Hôm ấy, hàng dài giáo mác dưới ánh trăng dịu dàng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Cung điện lộng lẫy ở Thịnh Kinh trong bóng đêm trở nên tĩnh mịch và âm u.
Nàng ngước mắt nhìn về phía đó một lần cuối cùng, tận mắt nhìn thấy người phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất đang lao vào lòng ngài nũng nịu.
Hoàng đế đã có phi tần mà mình yêu thương nhất, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng nữa rồi.
1
Năm Lâm Xuân Sinh tiến cung, nàng vừa tròn mười lăm.
Khi đó, Lâm Quý Phi đã qua đời, hậu cung nhà họ Lâm không còn ai nên cần gấp một nữ tử để vào cung lấp chỗ trống ấy.
Xuân Sinh là nữ tử thuộc dòng họ bên ngoại của nhà họ Lâm, dung mạo không nổi bật trong số các tiểu thư của Lâm gia, nhưng hiếm có ở chỗ nàng điềm đạm, tự trọng và thường ngày rất ôn hòa, trầm lặng.
Lâm gia không cần một mỹ nhân sắc nước hương trời vào cung để mê hoặc lòng quân vương, điều họ tính toán là cần một nữ tử biết lễ nghĩa để có thể luôn ở bên Hoàng đế, đôi lúc nhắc nhở vài điều tốt đẹp về gia tộc nhà họ Lâm.
Nếu là một phi tần mỹ miều lên tiếng, không tránh khỏi sẽ bị đám học sĩ bảo thủ chê bai là dùng sắc đẹp mê hoặc quân vương. Lâm gia không dám tham vọng quá lớn, mục tiêu họ đặt ra cho Xuân Sinh chính là thay thế vị trí của Lâm Quý Phi đã mất.
Nhưng chuyện đời thường đem đến những bất ngờ ngoài mong đợi.
Xuân Sinh từ biệt lão phu nhân trong nhà, theo cung nhân tiến cung. Khi nàng còn chưa kịp ngắm nhìn hết ánh vàng son lộng lẫy của hoàng cung thì người từ cung Vĩnh Thọ đã đến báo rằng Thái hậu muốn gặp nàng.
Xuân Sinh lại theo người của cung Vĩnh Thọ mà đi.
Lúc này, nàng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, lặng lẽ đứng trong điện, tiếng chuông đồng vang từng hồi.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Thái hậu đặt chén trà xuống bên cạnh, giọng nói nhàn nhạt cất lên:
“Ngươi thuộc nhánh nào của Lâm gia?”
Xuân Sinh nhìn đôi giày thêu dưới tà váy lụa xanh hồ, chậm rãi hành lễ rồi đáp:
“Bẩm Thái hậu, là nhánh phụ của Lâm Hỗ.”
Có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, cung nữ đứng gác cửa đồng loạt hành lễ, ngay cả Thái hậu cũng đứng dậy nghênh đón.
Xuân Sinh hiểu rõ người đến là ai, nàng vẫn giữ tư thế cúi đầu, không ngước mắt nhìn, hàng mi dài tựa cánh bướm cũng không hề rung động, chỉ lặng lẽ quỳ xuống.
“Thỉnh an Bệ hạ.”
Hoàng đế Sơ Mặc không dừng bước, ánh mắt cũng không nhìn nàng một cái, chỉ tiến lên đỡ tay Thái hậu:
“Mẫu hậu sao phải nhọc lòng như vậy, cung của Lâm Quý Phi còn trống, cứ để nàng ấy ở đó.”
Vậy là nàng được sắp đặt để thay thế Lâm Quý Phi.
Có lẽ Hoàng đế cũng hiểu rõ, Lâm gia muốn gì thì cứ cho, một lần cho đủ để bịt miệng họ, sau này họ cũng không dám mở miệng đòi hỏi thêm.
Nào ngờ Thái hậu đột nhiên trở nên thân mật mà cầm lấy tay Xuân Sinh nói:
“Hoàng nhi à, đây là một cô nương tốt, vị trí Quý phi chỉ e là ủy khuất cho nàng.”
Xuân Sinh vốn luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng có chút ngượng ngùng huống chi là Sơ Mặc.
Trong khoảnh khắc, cả điện im lặng như tờ.
Thái hậu gọi cung nữ đến đưa Xuân Sinh rời đi, chỉ để lại một mình Hoàng đế.
Hai mẫu tử không biết đã nói gì với nhau, khi Sơ Mặc từ cung Vĩnh Thọ bước ra, liền ban một đạo chỉ dụ thông báo thiên hạ:
“Con gái nhà họ Lâm, đoan trang, dung mạo xinh đẹp, được lòng Thánh thượng, phẩm hạnh có thể làm gương cho nữ nhi thiên hạ, đặc phong Hoàng hậu.”
2
Nhà họ Lâm vui mừng khôn xiết, từng đoàn kiệu chở đầy vàng bạc châu báu không ngừng được đưa vào cung.
Xuân Sinh đang đọc sách trong cung Trường Lạc, Bích Châu vào điện báo cáo.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn mấy kiệu đầy châu báu mà không tỏ ra chút xúc động, chỉ khẽ gật đầu:
“Biết rồi, cứ kiểm tra kỹ lưỡng rồi nhập kho đi.”
Đúng lúc Sơ Mặc vừa hạ triều đi ngang qua, trông thấy những châu báu ấy liền tiện tay lật xem, chọn ra một chiếc trâm phượng cẩn vàng tinh xảo, đưa lên tóc Xuân Sinh để ướm thử rồi cười nói:
“Trông rất đẹp, chọn vài món mà dùng đi.”
Xuân Sinh đặt sách xuống, đứng dậy hành lễ, mỉm cười nhã nhặn, không thiếu chút lễ nghi nào:
” Một mình thần thiếp dùng cũng không hết, chi bằng phân phát cho các tỷ muội trong hậu cung, số còn lại bệ hạ có thể đem đi nung chảy, bổ sung vào quốc khố.”
Sơ Mặc nghe xong thì trầm ngâm nhìn Xuân Sinh thật lâu, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện lên điều gì đó khó đoán. Cuối cùng, ngài khẽ cười:
“Ái phi rất được lòng trẫm.”
Hành động này lan truyền đến tiền triều, các quan đại thần lúc này mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận vị Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện này.
Thấy nàng rộng lượng, đức hạnh khiêm nhường như vậy nên họ cũng không thể ngày ngày dâng sớ chỉ trích rằng nàng vô tài vô sắc nữa. Nhờ vậy, Xuân Sinh mới thật sự đứng vững trong cung.
Thái hậu cũng rất yêu mến Xuân Sinh. Đám cung nhân trong cung, ban đầu vẫn còn e ngại, dò xét nàng, nhưng nhờ có Thái hậu chống lưng, không ai dám tỏ ra khinh thường.
Thật ra, Thái Hậu có một mối thân duyên từ trước với Xuân Sinh.
Trước khi xuất giá, mẫu thân của nàng là Từ thị, từng là khuê mật với Thái hậu. Chỉ là Thái hậu nhập cung sớm, còn Từ thị bất chấp sự phản đối của gia tộc, quyết tâm gả cho Lâm Hỗ, nhánh phụ của Lâm gia, vì vậy đã bị Từ gia đoạn tuyệt quan hệ xóa tên khỏi gia phả.
Lâm Hỗ không lập được công trạng gì, Từ thị cũng không có danh cáo mệnh nên không thể vào cung. Từ đó Thái Hậu và Từ thị dần mất liên lạc với nhau.
Mỗi ngày Xuân Sinh đến cung Vĩnh Thọ vấn an, Thái hậu đều giữ nàng lại trò chuyện một lúc.
Con người khi đến tuổi xế chiều thường thích hoài niệm quá khứ, rồi cuối cùng cảm thán rằng số phận không ai tự định đoạt được, chỉ có thể an phận mà chấp nhận.
Thái hậu nắm tay Xuân Sinh, cười đầy hiền từ:
“Mẫu thân con trước kia tính cách vô tư lắm, thật không ngờ bà ấy lại nuôi được một đứa trẻ trầm tĩnh như con.”
Hàng mi dài của Xuân Sinh khẽ rung động, nàng cân nhắc rồi đáp:
“Trong đời có nhiều chuyện không dễ dàng với phận nữ nhi. Mẫu thân từng trải qua nên mới nghĩ rằng chỉ khi tính cách trầm ổn mới có thể sống bình an suốt đời.”
Thái hậu nghe vậy, ánh mắt thoáng lên vẻ hài lòng, nhưng miệng lại thở dài:
“Nhà ngoại của con cũng thật tuyệt tình, nhưng năm xưa mẫu thân con cũng quá cứng đầu, chẳng thể trách họ được.”
Xuân Sinh cúi đầu, vẻ mặt không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng giọng nói đã rõ ràng nhạt đi nhiều:
“Từ gia đã không còn liên quan gì đến Xuân Sinh.”
Thái hậu càng thêm hài lòng, vỗ nhẹ lên tay nàng, dịu dàng nói:
“Thôi vậy, chúng ta không nhắc lại chuyện này nữa. Con về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Ra khỏi cung Vĩnh Thọ, Xuân Sinh nắm lấy tay Bích Châu, ngước nhìn bầu trời u ám xa xăm, trong không gian trống trải và cô tịch của hoàng cung, nàng chậm rãi thở ra một hơi dài.
Vài ngày sau, sứ giả Đông Tần đến. Xuân Sinh cần cùng Sơ Mặc ra tiếp đón.
Sau khi chỉnh trang lại rồi thay bộ y phục triều phục lộng lẫy, Sơ Mặc đã đứng đợi sẵn trong điện.
Ngài khoác long bào thêu ẩn họa tiết rồng bằng chỉ vàng, đứng đó với nụ cười nhàn nhạt trên môi, dáng vẻ tuấn dật phi phàm.
Xuân Sinh khẽ nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Sơ Mặc, nở nụ cười đoan trang và tao nhã.
Trong mắt các cung nhân, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng nhau dự tiệc, quả thực là cảnh tượng ân ái khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng chỉ mình Xuân Sinh hiểu rõ, nụ cười dịu dàng, ấm áp của Sơ Mặc, thực chất chỉ là vẻ ngoài đầy xa cách.
Xuân Sinh và Sơ Mặc tuy sống chung hòa thuận, nhưng giữa họ chẳng khác gì những người khách trong nhà.
3
Buổi tiệc lần này được tổ chức để đón tiếp sứ giả Đông Tần.
Các triều thần ngồi kín cả điện, ai nấy đều mặc quan phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ đen, từng người một nâng chén rượu, lời qua tiếng lại, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rượu qua ba tuần, tiếng nhạc cung đình ngân nga, cả hội trường đã bắt đầu có chút ngà ngà say.
Từ vị trí cao nhất, Xuân Sinh liếc nhìn sứ giả Đông Tần, người có vẻ ngoài chất phác, không giống một kẻ có dã tâm. Nào ngờ ngay khoảnh khắc đó, chẳng biết từ đâu mà hắn rút ra một thanh kiếm sáng loáng, lao thẳng về phía long tọa.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, cả đại điện trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Ngay cả Xuân Sinh, người vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, cũng thoáng lộ chút bối rối. Nhưng y phục của Hoàng hậu quá rườm rà và nặng nề, khiến nàng không thể nhanh chóng di chuyển.
Sơ Mặc vốn tinh thông võ nghệ, thích khách không thể làm gì được ngài.
Khi các thị vệ vừa kịp lấy lại bình tĩnh và chạy đến bảo vệ, tên thích khách liền chuyển mũi kiếm hướng về phía Xuân Sinh.
Xuân Sinh không kịp tránh, chỉ thấy thanh kiếm lao thẳng vào tim mình. Dù bình thường nàng luôn điềm đạm, nhưng trong giây phút sinh tử cận kề, nàng cũng không khỏi kinh hãi mà nhắm chặt mắt lại.
Chợt nàng cảm thấy trên người nặng trĩu, mùi long diên hương ngập tràn không gian, rồi âm thanh rợn người của thanh kiếm khi nó xuyên qua thân thể vang lên.
Xuân Sinh đưa tay ôm lấy người trước mặt, lòng đầy bàng hoàng. Lớp lụa trơn lạnh dưới tay khiến nàng không kìm được cơn rùng mình. Tiếp theo đó là dòng máu ấm nóng lan ra, dính chặt vào tay nàng. Tim nàng đập thình thịch như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
Nàng thốt lên mới phát hiện giọng mình đã trở nên nghẹn ngào:
“Hộ giá! Hộ giá!”
Thanh kiếm đã đâm vào từ lưng, xuyên qua xương đòn, đâm thẳng qua người Sơ Mặc, khiến ngài ngã gục…
Nửa tháng sau, công việc triều chính chất chồng khiến Sơ Mặc không thể không đứng dậy xử lý.
Xuân Sinh vì cảm thấy áy náy về việc trước đó nàng từng có ý định bỏ trốn, thêm vào đó Thái hậu cũng đã biết chuyện và bắt đầu không hài lòng với nàng, nên nửa tháng qua nàng đã cẩn thận chăm sóc Sơ Mặc, mọi việc dù lớn dù nhỏ, nàng đều tự mình lo liệu.
Thấy Sơ Mặc sau khi xem qua vài bản tấu đã môi mím chặt, sắc mặt nhợt nhạt, không biết là vết thương lại đau hay có vị đại thần nào dâng sớ làm ngài không vừa ý, Xuân Sinh vội tiến lên lấy bản tấu ra, thay vào đó là một bát canh gà:
“Bệ hạ đừng quá lao lực, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Thế nhưng, Sơ Mặc vẫn không đổi sắc mặt, môi mím chặt, gương mặt lạnh lùng cứng rắn như đá, rõ ràng không hài lòng với sự tự ý quyết định của Xuân Sinh.
Xuân Sinh suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt ngài.
“Bệ hạ đối xử với thân thể mình như vậy, thật khiến thần thiếp lo lắng. Nếu không phải vì cứu thần thiếp, bệ hạ sao lại ra nông nỗi này? Nay không chỉ trì hoãn việc triều chính, còn hại đến thân thể bệ hạ. Thần thiếp e rằng phải đập đầu vào đây để tạ lỗi với thiên hạ mới mong chuộc được tội.”
Nói rồi, nàng diễn một màn kịch đầy bi ai khiến Sơ Mặc không khỏi bật cười.
Đã chung sống cùng nhau bao lâu nay nhưng ngài chưa từng thấy nàng có bộ dạng thế này. Xuân Sinh vốn luôn nhã nhặn đoan trang, từng cử chỉ không chê vào đâu được, nhưng cũng… khô khan và cứng nhắc.
Giờ đây, nàng lại bày ra đủ cách, dùng mọi lời lẽ khéo léo để thuyết phục mình, trông thật khác biệt. Sơ Mặc nhìn nàng, chợt thấy Hoàng hậu của ngài dường như gần đây trở nên sinh động hơn nhiều.