6
Sau khi lo liệu xong hậu sự cho lão phu nhân, Xuân Sinh lần đầu tiên bộc lộ quyền uy của một Hoàng hậu. Nàng xin ý Thái hậu rồi lại chọn thêm vài tiểu thư danh giá vào cung cho Sơ Mặc.
Tuy nhiên, Sơ Mặc lại chẳng mấy vui vẻ, ngài nổi cơn thịnh nộ với nàng một trận lớn.
Hiếm khi Sơ Mặc bước chân vào cung Trường Lạc trong suốt nửa năm qua, nhưng lần này ngài chỉ ở lại chưa đến nửa tuần hương, rồi trước khi mặt mũi hầm hầm rời đi thì đã tức giận mà ném vỡ không ít đồ vật.
Xuân Sinh đứng một bên, khẽ cúi người, miệng mỉm cười hành lễ.
Lúc ngài đến nàng cung kính đón tiếp, khi ngài đi nàng trang nghiêm tiễn biệt, dáng vẻ chuẩn mực không chút sai sót.
Sau khi Sơ Mặc rời đi, nàng ngồi xuống, nhặt từng viên ngọc rơi trên đất lên cầm trong tay. Nhìn vào những hình ảnh nhỏ bé phản chiếu của chính mình trong từng viên ngọc, đôi mắt nàng mang theo sự lạnh lùng và xa cách.
Thật ra, trong lòng nàng không an ổn, nàng cũng không chịu nổi khi thấy họ ân ái bên nhau.
Tháng tư đến, xuân qua, hè tới, từ cung Triều Vân truyền đến tin Trân phi bị sảy thai.
Trời còn mờ mờ xám xịt, từng giọt mưa nhỏ li ti theo gió tạt vào phượng liễn, làm ướt cả đôi mi của Xuân Sinh.
Khi nàng đến cung Triều Vân, từ bên trong điện vọng ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Trân phi, còn Sơ Mặc thì nhíu mày, ngồi trên ghế chủ vị ở tiền điện, bên trong tất cả mọi người đều quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu.
Xuân Sinh ngó lơ sự ghét bỏ trong ánh mắt của Sơ Mặc, tiến lên hành lễ, định mở miệng hỏi han tình hình thì bất ngờ một bóng người từ bên cạnh lao ra, quỳ sụp trước mặt Sơ Mặc, hai tay dâng lên một vật, vừa khóc vừa nói:
“Bệ hạ! Hoàng hậu lòng dạ hiểm độc, đã giấu xạ hương trong viên ngọc đông châu, mưu hại hoàng tự. Vật này chính là tang chứng, cung nữ Bích Châu bên cạnh Hoàng hậu có thể làm chứng, mong bệ hạ sáng tỏ!”
Biến cố bất ngờ khiến tất cả mọi người trong điện đều nín thở không dám lên tiếng. Xuân Sinh nhìn thoáng qua chuỗi ngọc trong tay cung nữ, khẽ sững người rồi bật cười nhẹ.
Thì ra đây là màn kịch đã được sắp sẵn cho nàng.
Bích Châu đã quỳ phục dưới đất, nước mắt lăn dài. Điện trở nên im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng rên rỉ của Trân phi trong hậu điện cũng nhỏ hẳn lại.
Xuân Sinh biết, tất cả bọn họ đều đang chờ nàng bị lôi xuống. Một Hoàng hậu như nàng, bên ngoài không có trợ lực, bên trong không có sự sủng ái của Hoàng đế, còn gì phải e dè nữa?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Mặc đang ngồi trên cao.
Cửa sổ bên trái chưa đóng hết, cơn gió ẩm ướt nhẹ nhàng thổi tung dây buộc mũ của ngài, ánh mắt ngài hiện lên sự chán ghét sâu thẳm.
Xuân Sinh nghĩ, trước kia mỗi lần nàng búi tóc cho Sơ Mặc thường khiến ngài đau, không biết Trân phi bây giờ có khéo tay hơn, liệu có khi nào nàng ta cũng làm đứt vài sợi tóc đen nhánh của ngài, rồi bị ngài mắng nhẹ một tiếng không?
Hoàng hậu trở lại dáng vẻ quen thuộc, đoan trang quý phái, trên mặt nở nụ cười giả tạo.
Nàng quỳ xuống đất, chậm rãi thưa:
“Thần thiếp biết tội.”
Nhà họ Lâm đã bắt đầu chuẩn bị cho một tiểu thư khác vào cung. Nếu còn chờ đến lúc không ai còn dung thứ cho nàng rồi rơi vào cảnh tuyệt lộ, chẳng bằng bây giờ nàng sớm tự giải thoát, tránh việc ngày ngày phải cân nhắc, tính toán từng bước.
Nhưng Sơ Mặc im lặng một lúc lâu, rồi lên tiếng gọi thị vệ vào, khống chế cung nữ kia và Bích Châu:
“Hai kẻ này dám vu oan quốc mẫu, bịa đặt chuyện phi lý. Lôi ra ngoài, đánh chết không tha!”
Từ trong nội điện vang lên một tiếng kêu kinh hãi. Trong khi mọi người nín thở chờ đợi, Sơ Mặc chỉ thị cho cung nhân chăm sóc Trân phi cẩn thận, rồi kéo Xuân Sinh đi ra ngoài.
Tay Sơ Mặc rất nóng, sức nóng từ tay ngài truyền đến cổ tay Xuân Sinh rồi lan ra khắp cơ thể, làm nàng cảm thấy mắt mình cay xè, đỏ hoe.
Sao ngài lại phải làm như thế này, vừa bảo vệ nàng, vừa ghét bỏ nàng, khiến nàng không thể oán hận trọn vẹn, thật sự là rối rắm đến phiền lòng.
“Ngài không tin sao? Tại sao lại không tin?”
Xuân Sinh mỉm cười nhẹ nhàng:
“Bệ hạ, đừng bao giờ coi thường lòng ghen tuông của phụ nữ.”
Vài ngày sau, một trong số những nữ tử do Xuân Sinh chọn vào cung bị phát hiện đã thông đồng với Bích Châu để mưu hại hoàng tự và âm mưu hại Hoàng hậu.
Nàng ta bị kết án tử, loạn côn đánh chết.
7
Sóng gió này vừa qua, sóng khác lại ập đến. Nhà họ Lâm bị tố cáo tham ô và nhận hối lộ.
Hữu tướng cũng ngay lập tức dâng sớ, trình lên nhiều bằng chứng xác thực. Với những chứng cứ rõ ràng và sự đích thân tố cáo của Hữu tướng, người trong lòng có muôn dân, đội Ngự Lâm quân đã bao vây phủ Lâm gia, khiến Lâm gia hoảng loạn, vội vàng cử người vào cung báo tin.
Đêm tối sâu thẳm, ánh trăng lạnh lẽo soi qua các lớp mái cung điện chồng chất. Ánh trăng bàng bạc rọi qua cửa sổ khép hờ, chiếu vào điện Vô Cực. Người mà Lâm gia đặt hết hy vọng vào – Hoàng hậu – đang quỳ dưới vầng trăng sáng ấy.
Sau khi Trân phi sảy thai, những hành động của Sơ Mặc khiến nhiều người nghĩ rằng Hoàng hậu có thể sẽ được sủng ái trở lại. Nào ngờ, Sơ Mặc vẫn tiếp tục lui tới cung Triều Vân mỗi ngày, khiến Trân phi ngày càng được yêu chiều.
Tâm trạng lo lắng của mọi người lúc đó mới dần lắng xuống. Họ chỉ nghĩ rằng Sơ Mặc giữ lại Xuân Sinh vì có lý do riêng.
Xuân Sinh cũng hiểu rõ, sự lạnh nhạt đột ngột của Sơ Mặc với nàng vốn đã được tính toán từ lâu.
Ngài biết chắc sẽ có một ngày như thế này. Chỉ cần nhà họ Lâm còn vững vàng, nàng sẽ mãi mãi chỉ là một Hoàng hậu cô đơn không con cái, lặng lẽ tiêu mòn tuổi xuân trong cung Trường Lạc.
Khi xưa, nhà họ Lâm chỉ cần tìm một tiểu thư phù hợp để vào cung, nhưng không nghĩ đến việc Xuân Sinh chỉ còn lại một mình lão phu nhân là người thân cận, một khi lão phu nhân qua đời, Xuân Sinh sẽ không còn chịu sự kiểm soát của nhà họ Lâm nữa.
Thái hậu cũng nhìn thấy điểm này, và vì Xuân Sinh không thân thiết với gia đình ngoại, nên bà đã hết lòng tiến cử nàng lên làm Hoàng hậu.
Những điều này Xuân Sinh đều thấu hiểu. Nàng cũng từng nghĩ rằng bản thân sẽ sống cuộc đời như vậy, ngồi giữa sự phồn hoa vô tận, trong chốn cung cấm thâm sâu mà tiêu hao năm tháng. Đời người không dài cũng chẳng ngắn, nếu cứ an phận giữ mình, rồi cũng sẽ qua đi.
Nhưng… một khi đã từng nắm giữ, làm sao có thể cam tâm quay lại với nỗi cô đơn vô biên trước kia? Giữa chốn hồng trần tục lụy, ai lại có thể tránh khỏi tham, sân, si?
Giờ đây nàng mới hiểu, đời người trăm năm, lại dài đằng đẵng đến vậy, dài đến nỗi từng khoảnh khắc cũng trở nên khó chịu đựng.
…
Xuân Sinh nhìn qua ánh nến đang cháy lập lòe, ngước mắt nhìn người đang ngồi uy nghiêm trong điện.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt của ngài bỗng trở nên dịu dàng như trước kia, như thể đã trải qua cả một đời.
Ánh mắt nàng dường như long lanh hơi nước, nhưng nàng nhanh chóng cúi đầu, khéo léo che giấu:
“Bệ hạ, lời thần thiếp nói, câu nào cũng là sự thật. Xin bệ hạ cứ trách phạt.”
Đây sẽ là nhát dao cuối cùng đâm sập nhà họ Lâm, và cũng sẽ là lưỡi dao từ từ hành hạ nàng đến chết. Nàng đặt sinh mệnh của mình trước mặt ngài, chứng minh lòng trung thành, và cũng là để chứng minh tình cảm mơ hồ sâu kín trong lòng nàng.
Sơ Mặc siết chặt tay trên ngai rồng, những đường gân nổi rõ, như thể ngài đang dồn hết sức để kìm nén cơn giận. Ngài cúi mắt nhìn Xuân Sinh.
Nàng đang quỳ trên nền đất lạnh lẽo, thân thể khẽ run rẩy chờ đợi phán quyết từ ngài.
Cơn gió bất ngờ nổi lên, làm rèm ngọc va chạm xào xạc. Sơ Mặc đột nhiên vung tay, hất đổ nghiên bút và ấn triện trên bàn xuống đất.
Thái giám đứng ngoài cửa vội vàng đẩy cửa vào xem xét, chỉ thấy mọi thứ vỡ nát dưới đất, nghiên mực đen bóng vỡ vụn trước mặt Hoàng hậu, mực đen loang lổ chảy dài trên sàn, nhuộm đen vạt áo của Hoàng hậu.
Vị Hoàng đế trẻ lúc này sắc mặt đầy phẫn nộ, vẻ mặt ghét bỏ tột cùng:
“Đưa Hoàng hậu về cung Trường Lạc, không có lệnh của trẫm, không được tùy tiện ra ngoài!”
Vị thái giám nhìn thấy đôi hàng mi dài của Hoàng hậu khẽ rung động, tưởng chừng sẽ nhìn thấy một đôi mắt ngấn lệ, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lại hoàn toàn tĩnh lặng, như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
Có lẽ là, nỗi đau đã lớn đến mức hút cạn kiệt cả nỗi bi thương.