Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP TƯƠNG TƯ Chương 5 KIẾP TƯƠNG TƯ

Chương 5 KIẾP TƯƠNG TƯ

3:00 chiều – 11/10/2024

10

Sơ Mặc luôn mơ về cảnh Xuân Sinh rơi xuống từ tường thành, trong giấc mơ của ngài, dưới chân tường thành là vực sâu không đáy, ngài chỉ biết nằm trên đầu tường, trơ mắt nhìn Xuân Sinh lao nhanh xuống…

Rồi ngài bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Ngài từng yêu Xuân Sinh, nhưng đồng thời cũng sợ nàng. Ngài sợ tình yêu này cuối cùng sẽ dâng trào đến mức không thể kiểm soát, nên ngài cố gắng tránh xa nàng, không gặp thì sẽ không nghĩ đến.

Ngài là Hoàng đế, khả năng yêu đương là điều ngài không cần nhất.

Thế nhưng, ngài lại không thể ngừng sai người dò la tin tức về nàng. Càng không gặp, nỗi nhớ càng khắc sâu, như thấm vào tận xương tủy, ngày đêm dày vò ngài.

Ngài ghê tởm bản thân mình, lại tức giận vì đôi khi chỉ cần gặp nàng một lần, ngài đã cảm thấy hạnh phúc.

Khi ngài đăng cơ, vì còn quá trẻ tuổi nên nhà họ Lâm đã lợi dụng điều đó, một thời gian dài sau đó đều muốn thao túng triều chính. May nhờ Hữu tướng hết lòng phò trợ, cục diện mới dần ổn định như ngày nay.

Vì vậy, Trân phi phải được đưa vào cung và được ân sủng vô bờ. Còn nhà họ Lâm, nhất định phải bị tiêu diệt, tốt nhất là diệt trừ tận gốc.

Ngay từ khi Xuân Sinh vừa tiến cung, Sơ Mặc đã âm thầm điều tra thân thế của nàng và biết nhà họ Lâm phạm tội khi quân phạm thượng. Chỉ là thời cơ chưa chín muồi, ngài và Thái hậu quyết định thuận nước đẩy thuyền, nâng nàng lên vị trí cao.

Càng đứng cao, ngã càng đau.

Ban đầu, Sơ Mặc đã quyết tâm không để lại bất kỳ ai trong nhà họ Lâm. Nhưng không ngờ, về sau lại nảy sinh tình cảm với Xuân Sinh.

Ngài lưỡng lự, do dự, ngay cả chính bản thân cũng chán ghét sự mềm lòng của mình, nhưng không thể xuống tay.

Ngài nhiều lần ngắm nhìn nàng, mỗi lần nàng cười tinh nghịch với ngài, ngài lại càng không nỡ. Vì vậy, ngài đã định giấu kín chuyện nàng mạo danh, sắp xếp lại kế hoạch từ đầu.

Nhưng Sơ Mặc trăm tính ngàn đoán, không ngờ nhà họ Lâm lại sẵn sàng bỏ rơi nàng chỉ trong một đêm, thậm chí còn mưu hại đứa con của Trân phi, vu oan cho nàng.

Như vậy, Xuân Sinh từ chỗ được ngài bảo vệ, che giấu dần dần bị lộ ra trước thiên hạ, trở thành cái gai trong mắt kẻ khác, ai ai cũng muốn kéo nàng khỏi vị trí sánh ngang với ngài.

Cuối cùng, nàng quỳ trong điện Vô Cực, nói ra tất cả mọi chuyện. Ngài thậm chí còn không kịp  ngăn nàng lại, không kịp nhắc nàng rằng có người nghe trộm ở bên ngoài, thì nàng đã nói hết tất cả.

Gió ngoài điện thoảng qua ấm áp, nhưng ngài lại như rơi vào hầm băng.

Ngài sai người đưa nàng đi, còn mình thì ngồi lại một mình trong điện Vô Cực.

Bàn viết lạnh lẽo, bút mực đã khô, ánh mắt ngài đầy sự trống rỗng. Nàng tuyệt vọng đến mức lặng thinh, nhưng có lẽ ngài cũng chẳng khác gì, tâm can đều đã nguội lạnh.

Nàng nghĩ rằng đưa lưỡi dao vào tay ngài, nhưng thực chất lại là đưa lưỡi dao cho kẻ khác. Ngài muốn bảo vệ nàng, nhưng đến lúc này đã bất lực.

Đạo làm vua là ở sự cân bằng các thế lực, không phải ở việc làm theo ý muốn của mình.

Vì vậy, khi ngài giương cung nhắm mũi tên vào nàng, ngài thực sự muốn nàng chết, mang theo tình cảm không thể thổ lộ, để rồi cùng chôn vùi dưới lớp đất vàng, xương cốt mục rữa. Như thế, ngài mới có thể giải thoát.

Nhưng khi nàng kéo Lâm Kiệt cùng nhảy xuống, ngài đột nhiên cảm thấy cái lạnh từ bốn phương tám hướng ùa tới, như thể máu trong người cũng đóng băng, hơi thở cũng ngưng trệ.

Ngài nhận ra, từ nay ngài không thể nào giải thoát được nữa.

Khi nàng nhìn ngài mỉm cười, không còn sự giả tạo mà là sự dịu dàng chân thật, ngài đã không thể thoát khỏi sự ràng buộc đó nữa rồi.

Mây tuyết đã tan, ngọn đèn dần cạn. Ngoài điện, những nhành mai lác đác nở, mang theo hương thơm nhè nhẹ trong gió. Tuyết đè nặng cành mai, che đi nhụy hoa, ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, rải xuống mặt đất một lớp ánh bạc trong trẻo.

Sơ Mặc lặng lẽ ngắm nhìn Xuân Sinh đang say ngủ bên cạnh. Cuối cùng, ngài cúi người xuống, đôi môi ấm áp và khô ráo khẽ chạm lên trán nàng.

Chỉ nghe ngài thì thầm nhẹ nhàng:

“Tương tư khó tỏ, mộng hồn vô định, chỉ mong người trở về…”

Giống như năm đó, khi ngài hôn mê hai ngày liền, trong một đêm đông tuyết mai lặng lẽ nở, ngài cảm nhận được nàng cúi xuống, môi mềm khẽ in lên má ngài một nụ hôn rất nhẹ nhàng, sau đó thì thầm bên tai:

“Khúc cầm sắt hòa hợp, xin người đừng lo lắng…”

Từ đó, mối tình bắt đầu nảy sinh.

Hoàn