7
Phụ thân ta là Lâm học sĩ, địa vị tuy cao quý nhưng không có thực quyền trong triều.
Không có gia đình mạnh mẽ để dựa vào, ở Thái tử phủ, ta chỉ có thể chịu cảnh bị ức hiếp.
Lâm Hạc Chi đến để bàn chuyện tăng cường binh lực ở biên giới với Phó Văn Châu.
Khi Phó Văn Châu bước ra từ điện, tay giấu trong tay áo, vẻ mặt đầy u ám:
“Hạc Chi, ta phạt nữ nhân đó, ngươi đau lòng sao?”
Lâm Hạc Chi không đáp, cũng không nhìn ta thêm một lần, theo Phó Văn Châu bước vào điện.
Đối với Phó Văn Châu, Lâm Hạc Chi không chỉ là người bạn thân thiết, mà còn là mưu sĩ cho hắn trong những lúc quan trọng.
Nắng hè gay gắt, tiếng ve kêu inh ỏi.
Trong sân im lặng đến mức ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong điện vọng ra.
“Tướng quân trấn thủ biên giới là người của Dự Vương gia, nhưng chức phó tướng vẫn chưa định, sao điện hạ không sắp xếp người của mình?”
“Ta còn ai để dùng?”
“Đại huynh ruột của Thái tử phi, trẻ tuổi tài cao, rất thích hợp để ra chiến trường rèn luyện.”
“Ngươi nói đến Lý Tỉnh?”
“Điện hạ tuy không muốn cưới vợ nạp phi, nhưng đã cưới về rồi, thì nhà họ Lý cùng điện hạ vinh nhục có nhau, sao không tận dụng mọi khả năng?”
Ca ca của ta, Lý Tỉnh, không thích văn chương bút mực, lại mê say võ thuật, luôn mong muốn có nơi để thể hiện tài năng. Lần này nhờ có sự tiến cử của Thái tử, huynh ấy được phong làm Tứ phẩm Trung lang tướng, trở thành võ quan đầu tiên trong gia đình ta, huynh ấy vô cùng vui mừng.
Đêm đó, Lâm Hạc Chi vuốt tóc ta, ánh mắt đầy mê hoặc:
“Thái tử phi nên thưởng gì cho vi thần đây?”
Trước khi thưởng cho hắn, ta nghiêm túc hỏi:
“Thái tử thật sự không thích nữ nhân sao?”
Lâm Hạc Chi không muốn trả lời. Hắn gối đầu lên tay, giọng nhạt nhẽo:
“Ly Tâm Nguyệt, sau này trước mặt Thái tử, đừng nhắc đến chuyện hắn không thích nữ nhân.”
“Vậy hắn thích nam nhân sao?”
Ta nhìn Lâm Hạc Chi từ đầu đến chân.
Hắn bị ánh mắt lạ lùng của ta nhìn đến phát run:
“Đừng suy nghĩ lung tung, ta trong sạch!”
Ta cười đến run rẩy:
“Thám hoa lang thì chẳng chút nào trong sạch cả.”
Hắn đặt tay lên thắt lưng ta, đôi mắt phượng dài chứa đầy dục vọng.
Vì bên ngoài có cung nữ giám sát, giọng hắn hạ thấp:
“Vi thần chấp nhận yêu cầu vô lý của Thái tử, không phải vì tình bạn, cũng không phải vì nghĩa vua tôi…”
Ta khẽ run vì hơi ấm của hắn, không nghe rõ những lời hắn nói sau đó.
8
Phó Văn Châu trông bề ngoài khỏe mạnh, nhưng mỗi ngày đều uống rất nhiều thuốc, hương thuốc trong phòng chưa từng phai.
Hồ Thái y cũng thường xuyên đến để châm cứu cho hắn, luôn ra vào từ cửa sau một cách lặng lẽ.
Ta cảm thấy nghi ngờ, liền đến nhà bếp xem những bã thuốc còn sót lại.
Ngoài nhân sâm, kỷ tử, hoài sơn – những loại thuốc bổ thông thường – còn có nhung hươu, ngẩu pín, hình dáng thật đáng sợ.
Ta lập tức hiểu ra, Phó Văn Châu không phải không thích nữ nhân, mà là không thể thích nữ nhân.
Hắn có bệnh kín.
Cái gọi là “không thích nữ nhân” chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự bất lực của hắn, để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Một Thái tử không thể nối dõi tông đường, nếu chuyện này bị lộ ra, ngai vàng chắc chắn sẽ rời xa hắn, và nếu Dự Vương gia lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục tốt.
Vì vậy, hắn thà để ta và người khác vụng trộm cũng phải có cho bằng được một đứa con.
Nghĩ đến những nỗi nhục nhã mà ta đã chịu kể từ khi thành thân, ta bỗng cảm thấy một sự thỏa mãn lạ thường.
Hắn không có khả năng sinh con, thật là may mắn.
Huynh trưởng ta lập công ở tiền tuyến, Hoàng thượng mở tiệc mừng công, Phó Văn Châu nhờ có công tiến cử mà được Hoàng thượng ca ngợi vài lời.
Ta ngồi bên cạnh hắn, khéo léo đóng vai một Thái tử phi ân ái thắm thiết với chồng.
Lần này, ta đã làm tốt bài học của mình, nhớ rõ Phó Văn Châu thích ăn gì, không thể ăn gì, tự nhiên gắp thức ăn cho hắn, thỉnh thoảng dịu dàng khuyên hắn:
“Điện hạ, uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Hắn nâng chén cụng ly với người khác, cười nói:
“Nhìn xem, từ khi thành thân, ta mỗi ngày đều bị ái phi quản lý chặt chẽ.”
Câu nói đùa làm bầu không khí thêm phần náo nhiệt, vô số nữ quyến nhìn ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Về đến phủ, ta và Phó Văn Châu không nói với nhau một lời, bầu không khí lạnh lẽo như băng.
Hai người chúng ta cách nhau ít nhất ba bước chân. Ta xoay người định trở về phòng ngủ của mình, bỗng nhiên bị hắn nắm chặt lấy tay áo:
“Vừa nãy chẳng phải cười rất vui sao? Tại sao bây giờ lại lạnh nhạt với ta như vậy?”
Ta lặng lẽ kéo tay áo về, không đáp lời. Hắn không chịu buông tha, đột nhiên hét lớn, lặp lại:
“Ta hỏi ngươi, tại sao lại đối xử lạnh nhạt với ta như vậy?”
“Trả lời ta!”
Giọng nói đột ngột to lớn khiến ta giật mình, cau mày nói:
“Điện hạ đã say rồi, thần thiếp sẽ cho người chuẩn bị canh giải rượu.”
“Không được đi!”
Ta không hiểu hắn đang nổi điên chuyện gì.
Dưới ánh đèn vàng vọt, ánh mắt hắn ngà ngà say, mặt ửng đỏ, bất ngờ bước tới kéo ta vào lòng. Hắn cúi đầu, có ý định hôn ta.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mặt khiến ta hoảng loạn nói không suy nghĩ:
“Điện hạ, Lâm đại nhân vẫn đang chờ…”
Phó Văn Châu như bừng tỉnh, toàn thân tỏa ra sát khí.
“Cút!”
Ta lập tức chạy đi.
Trong điện vang lên tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng dưới đất.
Mỗi lần Lâm Hạc Chi ở lại cùng ta, cung nữ đều đem mọi chuyện báo cáo tỉ mỉ cho Phó Văn Châu.
Sau này hắn không còn chịu nổi nữa, mỗi lần nghe lại nổi cơn thịnh nộ, khiến cung nữ sợ đến mức không dám hé răng thêm.
Chưa đầy nửa năm, thái y bắt mạch cho ta và phát hiện ta đã có thai.
Phó Văn Châu ra lệnh không được tiết lộ tin tức, đến tối, Lâm Hạc Chi như thường lệ đến Thái tử phủ. Hắn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, liền bị đưa thẳng đến gặp Phó Văn Châu.
Phó Văn Châu nhấp một ngụm trà, nheo mắt nhìn hắn:
“Hạc Chi, Thái tử phi có thai rồi, từ nay về sau ngươi không cần đến nữa.”
Lâm Hạc Chi sững sờ trong giây lát, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản:
“Chúc mừng Thái tử điện hạ.”
Ta không hiểu tại sao Phó Văn Châu lại làm như vậy, dường như hắn cố tình muốn làm Lâm Hạc Chi khó xử.
Hoàng thượng nghe tin vui vô cùng hài lòng, ban cho nhiều phần thưởng hậu hĩnh, Phó Văn Châu cẩn thận đỡ ta nhận chỉ ban thưởng, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Trước mặt mọi người, hắn đóng vai một người phu quân chu đáo ân cần bao nhiêu, thì khi về lại càng biến thái và tàn nhẫn bấy nhiêu.
Một tên tiểu tư vừa mới thành hôn, mặt mày rạng rỡ, cúi đầu khúm núm muốn xin Thái tử một phần thưởng. Phó Văn Châu bảo quản gia lấy mười thỏi bạc, xếp từng cái trước mặt hắn, chậm rãi nói:
“Tối nay, ngươi mang người vợ mới cưới của mình đến giường huynh đệ ngươi.”
“Nếu không, thì chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài tốt mà đưa nàng đi chôn.”
Nụ cười trên mặt tiểu tư dần dần tắt lịm, thay vào đó là sự kinh hoàng không thể tin nổi. Cuối cùng, hắn chẳng dám lấy bạc, chỉ biết run rẩy bỏ chạy.