4
Đúng lúc mùa đông, ngoài điện tuyết trắng phủ kín, bên trong điện lại ấm áp như ngày xuân.
Sợ rằng Sơ Mặc lại tự làm khổ mình, Xuân Sinh nửa là dỗ dành, nửa là ép buộc ngài chuyển đến cung Trường Lạc để nàng tiện bề chăm sóc.
Dù Sơ Mặc có bực bội, nhưng thấy Thái hậu cũng không phản đối, ngài cũng chỉ đành để nàng muốn làm gì thì làm.
Cung nhân thường thấy Hoàng hậu bưng bát thuốc, tự mình đút cho Hoàng đế với vẻ mặt không mấy vui vẻ thì ai nấy đều len lén cười. Thật không ngờ vị Hoàng hậu trầm lặng trước kia giờ đây lại như vậy.
Sơ Mặc từ nhỏ đã sợ đắng, nhưng lần nào Xuân Sinh cũng dỗ dành để ngài chịu uống thuốc. Đôi khi nàng còn nói sẽ dìu ngài đi dạo trong hoa viên hoặc cùng ngài đánh cờ.
Trời cao có mắt, làm hoàng đế mà lại bị gò bó như thế này, thật sự là đã quá sức chịu đựng.
Xuân Sinh dựa vào sự ủng hộ của Thái hậu mà kiểm soát Hoàng đế, khiến ngài lúc nào cũng bị giới hạn hành động.
Thật đúng là to gan lớn mật! Nhưng khổ nỗi, Sơ Mặc cũng chẳng thể làm gì nàng….
Thỉnh thoảng, có phi tần đến trước cung Trường Lạc khóc lóc xin được yết kiến Hoàng thượng. Xuân Sinh tay cầm quân cờ, trên bàn cờ đen trắng phân tranh rõ rệt, nghe cung nhân đến bẩm báo, chỉ lạnh nhạt dặn:
“Đóng cửa cung lại, đừng để làm phiền bệ hạ.”
Sơ Mặc nhìn nàng với nụ cười kỳ lạ, hỏi đầy hàm ý:
“Hoàng hậu định độc chiếm thánh ân sao?”
Xuân Sinh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ, miệng vẫn giữ nụ cười không đổi, vẻ mặt bình thản như trước, nhưng Sơ Mặc nhìn kỹ lại thấy có chút gì đó không giống xưa.
Nàng đáp:
“Nếu bệ hạ muốn ban cho, thần thiếp đương nhiên dám nhận.”
Sơ Mặc nghe nàng dám nói những lời táo bạo như vậy, thoáng có chút ngạc nhiên nhưng ngài lập tức mỉm cười mà cầm quân cờ lên đánh tiếp, không đáp lại lời nàng.
Xuân Sinh vẫn giữ nụ cười, che giấu rất khéo sự thất vọng trong đáy mắt.
Thái hậu thường xuyên đến thăm, thấy Sơ Mặc được Xuân Sinh chăm sóc chu đáo, lòng bà mới bớt đi phần nào sự không hài lòng.
Xuân Sinh hiểu rõ suy nghĩ của Thái hậu, đối với bà, con trai dĩ nhiên là quan trọng hơn bất cứ ai. Vì vậy, nàng không có chút oán hận, vẫn đối xử với Thái hậu như trước, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần để thân mật, nhưng cũng không xa cách đến mức lạnh lùng.
Mùa đông trôi qua, xuân đến, vết thương của Sơ Mặc cũng dần hồi phục. Tuy nhiên, ngài vẫn dành phần lớn thời gian ở lại cung Trường Lạc. Những lúc xử lý công việc triều chính, ngài cũng ngồi trong thư phòng của cung Trường Lạc.
Thư phòng này vốn là nơi Xuân Sinh cất giữ sách vở, nàng thường tới đây đọc sách khi rảnh rỗi.
Xuân Sinh bực mình vì Sơ Mặc chiếm dụng thư phòng của mình, nhưng ngài lại không chịu nhường. Thế nên, các cung nhân thường thấy cảnh Hoàng đế cúi đầu chăm chú vào đống tấu sớ, còn Hoàng hậu thì nằm trên ghế dài đọc sách.
Xuân Sinh đọc sách rất đa dạng, không phân biệt danh gia đại tác hay sách dân gian, thậm chí cả những vở tuồng dân gian cũng thích đọc. Sơ Mặc thường hay cười trêu nàng:
“Nàng chọn sách chẳng khác nào bò ăn cỏ, cứ thế nuốt chửng mà chẳng hề chọn lọc.”
Xuân Sinh bình thản đáp, mắt không rời khỏi quyển sách:
“Bò có ăn thô, nhưng còn biết nhai lại. Sau khi nhai kỹ, mới có được những gì tinh túy nhất.”
Thấy nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Sơ Mặc bật cười, thi thoảng cũng rút một cuốn tuồng dân gian ra, cùng ngồi xem với nàng.
Cứ thế, dù cả hai im lặng không nói lời nào, nhưng so với năm trước, giữa họ dường như đã có gì đó thay đổi.
Xuân Sinh không dám suy đoán tâm ý của Sơ Mặc, nhưng với nàng, mọi chuyện đã dần sáng tỏ.
Còn Sơ Mặc, ngài thường nhân lúc Xuân Sinh không để ý, len lén liếc nhìn nàng một hai lần rồi cười khẽ. Đôi khi ngài còn buông lời trêu ghẹo, nhìn nàng tỏ vẻ bực bội, ngài lại càng cười vui vẻ hơn.
Trong mắt người ngoài, họ giống như hai đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa cãi cọ, vừa bám chặt lấy nhau không rời. Nhưng trong những khoảnh khắc ấy, lại ẩn chứa những tình cảm vụn vặt nhưng ấm áp.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh chóng lại thêm một năm nữa.
Trong năm ấy, Hoàng hậu Xuân Sinh là người đứng đầu hậu cung, độc chiếm thánh ân.
5
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất dày, từng lớp tuyết phủ trắng những bức tường vàng son lộng lẫy của cung điện.
Một buổi chầu sáng nọ, có vị đại thần khấu đầu trước triều, tố cáo Xuân Sinh độc chiếm ân sủng, không có lòng độ lượng, không xứng đáng ngồi vào vị trí Hoàng hậu, hơn nữa đến nay vẫn chưa sinh hạ hoàng tử, thật là vô dụng.
Xuân Sinh khi đó đang cắm hoa trong điện, tay nàng đang tỉa tót từng cành mai nở rộ. Khi Bích Châu đến bẩm báo, chiếc kéo bạc trong tay nàng vẫn lơ lửng trên một nhành mai rực rỡ nhất, chần chừ chưa hạ xuống.
Xuân Sinh đã lâu không mang thai, nhà họ Lâm lo lắng đến mức không yên, tìm đủ các loại danh dược, đơn thuốc quý, không ngừng gửi vào cung Trường Lạc như dòng nước chảy nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Ban đầu, Xuân Sinh cũng nghĩ rằng vấn đề nằm ở cơ thể mình, nhưng sau đó nàng đã hiểu rõ. Nếu nàng là Hoàng hậu, thì không thể nào có con được, bởi vì nàng chỉ có thể là một Hoàng hậu, không hơn được nữa.
Nàng cúi mắt, hàng mi dài che khuất ánh nhìn, khẽ hỏi Bích Châu:
“Hoàng thượng đã làm thế nào?”
Bích Châu nhìn Xuân Sinh, nhẹ giọng đáp:
“Các đại thần dâng sớ chọn phi cho Hoàng thượng, Hoàng thượng… Hoàng thượng đã chấp thuận…”
Trong sự tĩnh lặng của điện, vang lên tiếng cạch, một cành mai đỏ rơi xuống đất, những cánh hoa đỏ tươi tản ra khắp nơi.
Một lúc lâu sau, chợt nghe tiếng thở dài khe khẽ, Xuân Sinh khẽ thì thầm:
“Vậy sao…”
Có những thứ khi muốn đạt được, phải tính toán cẩn trọng, từng chút một tích góp. Nhưng dù có khó khăn thế nào, việc mất đi lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Có lẽ, trời đất cũng không muốn thấy con người được hạnh phúc lâu dài.
Từ sau đó, Sơ Mặc không còn thường xuyên đến cung Trường Lạc nữa.
Xuân Sinh đã cho người mời ngài vài lần, nhưng ngài luôn viện cớ từ chối. Thậm chí, mỗi khi đến, ngài cũng chỉ nhìn nàng với vẻ cau có, khó chịu, đầy ghét bỏ. Vì thế, Xuân Sinh dần dần không còn gọi nữa.
Về sau, trừ những ngày mồng một và ngày rằm, Sơ Mặc tuyệt đối không bước chân đến cung Trường Lạc.
Cả hoàng cung đều biết, vị Hoàng hậu từng được sủng ái giờ đã thất sủng chỉ sau một đêm.
Hiện nay, người được Hoàng thượng sủng ái nhất chính là Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, đại nữ nhi tài sắc vẹn toàn của Hữu tướng, vừa vào cung đã được phong làm Quý phi – Trân phi.
Cái danh hiệu ấy thật xứng đáng.
Xuân Sinh nằm trên giường mềm, đọc một cuốn vở tuồng, thấy bên trong nhắc đến chữ “Trân ái”, nàng suy ngẫm một lúc lâu, rồi đôi mắt dần trở nên ướt đẫm.
Mỗi ngày Trân phi đều đến thỉnh an, Xuân Sinh từng lén lút quan sát nàng từ xa, nhan sắc và cử chỉ tao nhã của nàng quả thật chẳng thể sánh bằng.
Vì vậy, dù Xuân Sinh vẫn giữ nụ cười, vẫn làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu đoan trang, nhưng trong lòng lại chẳng thể yên ổn.
“Trân chi ái chi”, phong hiệu thật đẹp.
Kể từ khi Trân phi vào cung, Sơ Mặc dành phần lớn thời gian trong tháng ở tại cung Triều Vân của Trân phi.
Ngoài những ngày mồng một và ngày rằm, ngài thường đến các cung khác, cũng được coi là ban phát ân sủng đồng đều.
Ngài đối xử với các phi tần khác rất dịu dàng, chỉ riêng với Xuân Sinh là không bao giờ có sắc mặt tốt. Mỗi khi thấy Xuân Sinh, ngài lập tức cau mày, thậm chí trong những buổi lễ có nàng tham dự, ngài luôn tìm cách tránh né. Cách hành xử ấy như thể ngài vừa ghét cay ghét đắng, lại vừa e ngại nàng.
Nhưng tuyệt nhiên không có chút gì là yêu thương. Các cung nhân quen nhìn sắc mặt, cộng thêm một số phi tần trong cung vốn có lòng oán hận Xuân Sinh, nay lại được Sơ Mặc ban phát ân sủng, liền không ngừng xúi giục cung nhân coi thường, lơ là cung Trường Lạc.
Xuân Sinh không muốn so đo, chỉ ru rú trong cung Trường Lạc đọc sách, cũng hiếm khi ra ngoài.
Tin lão phu nhân qua đời được báo đến lúc nửa đêm. Nhà họ Lâm đã bỏ rơi Xuân Sinh, nên ngay cả việc đưa tin cũng không tận tâm. Chuyện xảy ra từ sáng, đến tối mới truyền tới cung Trường Lạc.
Bích Châu khóc nức nở. Xuân Sinh nhìn vào bóng đêm dày đặc bên ngoài điện, tự tay lấy chiếc hộp lửa, châm sáng ngọn đèn.
“Ngươi đi mời Hoàng thượng, hỏi xem ngài có muốn qua đây không. Nếu ngài không muốn…”
Xuân Sinh đứng trần chân trên nền đất lạnh, hơi lạnh thấm vào tận xương, nàng thở ra một làn khí lạnh, ánh nến chập chờn trong gió.
“Nếu ngài không muốn, thì thôi vậy.”
Nàng vẫn chưa thể buông bỏ.
Ngọn đèn kêu lách tách, ánh sáng tỏa xuống khắp mặt đất. Lúc tờ mờ sáng, cửa điện bị đẩy ra, gió từ khe cửa ùa vào, thổi tắt hết đám đèn.
Xuân Sinh quay đầu lại, ngây người trong chốc lát, rồi lại thoáng mỉm cười, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm, tựa như ngọn lửa đã cháy hết, chỉ còn lại tro tàn.
“Nương nương, Trân phi… đã có thai.”