4
Về đến điện của Chiến Thần, ta nghiêng người nằm trên chiếc nhuyễn tháp.
Vốn định đợi Kỳ Tranh trở về rồi nổi giận với hắn, nhưng chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng lại chờ đến mức ta ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đã bị Kỳ Tranh ôm vào trong lòng, hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai ta, cổ ta lại có cảm giác đau nhói.
Ta chẳng hề cau mày, bị hút máu suốt năm trăm năm nay, ta đã quá quen với nỗi đau này rồi.
Hắn vẫn hút máu ta, tay hắn còn không chịu yên, dần dần từ eo trượt lên trên.
Ta khẽ thở dài…
Ngủ cùng hắn suốt năm trăm năm, dù sao cũng có chút tình cảm. Nhưng ta, Lục Sinh Sinh, từ trước đến nay không bao giờ chia sẻ nam nhân với kẻ khác.
Ta đột ngột đẩy mạnh hắn ra, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, ta hỏi:
“Ngươi thích Tần Trang Nhi, đúng không?”
Kỳ Tranh sững sờ, nhanh chóng nhíu mày:
“Đừng làm loạn, lần này ta bị thương không nhẹ, mau lại đây.”
Ta không nghe hắn, ngược lại chạy chân trần cách ra xa hắn, tiếng trách móc dồn dập:
“Ngươi căn bản chẳng hề yêu ta, bao năm nay các tiên cơ đã chế giễu ta suốt năm trăm năm, chưa từng thấy ngươi đứng ra bảo vệ ta. Trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là gì?”
Một luồng sáng đỏ nhàn nhạt bao phủ quanh hắn, đây là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.
Ta khẽ run lên.
“Ngươi là thiếp của ta, Lục Sinh Sinh, đây là thân phận của ngươi, một phàm nhân tầm thường như ngươi, lẽ nào còn muốn mơ mộng điều gì khác?”
Ta lảo đảo, thầm thì:
“Thiếp… Ta không muốn làm thiếp của bất kỳ ai. Nếu không có ngươi, ta đã có thể gả cho một phàm nhân, đường đường chính chính mà làm chính thê rồi.”
Ánh sáng đỏ trên người hắn càng sáng hơn, giọng nói trầm vang và đầy uy lực:
“Ta đã cảnh cáo ngươi từ trước rồi, ngươi nên an phận! Chính thê của ta, Kỳ Tranh, tuyệt đối không thể là một phàm nhân vô dụng không có linh căn nhue ngươi được!”
“Hết nói nhảm rồi thì mau lại đây.”
Ta như một con rối bị giật dây, bước từng bước về phía hắn, bị hắn kéo mạnh vào lòng. Sau khi làm túi máu cho hắn khoảng một khắc, hắn nhét một viên dược vào miệng ta.
“Sinh Sinh.”
Đôi tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ta:
“Ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình. Sau này đừng tùy tiện nhắc đến Tần Trang Nhi. Nàng ấy khổ luyện, thiên tư xuất chúng, đáng được kính trọng, ngươi không được tùy tiện bôi nhọ.”
Một giọt lệ khẽ rơi từ mắt ta:
“Kỳ Tranh, ngươi thả ta ra đi.”
Hắn đột nhiên cười nhẹ, đôi môi khẽ nhếch:
“Sinh Sinh, trừ khi ngươi chết, nếu không, đừng mơ thoát khỏi ta.”
Tim ta run rẩy nhưng vẫn cắn răng hỏi:
“Ngươi không sợ thê tử tương lai của ngươi sẽ để ý đến sự tồn tại của ta sao?”
Ánh mắt hắn thoáng dao động, dường như nghĩ đến một ai đó. Vòng tay ôm ta khẽ lơi lỏng, hắn chậm rãi nói:
“Đến lúc đó, ngươi sẽ có nơi để đi.”
Mùi máu trên người hắn vào lúc này khiến ta khó chịu vô cùng.
Như hiểu ra điều gì đó từ câu nói của hắn, đồng tử ta đột nhiên mở to, khiếp sợ không thôi.
Xong rồi, ta dường như đã biết trước cái chết của mình rồi…
5
Ta trèo qua tường cung của Thái tử, khi tìm thấy Giang Giang ở điện bên cạnh, nàng đang ngồi giữa đống đổ nát mà khóc.
Ta bước đến vỗ vỗ vai nàng:
“Này, người đi hết rồi, ngươi còn diễn cho ai xem?”
Lục Giang Giang khóc càng lớn hơn, chỉ tay về phía không xa. Một đôi mắt to lớn đang treo lơ lửng trên không.
Trời ạ! Ta đã sớm nghe được Thái tử là kẻ biến thái, nhưng không ngờ hắn lại biến thái đến thế này. Dám thả một đôi mắt để giám sát Giang Giang mọi lúc mọi nơi!
Ta vội ôm nàng khóc theo:
“Giang Giang à! Số phận chúng ta thật bi thương, bọn nam nhân này chẳng ai tử tế cả…”
Vừa khóc vừa ghé tai nàng nói:
“Giang Giang, Kỳ Tranh hình như muốn giết ta!”
Lục Giang Giang toàn thân run rẩy, thì thầm bên tai ta:
“Kết Phương cũng có ý định muốn âm thầm giam cầm ta, tên biến thái chết tiệt này!”
“Có vẻ như chỉ còn một cách duy nhất.”
“Chính là chết.”
Chúng ta trao đổi ánh mắt và cùng đồng ý ngay lập tức.
6
Năm trăm năm trước, Lục Giang Giang là một hồ yêu bị mất đi nội đan. Còn ta, Lục Sinh Sinh, khi ấy chỉ là một phàm nhân vô linh căn, lang thang nơi hoang dã.
Thế nhưng, suốt năm trăm năm qua, chúng ta đã ăn tiên đan và hấp thụ tiên khí ở Thiên Giới. Nội đan của Lục Giang Giang tuy chưa mọc lại, nhưng tu vi của nàng đã tăng vọt. Còn ta, trong khi làm túi máu cho Kỳ Tranh, bất ngờ phát hiện ra rằng, mỗi khi hắn hút máu ta, ta cũng âm thầm hấp thụ linh lực từ hắn.
Hiện tại, ta đã không còn là phàm nhân vô dụng năm xưa nữa. Chúng ta đã có khả năng vượt qua chín tầng trời, trở về hạ giới.
Chỉ là, Thái tử và Kỳ Tranh luôn xem thường chúng ta, đến mức họ còn không nhận ra điều đó.
Trước khi rời đi, chúng ta quyết định đến nhìn lại “phu quân” của mình lần cuối. Sau khi tìm kiếm khắp Thiên Giới, cuối cùng hai đứa lại gặp nhau.
Vì Thái tử và Chiến Thần cũng đang ở cùng nhau. Bọn họ đang ngồi uống trà, cười nói vui vẻ với Tần Trang Nhi.
Suốt năm trăm năm qua, ta chưa từng thấy Kỳ Tranh nở một nụ cười nào. Hóa ra, hắn chỉ không cười với ta mà thôi.
Thái tử Kết Phương cũng tươi cười ngồi bên cạnh, còn ám chỉ rằng mẫu hậu Thiên Hậu của hắn cũng rất yêu thích nàng.
Một tiên cơ rót trà tới, vừa đưa một chén ra thì cả ba bàn tay đều vươn tới để lấy. Hai người chạm vào tay Tần Trang Nhi thì lập tức giật mình thu tay lại như bị điện giật.
Tình cảm mập mờ này trong khoảnh khắc này đã đạt đến đỉnh điểm. Ôi trời, giống như đang diễn một vở kịch tình yêu đầy kịch tính và ngang trái vậy.
Cả hai đều có thiếp thất, có ái thiếp, thế mà lại còn có thể diễn trò ngây thơ như thiếu niên.
Lục Giang Giang nhìn ta:
“Thôi, đủ ghê tởm rồi, đi thôi.”
Ta giữ nàng lại:
“Khoan đã.”
Sau đó ta bước ra, giọng run rẩy đầy nước mắt:
“Kỳ Tranh… ngươi, ngươi đang làm gì thế?”
Lục Giang Giang lập tức hiểu ý, cũng khóc lóc chạy theo.
“Điện hạ, thiếp biết trong lòng ngài không có thiếp, nếu ngài muốn cưới chính thê, thiếp đi ngay, tuyệt đối không vướng mắt ngài!”
Thái tử tức giận quát lớn:
“Giang Giang, có phải ta đã quá nuông chiều ngươi rồi không!”
Kỳ Tranh nhíu mày:
“Sinh Sinh, ngươi chỉ là một thiếp thất, sao lại không rõ thân phận của mình!”
Chúng ta tựa như hai bông hoa nhỏ trong gió, lay lắt qua lại, đong đưa không dừng.
“Tốt, nếu đã vậy, chúng ta cùng đi chết cho khuất mắt người!”
Cả hai chúng ta vừa khóc vừa bỏ chạy. Chỉ nghe Tần Trang Nhi ở phía sau lạnh lùng cười nhạt:
“Hai vị không mau đi dỗ dành các nàng đi, có thể giả bộ được như thế cũng chẳng dễ dàng gì.”