12
Ta cảm thấy Tam hoàng tử thật sự rất ghét ta.
Ta đã nói là không thể uống rượu, vậy mà chàng cứ ép ta uống.
Ta vừa uống, nước mắt vừa không kìm được mà rơi xuống.
“Khó uống chết đi được, ta không làm nữa, ta cũng không muốn động phòng nữa.”
“Giang Uyển, tại sao lại gả cho ta?”
Ta vừa lau nước mắt, vừa đảo mắt, đây là câu hỏi ngốc nghếch gì vậy?
“Vì đây là hôn sự do hoàng thượng ban cho!”
Tam hoàng tử hỏi thêm vài câu nữa, thật ra ta cũng không nghe rõ lắm.
Ta trả lời lộn xộn, cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nằm xuống giường mà ngủ một giấc.
Rồi ta thật sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trên giường, còn Tam hoàng tử thì đã rời đi.
Ta ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thấy bộ y phục của Tam hoàng tử treo bên cạnh, và ngọc bội vẫn còn trên thắt lưng.
Ha ha ha, đúng là “tự nhiên mà có”, ta sao mà may mắn thế chứ!
Ta liền cầm lấy ngọc bội, lén lút chạy đi tìm Thái tử.
Thái tử nhận lấy ngọc bội, cười lạnh một tiếng.
“Thủ đoạn cũng nhanh đấy.”
Hắn lại đưa cho ta một gói thuốc nhỏ.
“Tìm cơ hội bỏ thứ này vào trà của Tam hoàng tử.”
Ta siết chặt tay, mặt tái nhợt.
“Ta không làm!
Ngươi quá đáng quá rồi, ngươi muốn hại chết chàng!”
Thái tử đưa tay bóp chặt cằm ta, đôi mắt dài hẹp tối sầm lại, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi.
“Lăng Thanh Tuyết, ngươi không có tư cách để ra điều kiện với cô.”
“Tội lừa dối vua, cả nhà Lăng gia và Giang gia đều không thể gánh nổi đâu.”
Ta nắm chặt gói thuốc trong tay, bước đi trong trạng thái thẫn thờ.
Thái tử nói đúng, Lăng gia dám lấy một nữ tử thứ xuất giả mạo nhi nữ chính tông của nhà họ Giang, gả làm chính phi của Tam hoàng tử, hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Khi ấy, Lăng gia sẽ gặp họa lớn, và Giang gia cũng không tránh khỏi liên lụy.
Ta không thể tiếp tục ngồi yên chịu chết được nữa.
Ta phải tìm tỷ tỷ, giữa ta và Thái tử, chỉ có thể còn một người sống sót.
Đêm lạnh như nước, ta cúi đầu bước nhanh, đến trước cửa điện của Nhị hoàng tử.
Kỳ lạ thay, không có ai ngăn ta lại.
Giờ đã gần đến giờ Tý, nhưng trong phòng chính ở góc tây bắc vẫn còn sáng đèn.
Có lẽ vì kế hoạch sắp thực hiện, nên Nhị hoàng tử cũng không ngủ được.
Ta đi đến bên ngoài phòng, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phát ra, ta liền đứng sững lại tại chỗ.
13
Tỷ tỷ ta: “Chàng đáng ghét quá, nhẹ tay chút nào.”
Nhị hoàng tử cười khẽ: “Vừa rồi nàng còn bảo ta mạnh tay hơn.
Mạn Mạn à, rốt cuộc ta phải nghe câu nào đây?”
Những âm thanh ám muội vang lên, ta lập tức quay đầu chạy trốn.
Trời ơi, tỷ tỷ ta thật quá không biết ngượng, thắp nhiều đèn như vậy mà còn làm chuyện ấy, ngoài cửa lại không có người canh gác.
Ta hoảng loạn chạy vội về cung, đành phải đợi đến ngày mai để tìm tỷ.
Nhưng ai ngờ sáng hôm sau, đoàn xe đã khởi hành, Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử ngồi chung một xe, không biết đang bàn bạc chuyện gì.
“Tỷ tỷ à, ngày mốt chúng ta sẽ tới bãi săn, Nhị hoàng tử định ra tay khi nào?”
Tỷ tỷ lo lắng nắm chặt lấy tay ta.
“Chắc là ngày thứ hai sau khi đến.
Uyển Nhi, chúng ta phải làm gì đây?
Tối qua ta thử khuyên Nhị hoàng tử đừng đối đầu với Thái tử, muội đoán xem hắn nói gì?”
“Hắn nói gì?”
“Hắn bảo ta yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không thua.”
Tỷ tỷ gần như muốn khóc.
“Ta làm sao mà yên tâm được chứ, hắn thật sự sẽ hại chết ta.”
Ta cũng thở dài theo.
“Chỉ có thể từng bước mà tính thôi.”
Mộc Lan Vi Trường là bãi săn của hoàng gia, hoàng thượng tuổi đã cao nên lần này không cùng đoàn đi săn.
Nhị hoàng tử phụ trách việc bảo vệ bãi săn, ngoài ra còn có một vị thống lĩnh cấm quân, tên là Bàng Bá, là đường huynh ruột của Tam hoàng tử.
Vì vậy, nếu Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử liên thủ, khả năng thắng vẫn rất cao.
Khi đoàn xe đến Mộc Lan Vi Trường, các trướng của ba vị hoàng tử được dựng gần nhau.
Ngày đầu tiên, Thái tử bắn tượng trưng phát tên đầu tiên, bắn trúng một con thỏ rừng.
Mọi người liền reo hò vang dội, không tiếc lời tán tụng, Thái tử đắc ý giơ cao mũi tên, nhắm thẳng vào ta.
“Trên đầu Tam hoàng phi có một con bướm, để ta bắn nó xuống.”
Ta lập tức cứng đờ người, cổ cũng không dám cử động, chỉ biết đảo mắt nhìn về phía Chu Dư.
Chu Dư khẽ cười, kéo tay ta lùi lại vài bước, khiến ta ngã vào lòng chàng.
Chàng vòng tay ôm lấy eo ta, nhìn Thái tử mà nhướn mày.
“Đúng lúc, thần đệ cũng muốn xem thử cung thuật của hoàng huynh có tiến bộ hay không.”
Sắc mặt Thái tử tái mét, nhìn chúng ta một hồi, rồi lạnh lùng hạ mũi tên xuống.
Đây là lần đầu tiên Tam hoàng tử công khai bảo vệ ta trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng ta cảm động vô cùng.
Ta rưng rưng nhìn chàng, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng.
“Phu quân, đa tạ chàng đã bảo vệ thiếp, vừa rồi thiếp sợ chết khiếp.”
Ta tưởng rằng chàng sẽ lại nổi giận mà ném ta ra, nên một nửa mông đã căng cứng vì lo sợ, nhưng không ngờ Chu Dư chỉ quay đầu, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ ta đã thật sự cảm hóa được chàng rồi?
Cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, công sức của ta đã có kết quả.
14
Trời nhanh chóng tối sầm lại, Thái tử lại sai một tỳ nữ đến cảnh cáo ta.
“Giang Uyển, đêm nay sẽ có đại yến, ngươi phải bỏ gói thuốc này vào rượu của Tam hoàng tử.
Nếu không làm theo, Thái tử sẽ công khai vạch trần thân phận của ngươi.”
Tỳ nữ đưa cho ta một gói thuốc, trông còn lớn hơn lần trước.
Ta siết chặt tay, mặt mày tái nhợt.
Làm sao bây giờ?
Nhị hoàng tử đến ngày mai mới ra tay, tối nay ta không cách nào thoát được.
Nhưng ta chỉ có một mình, làm sao đối phó với Thái tử quyền cao chức trọng?
Ta ngồi phịch xuống ghế, tay nắm chặt gói thuốc mà đầu óc trống rỗng.
Nếu không còn cách nào khác, thay vì liên lụy đến nhà họ Giang và họ Lăng, chẳng thà ta chết đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng ta vẫn còn quá trẻ, ta còn chưa động phòng, ta không nỡ chết!
Ta cũng không nỡ rời xa Chu Dư, chàng mới bắt đầu đối xử tốt với ta, nếu ta chết, chẳng phải chàng sẽ lập tức cưới người khác sao?
Càng nghĩ ta càng tuyệt vọng, rồi bật khóc nức nở.
“Sao vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, như dòng nước mát từ núi băng, nhưng ta lại nghe ra chút quan tâm ẩn giấu trong đó.
Ta ngước mắt, nước mắt nhòe nhoẹt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Dư.
Một Chu Dư đẹp trai như vậy, sắp không còn là của ta nữa rồi.
Trái tim ta đau đớn khôn cùng, ta bước tới, ngồi xổm bên cạnh chàng, nắm lấy vạt áo chàng, ngước lên hỏi:
“Chờ ta chết rồi, chàng có phải sẽ cưới người khác không?”
Chu Dư: …
Chàng im lặng ba giây, rồi ngập ngừng gật đầu.
“Phụ hoàng tự nhiên sẽ chỉ hôn cho ta.”
Quả nhiên, tim ta càng đau hơn, ta nức nở, lấy vạt áo chàng lau nước mắt.
“Vậy chàng hứa với ta, có thể nào đừng động phòng với nàng ta trước được không?
Chúng ta đã thành thân ba tháng mà vẫn chưa động phòng, ta không muốn thua người khác.”
“Phì”
Trên đầu ta dường như có tiếng cười nhẹ vang lên, ta ngẩng đầu nhìn, nhưng Chu Dư vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chắc là ta nghe nhầm rồi.
“Được.”
Chu Dư đáp, khiến ta nhẹ lòng đôi chút, cảm giác không còn quá đau khổ.
Nhưng nghĩ đến việc chàng đối xử tốt với ta, lại càng thấy đau lòng hơn.
Ta nức nở lôi ra một cái hòm gỗ từ trong rương, lục tìm ra một đống đồ, chỉ vào từng món cho chàng xem.
“Tháng sau là sinh thần của chàng, đây là lễ vật cho sinh thần, đây là lễ Thất Tịch, đây là quà Trung Thu… đây là phong bao đỏ ta định tặng chàng vào dịp năm mới.”
Bỗng nhiên ta cảm nhận được một cái chạm ấm áp trên đỉnh đầu, Chu Dư đặt tay lên tóc ta, nhẹ nhàng xoa hai cái.
“Sao không để đến lúc đó tự tay đưa cho ta, hửm?”