Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 5 TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 5 TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

12:32 chiều – 14/10/2024

Thế gian này, tình cảm đẹp đẽ chẳng qua chỉ như ly nước mơ mùa hè, đá lạnh kêu leng keng khi chạm vào thành cốc.

Nhưng tình cảm đó rồi cũng đắng chát như nước thuốc hoàng liên vào ngày đông, vị ngọt rơi xuống đáy vẫn chẳng thể át được vị đắng.

Tôi xoa nhẹ lên bụng, cố gắng ăn hết những món dinh dưỡng và canh bổ do má Vương nấu.

Nước mắt rơi xuống bát cơm nóng hổi, vị mặn chát, đắng cay.

Không biết liệu đứa bé có khó chịu không.

17

Đêm trước sinh nhật 18 tuổi của Hạ Linh, Giang Văn Cảnh đã quay về.

Cô ta phấn khởi trên Weibo:

“Biết ngay là chú sẽ không bỏ lỡ ngày quan trọng của đời tôi mà.”

“Đêm mai, tôi sẽ để chú thấy bông hoa nhài thuần khiết nhất trên đời.”

Tôi suýt buồn nôn.

Chuông cửa vang lên.

Giang Văn Cảnh mệt mỏi đứng trước cửa.

Anh ta trông rất kiệt sức, nhưng khi thấy tôi, gương mặt anh ta lại ánh lên chút vui mừng.

“Vợ ơi, anh nhớ em.”

Nghĩ lại thật nực cười.

Giang Văn Cảnh luôn khiêm tốn, kiệm lời, chỉ khi cảm xúc dâng trào mới thì thầm những câu ngượng ngùng khi ở trên giường với tôi.

Nghe câu nói đó.

Tôi không chắc liệu anh ta đang cố tìm lý do để kéo tôi về nhà hay thực sự đã làm điều gì đó có lỗi sau lưng tôi và đang cố gắng bù đắp.

Dù là lý do gì, tôi cũng không còn muốn nhượng bộ nữa. Thấy tôi không đáp lại, Giang Văn Cảnh có vẻ ngạc nhiên.

Điện thoại của anh ta đột ngột reo lên, là Hạ Linh gọi đến.

Má Vương không biết từ lúc nào đã lại gần.

Dù đã hơn nửa đời người, nhưng bà vẫn là cao thủ “lướt sóng” 5G.

“Phu nhân, nhìn kỹ nhé, người phụ nữ gọi điện này tên là Tiểu Hạ, cô ta sắp diễn trò ma quỷ để lôi ông chủ về nhà.”

Không ngoài dự đoán.

Hạ Linh thút thít, giọng nức nở:

“Chú ơi, hôm nay là ngày giỗ của bố.”

“Gió ở biệt thự lớn quá, nó thổi tung cả rèm cửa. Chắc chắn là bố đã về thăm cháu, chú có thể về nhà ngay không?”

Giang Văn Cảnh liếc nhìn tôi một cái: “Để sau.”

Tôi cười nhạt: “Không cần sau, tôi có tài liệu muốn đưa cho anh, rồi anh có thể đi.”

18

Tôi đưa cho anh ta tờ thỏa thuận ly hôn, Giang Văn Cảnh nhìn xuống đọc vài dòng, gương mặt điềm tĩnh của anh ta thay đổi liên tục.

“Ngữ Hề, em muốn ly hôn với anh?”

“Đúng vậy!”

Ánh mắt anh ta sâu thẳm, anh ta ngồi xuống ghế sofa một cách điềm đạm, chân bắt chéo, vẫn giữ vẻ quý phái thường thấy.

“Lý do?”

Không hổ danh là một người đàn ông quyền lực, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu dùng thái độ của một kẻ đàm phán.

Tôi ném tập “bằng chứng” đã thu thập lên bàn trà.

Có những bức ảnh anh ta tranh thủ bay sang nước ngoài giữa lúc bận rộn để cùng Hạ Linh đi Universal Studios, cũng có cả hóa đơn những lần anh ta mua túi xách hàng hiệu và quần áo đắt tiền cho cô ta…

Và tất nhiên, không thể thiếu những dòng tỏ tình cháy bỏng của Hạ Linh trên Weibo.

Giang Văn Cảnh hiếm khi tỏ ra bối rối: “Những việc này có gì sai? Vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, em đã thuê thám tử tư đắt giá nhất để điều tra chồng mình?”

Nghe anh ta nói mà tôi suýt cười ra tiếng vì tức.

“Đừng biến sự không hiểu thành việc bôi nhọ người khác, tôi nghĩ những gì anh làm cho Hạ Linh đã vượt quá mối quan hệ chú cháu không có máu mủ rồi.”

Giang Văn Cảnh khẽ sững người:

“Anh không hiểu em tức giận điều gì, nhưng em biết rõ rằng, bố của Hạ Linh là ân nhân cứu mạng anh.”

“Ngày đó, ông ấy có thể trở về nhà kịp trước sinh nhật của con gái, nhưng vì nhận ra có chuyện bất thường nên đã ở lại, và cuối cùng mất mạng.”

Trong mắt anh ta, người sống luôn mắc nợ người đã khuất một mạng. Bố của Hạ Linh bị đâm hàng chục nhát, cơ thể đầy vết thương đẫm máu.

Trước khi chết, ông ấy đã cầu xin Giang Văn Cảnh chăm sóc con gái mình. Điều đó có gì sai?

Tôi bật cười lạnh lùng, vô tình hất đổ chiếc cốc.

Nước trà nóng bắn ra, một vài giọt rơi xuống tay tôi.

Mặt sau tay lập tức đỏ lên, Giang Văn Cảnh tỏ ra lo lắng:

“Có những chuyện cần nói rõ, nước nóng có làm em bỏng không, để anh xem.”

Tôi không thể hiểu nổi.

Làm sao anh ta có thể chia đều sự dịu dàng của mình cho cả hai người phụ nữ?

Hạ Linh từng khoe trên Weibo rằng, sau khi cô ta cắt cổ tay ở nước ngoài và phải truyền dịch, chú nhỏ cũng nắm tay cô ta dịu dàng như vậy.

Tình yêu không phải là thiên vị và ưu ái hay sao?

19

Tâm trí tôi hỗn loạn, tôi đẩy mạnh Giang Văn Cảnh ra:

“Không có gì để nói cả, tôi muốn ly hôn. Tôi không muốn chôn một quả bom hẹn giờ trong cuộc đời cô đơn của mình.”

Ánh mắt Giang Văn Cảnh trở nên lạnh lùng:

“Thái Ngữ Hề, đừng làm loạn nữa! Anh không thể có suy nghĩ gì quá phận với một cô bé mà anh đã nuôi dưỡng. Mau thu dọn đồ đạc và về cùng anh.”

“Không.”

“Em nhất quyết đòi ly hôn, vậy có nghĩ đến sau khi rời khỏi anh, cuộc sống của em sẽ ra sao không?”

Đây là đang đe dọa tôi sao?

Trước tiên, chắc chắn cha tôi sẽ không tha cho tôi, ông ấy sẽ tìm cách kiếm thêm tiền cho cậu con trai quý giá của mình;

Thứ hai, tôi sẽ không còn được tự do mua sắm ở các buổi đấu giá, thậm chí không thể quay lại những mối quan hệ cũ;

Cuối cùng, vị trí Giang phu nhân một khi bỏ trống, sẽ có rất nhiều người tranh giành để ngồi vào.

Nhưng toii không quan tâm.

So với mạng sống, giàu có và quyền lực chỉ là phù du.

Hạ Linh vẫn tiếp tục thúc giục qua điện thoại.

Tôi chặn đường Giang Văn Cảnh, không cho anh rời đi:

“Muốn đi? Ký vào thỏa thuận ly hôn trước đã.”

Giang Văn Cảnh trông có vẻ bực bội và mệt mỏi.

“Được lắm!”

Anh ta nghiến răng, viết tên mình lên thỏa thuận ly hôn mà không thèm đọc kỹ nội dung.

Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, tôi hét lên:

“Chiều mai ba giờ có mặt ở cục dân chính, không đến thì là chó con!”

Giang Văn Cảnh khựng lại, bước chân lảo đảo.

Tôi dùng hết sức đóng sầm cửa lại.

Má Vương lặng lẽ đưa cho tôi tờ giấy lau nước mắt: “Đừng khóc, thịt heo kém chất lượng chẳng ai thèm đâu.”

Tôi quay lại nhìn bà:

“Bà vừa mắng tôi là heo đó à? Nếu biết vậy, đã không thêm điều khoản đưa bà về sống cùng trong thỏa thuận ly hôn.”

“Phu nhân à, cô thừa biết ông chủ tiêu tiền phóng khoáng nhất nhà này, mà cô còn không nỡ đòi hết tài sản của ông ấy, cô không phải heo thì là ai?”

Rất tốt, tôi vừa bị ám chỉ một cách thâm thúy.

20

Để thỏa cơn giận, tôi đã cố ý chọn thời điểm đến cục dân chính ly hôn trùng với lúc bữa tiệc của Hạ Linh bắt đầu.

Cô ta đã cướp đi hôn lễ của tôi, thì tôi sẽ phá hỏng lễ trưởng thành của cô ta.

Như vậy mới công bằng.

Nhưng đến 5 giờ chiều, Giang Văn Cảnh vẫn không xuất hiện.

Đồ đàn ông tệ bạc.

Tôi gọi cho anh ta rất nhiều cuộc, nhưng không có ai trả lời.

Tôi kéo anh ta vào danh sách đen.

Chuẩn bị quay lại nhà họ Giang để làm rõ mọi chuyện, thì bất ngờ gặp Hạ Linh chặn đường.

Cô ta đeo chiếc vòng cổ sapphire đắt tiền.

Trông rất giống với chiếc trong hộp trang sức của tôi.

Cô ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Có phải bà đã ngăn chú nhỏ tham dự tiệc sinh nhật của tôi không? Bà già, tôi 18 tuổi rồi, có thể chính thức ở bên chú ấy. Nếu biết điều thì mau rời đi, nhường lại vị trí Giang phu nhân cho tôi.”

Tôi nhướn mày:

“18 tuổi thì sao? Cô nghĩ mình sẽ sống thọ đến tuổi của tôi à?”

Hạ Linh tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng:

“Bớt nói nhảm đi! Trước đây chú nhỏ chỉ vì thương tôi còn chưa đủ tuổi trưởng thành nên mới giữ tình cảm trong lòng.

“Nếu không, sao chú ấy lại tặng tôi những món trang sức đắt tiền? Sao lại để tôi ở trong căn biệt thự sang trọng ở nước ngoài mà chú ấy mua?”

Từng lời nói của cô ta như những mũi kim châm vào tim mình.

Nhức nhối vô cùng.

Hạ Linh liếc thấy tôi cũng đang đeo một chiếc vòng cổ, điên cuồng lao đến giật:

“Không đúng! Chiếc này mới là cái tôi muốn, nó còn đắt gấp mười lần cái tôi đang đeo. Sao lại ở trên người bà?”

Tôi cười lạnh:

“Chú nhỏ của cô tặng đấy.”

Đó là chiếc vòng mà Giang Văn Cảnh đã tặng tôi sau khi anh ta vắng mặt trong lễ cưới.

Hạ Linh mất kiểm soát, lao đến định giật lấy nó.

Không chút do dự, tôi giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta!

Hạ Linh ôm mặt, không thể tin nổi nhìn tôi:

“Đồ tiện nhân, bà dám đánh tôi?”

Lo sợ ảnh hưởng đến thai nhi, tôi ra hiệu cho má Vương tiến lên.

Dù tuổi đã cao nhưng má Vương vẫn rất khỏe.

Bà giữ chặt cằm Hạ Linh, ra sức tát qua tát lại, tính luôn cả thù mới hận cũ, âm thanh như tiếng pháo nổ.

Hạ Linh đau đến mức kêu la thảm thiết.

Má Vương đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, Hạ Linh tức đến độ gào thét không chọn lời:

“Nếu biết bà kiêu căng thế này, lần đó tôi đã bỏ thuốc nhiều hơn!”

Tôi chưa kịp hiểu ra ý nghĩa câu nói.

Nhưng điều đó không ngăn được việc tôi đạp mạnh gót giày lên bàn tay trắng nõn của Hạ Linh.

“Tất cả những việc ác cô đã làm, tôi sẽ điều tra. Đừng tưởng rằng có Giang Văn Cảnh bảo vệ là cô sẽ an toàn.”