuyện của mình với Bác Ngao và cảm thấy rất chán nản.