Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÉO GẢ Chương 4 KHÉO GẢ

Chương 4 KHÉO GẢ

9:12 chiều – 12/10/2024

8

A, chắc chắn bên Nhị hoàng tử có tiến triển mới rồi.

Ta cũng không kịp nghĩ ngợi gì thêm, vội vàng thay y phục rồi quay về phủ.

“Muội à, hỏng rồi, thật sự hỏng rồi!”

Tỷ tỷ ta vừa đấm ngực vừa than vãn.

“Cuộc săn mùa thu vào tháng sau, Nhị hoàng tử sẽ ra tay.

Ta nghe hắn sắp xếp người sau lưng ta, nói rằng lần này kế hoạch không được phép thất bại, phải làm sao bây giờ!”

Ta nắm chặt cánh tay của tỷ tỷ.

“Thái tử không phải kẻ dễ đối phó, nhưng tỷ yên tâm, mọi chuyện đã có Tam hoàng tử lo liệu.”

Ta kể cho tỷ tỷ nghe mọi chuyện về Tam hoàng tử.

“Tỷ nghĩ xem, một người bình thường, có thể nhẫn nhịn suốt mười mấy năm, đó là tâm cơ và nghị lực thế nào?

Tỷ yên tâm, chàng sẽ là kẻ chiến thắng lớn nhất, nhà chúng ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Sắc mặt tỷ tỷ lập tức thay đổi.

Tỷ nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Giang Uyển, tỷ đã sớm nói với muội rằng Tam hoàng tử là người què, phải không?”

Ta gật đầu.

Tỷ tỷ đảo mắt, hít một hơi thật sâu, giọng đầy vẻ tức giận.

“Hắn chỉ què chân, chứ có phải bị liệt đâu!”

“Tam hoàng tử từ nhỏ đã bị tật ở chân, chàng không muốn người ta thấy dáng vẻ khập khiễng của mình rồi cười nhạo, nên cả ngày ngồi xe lăn.

Chàng có thể đứng lên, có thể nhảy bằng một chân, thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?

A….

Đầu óc muội nghĩ cái gì vậy hả?”

Ta: …

Có vẻ như ta đã hiểu nhầm rồi, bấy lâu nay mình quyến rũ chàng là vô ích!

Ta ôm chặt lấy cánh tay tỷ tỷ, giọng nghẹn ngào.

“Vậy phải làm sao đây? Nhị hoàng tử không thể thất bại được!”

9

Địa điểm cho cuộc săn mùa thu là Mộc Lan Vi Trường, cách kinh thành một quãng đường khá xa, chỉ riêng thời gian di chuyển cũng đã mất hơn nửa tháng.

Suốt cả chặng đường, tâm trí ta nặng nề, đến mức quên cả việc quyến rũ Tam hoàng tử.

Theo lời tỷ tỷ ta nói, tuy Nhị hoàng tử chịu trách nhiệm về an ninh của khu săn bắn, nhưng Thái tử đã giám quốc nhiều năm, Nhị hoàng tử chắc chắn không phải là đối thủ.

Nếu tỷ muốn bảo toàn mạng sống, nhất định không để Nhị hoàng tử ra tay.

Đây là lần đầu tiên ta không đồng tình với tỷ.

Trước đây, ta luôn nghe theo tỷ, nhưng giờ đây, ta không muốn nhìn thấy Thái tử là người chiến thắng cuối cùng.

Ta quyết định dò hỏi Tam hoàng tử, xem rốt cuộc chàng đứng về phía ai.

Ta vừa bước xuống khỏi xe ngựa, liền nghe thấy một giọng nói lả lơi vang lên.

“Tam đệ muội, có phải cãi nhau với Tam đệ rồi không?

Vài ngày nay không thấy hai người ở cùng nhau.”

Là Thái tử, sống lưng ta lập tức nổi gai ốc, ta thận trọng lùi lại một bước.

“Thái tử điện hạ nói đùa rồi, Chu Dư đang tìm thần thiếp, thần thiếp lập tức…”

“Hừ Tam đệ đã đi trước cùng Nhị đệ đến hành cung rồi, sao, hắn không nói với ngươi sao?”

Thái tử kéo ta lên xe ngựa, siết chặt cổ tay ta.

“Giang Uyển, ngươi có phải đã quên những gì từng hứa với cô rồi đúng không?”

Nước mắt ta lập tức trào ra, những cảnh tượng trước kia hiện lên trong đầu, ánh lửa ngút trời, máu me đầy đất, ta vùng vẫy, cố gắng giằng tay khỏi hắn.

“Khi đó thần thiếp không biết ngài là Thái tử.”

“Sao? Không biết thân phận của cô thì có thể không giữ lời sao?”

Thái tử đưa tay bóp chặt cằm ta.

“Hoặc có lẽ cô nên nhắc ngươi nhớ lại, Lăng—Thanh—Tuyết!”

“Lăng gia thật to gan, dám lấy một nữ tử thứ xuất giả mạo nhi nữ chính tông của nhà họ Giang, còn dám đưa lên kinh thành để gả cho Tam đệ của cô.”

Toàn thân ta run rẩy không thể kiểm soát, Thái tử cười lạnh một tiếng, rồi thả ta ra.

“Tam đệ của cô có một khối ngọc bội như ý, ngày mai khi đến hành cung, ngươi mang nó cho cô.”

Thái tử xuống khỏi xe ngựa, ta dựa vào vách xe thở dốc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Ta có thể làm gì đây?

Giang Uyển vốn dĩ là nhi nữ vàng ngọc, từ khi sinh ra đã mang bệnh tật, được gửi đến Giang Nam nhờ nhà Lăng mới khỏi bệnh phần nào.

Nhà họ Lăng nuôi nấng nàng như một con búp bê sứ, nhưng đến năm mười tuổi, nàng vẫn không qua khỏi mà chết.

Ta và Giang Uyển vốn là tỷ muội họ, dung mạo có đến sáu phần giống nhau.

Mẫu thân ta muốn mượn cơ hội để vươn lên, ngoại tổ ta lo sợ cơn giận của nhà họ Giang, cả gia đình mới bày ra kế đổi trắng thay đen.

Những kẻ hầu hạ thân cận của Giang Uyển đều bị giết, hôm đó ta trốn trong bụi cỏ, chứng kiến cảnh họ bị chém giết, rồi tất cả bị thiêu rụi thành tro.

Cảnh tượng đó làm ta sợ đến phát bệnh một trận.

Tưởng rằng bí mật này có thể chôn giấu suốt đời, ai ngờ kẻ chứng kiến mọi chuyện năm đó lại chính là Thái tử.

Ta cắn chặt răng, khó khăn đưa ra một quyết định.

10

Đoàn xe đến Nhiệt Hà Hành Cung, nơi này có một suối nước nóng nổi tiếng, được dẫn vào trong mấy tòa điện, hồ tắm được lát bằng ngọc trắng, xa hoa vô cùng.

Tam hoàng tử đang ở trong điện, tựa người trên chiếc giường cạnh bình phong mà chợp mắt, nghe thấy tiếng bước chân, chàng hé mắt, lạnh lùng liếc nhìn ta.

“Ngươi là ai?”

Ta kinh ngạc há hốc miệng.

“Chu Dư, chàng sao vậy?

Ta là Giang Uyển, là vương phi của chàng đây mà.”

“Lâu ngày không gặp, bản vương thật sự không nhớ ra, ta còn có một vương phi.”

Tam hoàng tử cười lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai.

Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là chàng châm chọc ta, ta cứ tưởng chàng mất trí nhớ.

Ta cười “hì hì”, tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh chàng.

“Là chàng tự bảo ta cút đi mà, sao, giờ lại nhớ ta rồi?”

“Nhớ ngươi cút xa một chút.”

Tam hoàng tử lại định đưa tay đẩy ta ra, ta nhanh chóng ôm lấy eo chàng và tháo xuống ngọc bội của chàng.

“Chu Dư, sao chàng cứ ghét ta mãi thế?”

Bàn tay ta ở phía sau bỗng bị chàng nắm chặt, Tam hoàng tử siết lấy cổ tay ta, đưa tay ta lên trước mắt, lạnh lùng nhìn chiếc ngọc bội.

“Ngươi nghĩ sao, Giang Uyển?”

Chết tiệt, không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, rõ ràng ta không thích hợp làm mấy chuyện này.

Ta vừa muốn khóc vừa nghĩ cách thoát thân, liền thừa cơ tháo luôn túi hương bên hông chàng.

“Ta nghe nói suối nước nóng ở đây rất có lợi cho việc dưỡng thân, cũng tốt cho chân bị thương của chàng.

Chu Dư, hay chúng ta cùng đi tắm suối nóng?”

Đôi mắt Chu Dư đen thẳm, sâu lắng nhìn ta, khiến ta căng thẳng nuốt khan, tiếp tục làm bộ tiếp tục tháo thắt lưng của chàng.

Vừa tháo, ta vừa ngả người ra sau, chờ chàng ra tay đẩy ta đi.

Chờ rất lâu, ta suýt nữa tháo xong thắt lưng của chàng rồi, mà Chu Dư vẫn không nói gì.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Chu Dư nhìn ta thật sâu.

“Được thôi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, vậy thì ta đi thôi.

Ơ, khoan đã, chàng vừa nói gì?

Chàng nói… được?

“Chàng vừa nói gì, có phải ta nghe nhầm không, hì hì.”

Ta ngượng ngùng vặn xoắn thắt lưng trong tay thành một cái bím nhỏ, Chu Dư khẽ cười.

“Sao vậy, vừa rồi bảo sẽ hầu hạ ta tắm suối nóng, là lừa ta à?

Vậy ngươi tháo ngọc bội của ta, là để làm gì?”

“Không không, ta làm sao dám lừa chàng!”

Ta hoảng hốt, mặt đỏ bừng lên.

Ta đã quyến rũ chàng lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có tiến triển, ta không thể sợ hãi vào lúc này!

Ta hít sâu một hơi, liều mình kéo áo chàng xuống.

“Đi thôi!”

Chu Dư nhướn một bên mày.

“Ngươi cũng cởi áo ra.”

11

Thực ra ta đã sẵn sàng để cùng Tam hoàng tử động phòng, nhưng làm chuyện đó trong hồ nước nóng thì có vẻ quá táo bạo.

Không ngờ Tam hoàng tử nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại phóng khoáng đến vậy.

Tam hoàng tử bước xuống hồ nước nóng, hai tay chống vào bức tường ngọc trắng, nhướn mày nhìn ta.

Làn hơi nước trắng bốc lên, khuôn mặt như ngọc của chàng ẩn hiện trong làn sương, càng tăng thêm vẻ tiên khí, đẹp đến mức gần như không thực.

Ta cảm thấy rất hồi hộp, vừa cởi áo vừa chậm rãi bước đến bên chàng.

Ai ngờ, mặt sàn quá trơn, ta trượt chân và ngã nhào xuống hồ, làm nước bắn tung tóe.

Tam hoàng tử nắm lấy tay ta kéo dậy, ta liền ôm lấy cổ chàng mà rúc vào.

“Ở đây nguy hiểm quá, lỡ mà sặc nước thì sao?

Chúng ta lên giường đi.”

Ta vừa ôm chàng, vừa sợ hãi đến mức quấn cả chân lên eo chàng.

Tam hoàng tử không mặc gì, mà ta cũng chỉ còn mặc một chiếc áo mỏng, cơ thể ta cứ trượt xuống, buộc phải siết chặt chân mình hơn.

Tam hoàng tử khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra chút đỏ ửng không tự nhiên.

“Giang Uyển, xuống ngay.”

Lại bảo ta xuống, ta thật sự tức giận rồi.

“Ta không xuống, xuống thì ta chết đuối mất!”

“Rõ ràng là chàng gọi ta xuống, sao lại đối xử với ta như vậy, chàng ghét ta đến thế sao?”

Ta cảm thấy rất ấm ức, chúng ta đã thành thân rồi, ta tự thấy bản thân chẳng làm gì sai, mỗi ngày chạy đến tìm chàng cả chục lần, sợ chàng buồn bực, ta bày đủ trò cười để chọc chàng, vậy mà chàng vẫn luôn lạnh lùng như thế.

Tam hoàng tử bất đắc dĩ nhìn ta một cái, rồi ra hiệu về phía bên cạnh.

“Nước không sâu, không chết đuối được đâu.”

“Đi lấy cho ta.”

Ta nhìn theo hướng mắt chàng, thấy trên bờ có một cái khay, trên đó có một ấm trà và hai chiếc tách.

Ta buông chân ra, thử đứng vững, lúc này mới nhận ra nước chỉ đến ngang ngực ta.

Ta bước tới, lấy cái khay, đẩy nó về phía Tam hoàng tử, rót cho chàng một chén trà.

Trà này không biết làm từ gì, có màu xanh nhạt, thoang thoảng mùi hoa quả.

Ngâm mình trong nước đã lâu, ta cảm thấy miệng khô khốc.

Nhìn thấy Tam hoàng tử uống trà, ta cũng rót cho mình một chén, ngửa đầu uống cạn.

“Phì!

Trà gì mà cay thế này!”

Tam hoàng tử: “Đó là rượu.”