7
Tất nhiên là không có ai đuổi theo, chúng ta bình thản dưới ánh mắt dõi theo của các tiên cơ trong Thiên Cung, bước về phía Vô Vọng Đài.
Vô Vọng Đài thông thẳng xuống hạ giới.
Năm trăm năm trước, nếu chúng ta nhảy từ đây xuống, chắc chắn sẽ nát vụn khắp nơi, có khi còn chẳng thể tìm đủ thi thể.
Có tiên cơ chế nhạo chúng ta:
“Nhìn kìa, hai kẻ giả bộ này chắc là ghen tỵ với Thái tử điện hạ và Chiến Thần quá tốt với Trang Nhi thượng tiên, nên mới ra đây tìm cách chết.”
Tiếng cười của các tiên cơ chợt biến thành tiếng thét kinh hãi ngay khi chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống.
…
Sau đó, Thiên Giới ra sao chúng ta cũng không rõ, tóm lại là chẳng ai tìm tới.
Hoặc họ thật sự nghĩ rằng chúng ta đã chết, hoặc cũng chẳng thèm bận tâm đến sống chết của chúng ta.
Trước khi xuyên vào cuốn sách này, ta và Giang Giang đều là hai kẻ chăm chỉ với tương lai đầy tham vọng.
Nhưng kể từ khi học đến lớp tám, viện trưởng nói không có tiền nuôi nổi chúng ta nữa, thế là chúng ta phải ra ngoài làm việc.
Mỗi người làm ba công việc.
Trước khi xuyên không, cả hai chúng ta đã 21 tuổi rồi, vất vả làm lụng nêm cũng tích lũy được khoảng một triệu tiền tiết kiệm.
Chúng ta sống ở một thành phố nhỏ thuộc hạng bốn, với năm mươi vạn là đã đủ mua một căn nhà chín mươi mét vuông trong thành phố rồi, lúc đó mua nhà xong, với số tiền còn lại, chúng ta có thể nghỉ hưu non mà an hưởng thú vui cuộc đời rồi.
Nhưng đúng vào ngày chúng ta cầm thẻ ngân hàng đi xem nhà, lại bị xuyên không.
May mắn thay, chúng ta thích nghi rất nhanh, không chỉ giả bộ sống sót suốt năm trăm năm ở Thiên Giới, mà giờ còn thoát thân thành công.
Tuy nhiên, thế giới này đầy rẫy yêu ma, quái vật, nên chúng ta không dám tự tin rằng với chút sức mạnh này, mình có thể sống sót ở hạ giới.
Vì vậy, khi xuống trần, chúng ta lập tức tìm một nơi ẩn khuất trong rừng sâu núi thẳm để bế quan tu luyện.
Cuộc sống ấy trôi qua hai nghìn năm trong nháy mắt.
Giữa khoảng thời gian đó, có vài năm chúng ta ra ngoài du ngoạn giải sầu, nhưng phần lớn thời gian đều là khổ luyện.
Không biết là chúng ta tìm được môn pháp phù hợp hay thật sự có thiên phú xuất chúng, quá trình tu luyện của cả hai quả là tiến triển vượt bậc.
Đúng ngày tròn hai nghìn năm, bỗng nhiên ta run rẩy toàn thân, dường như có hàng chục luồng tiên khí tràn vào tận xương cốt. Khí lạnh thấm vào khiến ta run cầm cập, thậm chí trên mi và lông mày cũng đóng băng.
Cùng lúc ấy, ta nghe thấy từ động bên cạnh, Lục Giang Giang đột nhiên hét lên một tiếng đầy đau đớn. Nhưng ta hoàn toàn cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Trong khi lòng ta đầy lo lắng, khi còn đang sợ rằng mình sẽ tẩu hỏa nhập ma thì cái lạnh khắc nghiệt trên người bỗng dần rút đi, thay vào đó là một luồng ấm áp dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể.
Ta rất nhanh đã có thể cử động tay chân trở lại, không dám chậm trễ mộtc hút nào liền vội vàng lao sang động bên cạnh.
Lục Giang Giang lúc này đang nằm rạp trên mặt đất, nghe thấy tiếng động thì nàng khẽ nhấc mắt lên. Trong đôi mắt màu tím đậm của nàng ánh lên vẻ không thể tin nổi.
“Sinh Sinh… nội đan của ta, dường như đột nhiên trở lại rồi.”
Lục Giang Giang vừa nói xong, liền nheo mắt, nhìn ta từ trên xuống dưới.
“Sinh Sinh, ngươi… ngươi sao lại mọc ra tiên cốt rồi kia?”
Tiên cốt phần lớn là bẩm sinh, hậu thiên rất khó có thể hình thành.
Ta vì trời sinh một thân phàm cốt, phàm đến độ không thể phàm hơn được nữa, nên bị Kỳ Tranh xem là một phàm nhân vô dụng không thể tu hành.
Nhưng hiện tại…
Ta cúi đầu nhìn xuống, tiên cốt mọc trên người ta một cách hoàn toàn tự nhiên, phát ra ánh sáng băng lam lấp lánh.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì bên ngoài động bỗng nhiên sấm sét đùng đùng, một tia chớp màu tím đậm to như thân cây lao thẳng vào ngoài động, gần như bổ đôi cả ngọn núi.
Ta hoảng hốt thốt lên:
“Đây là…”
“Là thiên kiếp khi phi thăng!”
Giang Giang cũng kinh ngạc không kém.
8
Chúng ta nhất thời lặng thinh, không nói một lời.
“Chỉ phi thăng thành thượng tiên thôi, có cần dùng đến tia sét lớn như thế không?”
Giang Giang nhìn ta:
“Ngươi chịu nổi không?”
Ta nuốt khan:
“Chắc không nổi.”
Giang Giang cũng nuốt nước bọt:
“Ta e rằng ta cũng không.”
Vừa dứt lời, tia sét đó đã bổ tan nát hang động nơi chúng ta đang ẩn nấp.
Trời đất tối sầm, mây đen giăng kín, những tia chớp xanh tím đan xen thành một tấm lưới dày đặc treo lơ lửng trên đầu, như đang chờ sẵn để giáng xuống.
Một tia chớp tím khổng lồ từ trên bổ xuống, ta chỉ kịp thấy trước mắt toàn là một màu tím đậm. Ngoài ra, tất cả cảm giác trên người đều biến mất trong chớp mắt.
Ngoài chữ “chết” ra, ta không thể nghĩ được điều gì khác.
Cảm giác này dường như chỉ kéo dài trong thoáng chốc, nhưng lại tựa hồ kéo dài mãi mãi.
Thính giác là thứ hồi phục đầu tiên. Bên tai vang lên tiếng chuông ngân xa xăm và thanh khiết.
“Zeng——”
“Zeng——”
“Zeng——”
“Zeng——”
…
Cái gì đang kêu vậy? Có phải là chuông Tranh Minh không? Sao nó lại vang mãi không dứt vậy?
Mi mắt ta khẽ động, khó nhọc mở đôi mắt ra.
Ánh sáng rực rỡ bao trùm, ta và Giang Giang đang ở trong một đại điện lộng lẫy vàng son.
Hàng ngàn tiên nhân từ bốn phương tám hướng đổ về, đang nhìn chúng ta như hai sinh vật lạ kỳ vậy.
Một lúc sau, có người nhận ra chúng ta.
“Đây… đây chẳng phải hai tiên hữu từng nhảy khỏi Vô Vọng Đài cách đây hơn hai nghìn năm hay sao?”
Đây là… phi thăng thành công rồi sao? Điều này có nghĩa là ta sẽ phải gặp lại Kỳ Tranh?
Nhưng đã hai nghìn năm rồi, có lẽ hắn đã quên ta từ lâu. Sau này cứ coi như đồng nghiệp bình thường mà đối đãi là được rồi.
Tiếng chuông bên tai vẫn chưa dứt, chúng tiên tụ lại càng ngày càng đông.
Tiếng chuông mỗi lúc một dồn dập, bỗng phát ra một âm thanh sắc nhọn đến cực điểm.
Rồi…
Nó nổ tung.
…
Nó thực sự nổ tung luôn đấy!
…
Trời đất!
Ngay khi tất cả chúng tiên còn đang kinh ngạc đến mức câm lặng, một tiên cơ bước tới truyền lời:
“Hai vị tiên gia, Thiên Đế và Thiên Hậu triệu kiến, xin mời hai vị đến Cửu Tiêu điện.”