Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRỪ TÀ Chương 2 TRỪ TÀ

Chương 2 TRỪ TÀ

2:38 chiều – 14/10/2024

Tống Vô Vọng không hề khiêm tốn đáp:

 “Việc học hành, tại hạ quả thực rất thông thạo.”

Thái Tướng quân tiếp lời: 

“Tống tiên sinh, hiện vị trí giáo dụ của huyện nha đang trống, ngài có hứng thú đảm nhiệm không?”

Tống Vô Vọng nhìn ta, ánh mắt như chờ đợi sự đồng ý của ta.

“Chuyện của ngươi, ngươi tự quyết định đi.”

Trong ánh mắt Tống Vô Vọng thoáng hiện vẻ thất vọng, Thái Tướng quân liền quay sang răn ta: 

“Con đấy, Tống tiên sinh tôn trọng con, coi con là thê tử nên mới đặt ý kiến của con lên trước. Sao con lại nặng lời với chàng như vậy?”

Ta: “…”

“Thái Tướng quân, ta và chàng vẫn chưa thành thân, chúng ta…”

Thái Tướng quân ngắt lời: 

“Người ta đã nhập khẩu cho con rồi, hai đứa trẻ cũng đã được ghi danh vào hộ khẩu của con, sao lại nói không phải phu thê?”

Ta bàng hoàng, không ngờ Tống Vô Vọng lại làm mọi chuyện nhanh chóng như vậy.

Tống Vô Vọng thở dài một hơi: 

“Nương tử, phụ thân đã ép chúng ta vào phủ, chuyện ta trở thành phu quân của nàng đã là chuyện nhà nhà ở Đài Thành đều biết.”

” Nếu nàng không cần ta, vậy nàng bảo cha con chúng ta sau này phải làm sao, rồi sẽ đi về đâu?”

Chàng nói xong, còn kéo áo lau lau nước mắt. Hai đứa trẻ cũng như được ấn nút xả, nước mắt tràn ngập trong mắt, long lanh đầy vẻ đáng thương.

Ta thật sự sợ rồi, rốt cuộc ai mới là người đáng thương đây.

“Thôi, thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Còn về việc làm giáo dụ, nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ ủng hộ ngươi. Đài Thành có rất nhiều trẻ em, chuyện học hành bấy lâu vẫn chưa theo kịp. Nếu ngươi có thể góp sức giúp đỡ, đó cũng là phúc cho dân chúng.”

Tống Vô Vọng cúi đầu hành lễ: 

“Đa tạ phu nhân đã ủng hộ, được cùng phu nhân làm việc, tại hạ vô cùng hân hoan.”

Thái Tướng quân vui vẻ vỗ vai ta:

“Phu thê đồng lòng, sức mạnh như vàng ngọc!”

Thái Tướng quân, ngài dùng câu này như vậy có đúng không?

4
Tống Vô Vọng tiễn Thái Tướng quân đi, hai đứa trẻ chạy vòng quanh ta, lúc thì bóp chân, lúc thì bóp vai. Miệng liên tục gọi “mẫu thân, mẫu thân.”

Chẳng biết có phải do duyên phận hay không, nhìn hai đứa trẻ, ta lại cảm thấy như có mối liên kết huyết thống.

“Vô Ưu, Vô Lự, phụ thân các con đi nhận chức giáo dụ rồi, các con có muốn đến học đường để học không?”

“Mẫu thân, chúng con muốn học võ, giống như mẫu thân, làm đại tướng quân!”

Là Vô Ưu nói.

“Được thôi, học văn hay học võ cũng không mâu thuẫn. Vậy để phụ thân các con dạy các con học văn, còn ta sẽ dạy các con học võ.”

Hai đứa trẻ vỗ tay hò reo.

Đúng lúc đó thì Tống Vô Vọng bước vào, nhìn thấy Vô Lự đang bóp vai cho ta, tiến lên nói:

 “Phu nhân võ công cao cường, sau này bọn trẻ nhất định cũng sẽ trở thành đại tướng quân.”

Ta hơi ngạc nhiên, tay chàng đã đặt lên vai ta, bắt đầu bóp nhẹ.

Lực đạo của chàng vừa phải, không hiểu là vô tình hay cố ý, mà chàng lại tránh đúng chỗ vết thương trên vai trái của ta.

Chàng nói rất ít, mỗi khi ta đọc công văn, chàng chỉ ngồi không xa, đọc sách. Đôi khi ta ngẩng lên nhìn chàng, chàng cũng nhìn lại ta, ánh mắt dịu dàng sâu lắng.

Mỗi lần như vậy, ta lại có ảo giác rằng ta và chàng như một đôi phu thê già.

Ta bật cười, ta còn chưa có một phu quân thực sự, sao lại có cảm giác như đã là phu thê lâu năm với người khác được chứ.

“Nàng có muốn ra ngoài sân ngồi một chút không?”

 Tống Vô Vọng bất ngờ lên tiếng hỏi ta.

“Không cần đâu, ở đây cũng có thể phơi nắng rồi.” Ta đáp.

Ta vừa mới tỉnh lại, chân tay vẫn còn yếu ớt nên thời gian hoạt động còn hạn chế, cần phải từ từ tập luyện để hồi phục.

May mắn thay, trời đã gần sang xuân, người Bắc Mạc bận rộn với việc chăn thả gia súc, nên thời gian này họ cũng yên ắng hơn.

“Phơi nắng một chút có lợi cho sức khỏe.” 

Tống Vô Vọng đỡ ta dậy, ta vừa mới loạng choạng một chút thì chàng đột nhiên bế ta lên ngang người.

Ta giật mình: 

“Ngươi làm gì vậy…?”

“Thất lễ với nàng rồi.” 

Tống Vô Vọng cúi đầu nhìn ta, nói: 

“Đa tạ phu nhân đã cho ta cơ hội thể hiện, nếu không ngay cả thử việc cũng chưa qua được thì ta biết làm sao đây?”

Ta không nhịn được mà bật cười.

Chàng nhẹ nhàng đặt ta lên ghế mềm, kê gối dưới lưng, đắp lên người ta một tấm chăn mỏng, rồi lại mở một cây dù che nắng trên mặt ta.

“Thật không cần phiền phức như vậy, khi nào ta khỏe lại, ta sẽ trở về quân doanh, lúc ấy suốt ngày phơi nắng, chẳng còn thời gian bận tâm mấy chuyện này.”

“Ta biết rồi, vậy chờ khi nàng trở lại quân doanh thì sẽ để nàng tự phơi.”

 Chàng cúi xuống nhìn ta, như biến pháp thuật, đưa cho ta một hộp bánh đậu vàng:

 “Nếm thử xem, có phải món nàng thích không?”

Ta ngẩn người:

 “Sao ngươi biết ta thích ăn bánh đậu vàng?”

“Đã muốn thể hiện thì đương nhiên phải tích cực chủ động rồi.”

Chàng ngồi đối diện ta, cúi đầu tiếp tục đọc sách, vừa đọc vừa ghi chép gì đó.

Ta cắn một miếng bánh đậu vàng, mềm mại thơm ngát, mát lạnh nơi đầu lưỡi, bất giác trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ…

Cảnh này, dường như ta đã từng trải qua.

“Sao vậy? Không ngon à?” 

Tống Vô Vọng hỏi.

“Không, rất ngon.” 

Ta chỉ vào cuốn sách trong tay chàng, hỏi: 

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Tống Vô Vọng mở cuốn sách ra cho ta xem:

 “Ngày mai ta đi nhận chức dạy học, ta tự mình chuẩn bị trước một chút, nàng cũng xem giúp ta, xem ta có bỏ sót điều gì không.”

“Ta là người thô lỗ, không biết mấy chuyện này đâu.” Ta xua tay nói.

Tống Vô Vọng nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười: 

“Phu nhân khiêm tốn quá, nếu nàng mà là thô lỗ, thì trên đời này chẳng còn văn nhân nhã sĩ nữa.”

5
Tống Vô Vọng được Thái Tướng quân đích thân đưa đi nhận chức giáo dụ.

Ta nhân lúc ấy mà bắt phụ thân đến ngồi lại đối diện, hỏi về sự nghi ngờ trong lòng ta:

 “Sao con cứ cảm thấy, Tống công tử này có điều gì đó không bình thường?”

Phụ thân ta ngẩn người, ngồi đối diện ta:

 “Con nói rõ xem, không bình thường chỗ nào?” 

“Nữ nhi cũng không rõ, nhưng dường như chàng… rất hiểu con.”

 Ta xoa trán, nhưng khi tay trái cử động, vết thương trên vai hơi đau, có lẽ vài hôm nữa sẽ mưa.

“Người ta thích con, vừa gặp đã yêu con ngay.” 

Phụ thân ta cười nói:

“Con gái ta tài sắc vẹn toàn, văn võ song toàn, nam nhân nào gặp mà không động lòng?”

Ta lườm phụ thân một cái: 

“Người có thời gian khoe khoang thế này, chẳng bằng dẫn Vô Ưu và Vô Lự ra sân tập một vòng, tìm một người thầy giỏi, dạy dỗ cho chúng bài bản.”

“Chúng muốn học võ à? Vậy thì phụ thân con làm thầy là quá tốt rồi!”

 Phụ thân ta hào hứng nói:

 “Dạy cho cháu ngoại của ta, ta nhất định không chối từ!”

“Phụ thân, chúng không phải cháu ngoại ruột của người, người đừng vội gắn tình cảm quá, nhỡ đâu sau này chúng đi tìm ông nội thật, người lại buồn lòng.”

Phụ thân ta cười đầy ẩn ý:

 “Yên tâm, chúng không chạy đâu được đâu!”

Phụ thân ta vui vẻ rời đi, để lại ta ngồi ngẩn ngơ.

Buổi tối, Tống Vô Vọng cùng hai đứa trẻ trở về. Hai đứa ríu rít kể chuyện những gì chúng đã thấy trong ngày, còn Tống Vô Vọng thì gắp đồ ăn cho ta…

Ta nghe chúng kể mà không nhịn được cười.

“Mẫu thân, người cười lên thật đẹp.” 

Vô Ưu nằm gối đầu lên đùi ta, ngước mắt nhìn ta:

 “Không trách được tổ mẫu và cô cô đều khen mẫu thân đẹp.”

Ta ngẩn ra:

 “Tổ mẫu và cô cô?”

Vô Ưu vội che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Vô Vọng.

“Bọn trẻ nói đến là mẫu thân và muội muội của ta.” 

Tống Vô Vọng đưa chén canh cho ta, nói:

 “Khi trò chuyện với bọn trẻ thì đương nhiên là phải khen mẫu thân của chúng rồi.”

Cũng đúng, là ta nghĩ quá nhiều.

Đêm đến, hai đứa nhỏ bất ngờ đòi ngủ cùng ta. Ta lén nói với Tống Vô Vọng:

“Ta không biết chăm sóc trẻ khi ngủ đâu, nếu chúng dậy đi vệ sinh hoặc tè dầm, ta phải làm sao?”

Tống Vô Vọng cười nhìn ta: 

“Vậy để ta cũng dọn vào ngủ cùng.”

Ta ngỡ ngàng nhìn chàng.

“Ta sẽ ngủ trên ghế mềm. Phu nhân yên tâm, trước khi nàng chấp nhận ta, ta sẽ không làm điều gì vượt quá khuôn phép.”

Chàng nói vậy thì lại khiến ta cảm thấy như mình nhỏ nhen, không hào phóng.

Trẻ con quả thật nghịch ngợm khi ngủ, lúc thì đòi ta kể chuyện, khi thì lại muốn ta vỗ về cho ngủ. Ta cuống cuồng không biết xoay xở ra sao, đành cầu cứu Tống Vô Vọng.

Chàng xử lý một cách nhẹ nhàng, mỗi tay vỗ một đứa nhỏ, hai đứa nằm bò trên chân ta, chỉ trong chốc lát đã “khò khò” ngủ say.

“Sao ngươi làm được vậy?” Ta rất khâm phục.

“Lúc đầu ta cũng không biết, khi bọn trẻ khóc, ta cũng không biết phải làm sao. Nhưng làm nhiều rồi, dần dần thành quen thôi.” 

Tống Vô Vọng bế Vô Ưu đặt lên giường nhỏ.

Ta tựa vào đầu giường nhìn chàng làm việc, tâm trí bỗng trôi dạt đi xa.

Nếu một ngày nào đó ta thành thân, có con cái, liệu phu quân của ta cũng sẽ như chàng, chăm sóc con cái chu đáo thế này không?

Hai đứa con của ta, liệu cũng sẽ dễ thương và hoạt bát như vậy chăng?

“Đêm nay hình như nàng còn chưa mát xa chân đúng không?” Tống Vô Vọng đột nhiên hỏi.

Ta sững sờ: 

“Ta sẽ gọi Ánh Nhi tới.”

Tống Vô Vọng ngồi xuống cạnh giường, khẽ cằn nhằn: 

“Phu nhân có phải ghét bỏ ta không?”

Ta lắc đầu.

“Vậy phu nhân có phải thấy ta xấu xí?”

Ta lại lắc đầu.

“Vậy phu nhân có phải không hài lòng vì ta đã từng có hôn nhân trước, lại còn mang theo hai đứa nhỏ, nên…”

“Không, không.”

 Ta vội vàng xua tay:

 “Không có gì như thế cả, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Tống Vô Vọng cười khẽ, cúi xuống nhìn ta, trong mắt đầy ý cười: 

“Vậy tức là, phu nhân rất hài lòng với ta?”

Mặt ta nóng bừng lên.

“Ta cũng rất hài lòng.”

 Chàng thì thầm: