8
Tin tức Hoàng hậu bị đuổi khỏi điện Vô Cực và bị giam lỏng tại cung Trường Lạc, khiến cả hoàng cung xôn xao.
Ngay sau đó, tin tức về việc nhà họ Lâm bị tịch thu tài sản cũng lan ra. Nhà họ Lâm sụp đổ, Hoàng hậu càng trở nên cô độc không ai giúp đỡ.
Ai nấy đều nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu của Xuân Sinh, nghĩ rằng nàng sớm muộn cũng không thể giữ được.
Bọn họ chờ đợi ngày đó đến, nhưng ngày đó mãi vẫn không đến.
Sau khi giam lỏng Xuân Sinh, Sơ Mặc dồn hết sức đánh đổ nhà họ Lâm, kẻ bị tịch thu tài sản, kẻ bị xử tử, rõ ràng là ngài đã hận nhà họ Lâm đến thấu xương.
Thế nhưng, Hoàng hậu mà nhà họ Lâm đưa vào cung vẫn sống yên ổn trong cung Trường Lạc, ngoài việc bị giam lỏng ra thì cuộc sống của nàng chẳng khác gì so với trước.
Trân phi vẫn được sủng ái, nhưng nàng giữ mình cẩn trọng, không hề tham gia vào những chuyện đang diễn ra trong cung, cũng không cùng các phi tần khác bàn tán về Hoàng hậu.
Nàng lặng lẽ sống trong cung Triều Vân của mình, không vượt quá bổn phận.
Nhớ lại sự kiện sảy thai trước đây, Trân phi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngoan ngoãn chấp nhận kết cục gần như được định sẵn đó.
Hữu tướng đã dạy dỗ nên một phi tần hoàn hảo, nhưng các phi tần khác lại mong muốn Xuân Sinh chết dần chết mòn trong cung Trường Lạc.
Họ đều nhận ra rằng, Hoàng đế đối với Hoàng hậu vẫn còn chút tình cảm chưa dứt. Dù bề ngoài có vẻ tàn bạo, ghét bỏ, nhưng ngài lại bảo vệ nàng rất chặt chẽ. Đối với họ, điều này chẳng phải là tin tốt.
Vì vậy, chỉ sau vài ngày, tin tức về việc Xuân Sinh không phải là tiểu thư chính xuất của nhà họ Lâm không biết từ đâu lan truyền ra, chỉ sau một đêm, không chỉ hậu cung mà cả tiền triều đều đã biết.
Có lẽ là vì khi nhà họ Lâm còn thịnh vượng, họ quá kiêu ngạo, nên bây giờ khi họ sụp đổ, mọi người đều muốn nhân cơ hội đạp lên, mong rằng phải tru di cửu tộc mới hả lòng.
Khi nghe tin tức này tại cung Trường Lạc, Xuân Sinh chỉ khẽ cười, trong nụ cười ấy chứa đầy nỗi bi thương.
Cuối cùng thì Sơ Mặc vẫn muốn dứt khoát cắt đứt với nhà họ Lâm, rốt cuộc ngài vẫn không thể dung thứ cho nàng.
Nàng đã trao thanh gươm vào tay ngài, sớm đoán trước sẽ có ngày này, nên khi ngài từng bước ra tay tàn nhẫn, nàng cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Tin đồn không sai, nàng quả thực là một kẻ mạo danh.
Trước khi cha nàng, Lâm Hỗ, cưới thê tử là Từ thị, ông từng có một người thông phòng và đã sinh ra một cô con gái. Nhưng việc này ông đã giấu kín với Từ thị.
Sau khi Từ thị vào cửa, Lâm Hỗ để che giấu việc này đã đuổi người thông phòng đi. Đứa trẻ lẽ ra cũng phải bị đưa đi, nhưng lão phu nhân thương cảm, giữ lại và nuôi dưỡng bên cạnh.
Sau này, Từ thị tuy có nhận ra điều gì đó, nhưng bà cũng là người nhân từ, đã đối đãi với đứa trẻ không khác gì con gái ruột của mình, dù không chính thức được công nhận, nhưng nàng vẫn được xem như một tiểu thư của nhà họ Lâm mà nuôi dạy.
Người ngoài không biết, nhưng trong nhà họ Lâm, đây là điều ai cũng ngầm hiểu. Khi Từ thị còn sống, vào dịp lễ Tết, bà vẫn đưa Xuân Sinh và đứa con gái này đi thăm hỏi bà con họ hàng.
Sau khi cha nàng qua đời, Từ thị cũng không lâu sau đó nối gót theo. Nhánh gia đình này của nàng dần suy tàn, người già yếu, người trẻ thơ dại, gia cảnh sa sút. Đến khi Xuân Sinh yêu một hiệp khách, bất chấp thân phận, danh dự mà đi theo người đó, trong nhà chỉ còn lại nàng và lão phu nhân.
Về sau, khi nhà họ Lâm lên kế hoạch đưa người vào cung, vì chê xuất thân của nàng quá thấp kém, họ liền để nàng lấy danh phận của Xuân Sinh mà đưa vào cung.
Tính kỹ lại, đây chính là tội lừa dối vua, nếu Sơ Mặc truy cứu, có thể dẫn đến án tru di cửu tộc.
Xuân Sinh nghĩ, xem ra nhà họ Lâm không thể cứu vãn được nữa rồi.
Nàng đã trao thứ nguy hiểm nhất vào tay Sơ Mặc, hy vọng một cách vô vọng rằng ngài sẽ nể tình xưa, giấu kín chuyện này, để nhà họ Lâm có một cơ hội sống, không đến mức bị diệt tộc. Nếu may mắn, nhà họ Lâm có thể ẩn nhẫn chờ ngày trở lại.
Chỉ là, cuối cùng nàng đã đánh giá quá cao tình cảm ấy. Có lẽ, trong mắt Sơ Mặc, từ đầu đến cuối giữa họ vốn chưa từng có thứ gọi là tình cảm.
9
Đêm đã vào canh ba, ánh trăng mờ nhạt, trời sao như đang trôi dần về phía tây. Trong cung, những ngọn đuốc đã được thắp lên, chiếu sáng nửa cung điện.
Biến cố trong cung xảy ra bất ngờ, chỉ trong chốc lát, đội Ngự Lâm quân đã nhanh chóng dập tắt sự việc, dồn những kẻ bạo loạn về một góc tường thành.
Không ngờ, trưởng tử của nhà họ Lâm, Lâm Kiệt, cùng thuộc hạ của hắn đã áp giải hai nữ tử, đẩy họ ra trước ánh lửa sáng rực.
Đó là Xuân Sinh và Trân phi.
Lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ họ, để lại một vết máu mờ. Xuân Sinh im lặng không nói, còn Trân phi đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào Sơ Mặc.
Sơ Mặc mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm như mực:
“Ngươi bắt Hoàng hậu để làm gì? Ngươi quên rồi sao, nàng cũng là người nhà họ Lâm.”
Lâm Kiệt siết chặt Xuân Sinh hơn, cười lớn:
“Bích Châu đã nói rõ, ngài ngày ngày sai người tới cung Trường Lạc dò hỏi tin tức của đường muội ta, việc gì cũng phải báo cáo chi tiết. Có thể thấy ngài quan tâm đường muội ta đến mức nào.”
Sơ Mặc khẽ cười, nhận lấy cung tên từ tay thị vệ, kéo căng dây, nhắm thẳng vào Lâm Kiệt:
“Ngươi làm sao biết được, trẫm không phải vì muốn phòng ngừa nàng cùng nhà họ Lâm các ngươi bí mật mưu đồ mà sai người canh giữ nhất cử nhất động của nàng?”
Lâm Kiệt nghẹn lời, lùi lại vài bước, kéo theo Xuân Sinh:
“Ta thấy đường muội ta đối với ngài tình sâu nghĩa nặng, ngài thực sự không nể tình sao?”
Đôi mắt Sơ Mặc lạnh lùng, thốt lên:
“Nghịch tặc còn dám phản kháng đến cùng sao? Hoàng hậu chắc hẳn sẽ vui lòng được gặp lại lão phu nhân đã khuất của mình chứ nhỉ?”
Xuân Sinh vốn im lặng, lúc này khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt thường ngày yên tĩnh và dịu dàng bỗng chốc mờ ảo trong làn sương mỏng.
Sơ Mặc giật mình, linh cảm của ngài mách bảo điều gì đó không hay sắp xảy ra, định mở miệng nói thì Xuân Sinh khẽ cười, thốt ra lời cuối cùng:
“Bệ hạ, đừng bao giờ coi thường tình cảm của một nữ tử dành cho người mình yêu.”
Tiếng kinh hãi vang lên từ khắp nơi, trong màn đêm dày đặc, một bóng người từ trên tường thành lao xuống, như cánh diều đứt dây, mang theo sự quyết tuyệt và không hối tiếc.
Tiếng thét đau đớn của Lâm Kiệt vang vọng khắp không trung…
Sơ Mặc đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn về nơi Xuân Sinh biến mất, như thể chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cho đến khi một thân hình nhỏ bé đâm vào lòng ngực mình, ngài chỉ biết mơ màng ôm lấy, chóp mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng…
Đến khi nhìn kỹ lại thì mới thấy đó là Trân phi, nàng ta còn đang run rẩy khóc lóc vì sợ hãi, nép vào người Sơ Mặc một cách yếu đuối…
Như thể người mà Sơ Mặc yêu thương là nàng chứ không phải là Hoàng hậu của mình.