22.
Quả nhiên các gia đình đều giữ đám con đọc sách trong nhà, còn có vài khuôn mặt mới.
Là các học trò từ nơi khác đến thuê nhà để chuẩn bị thi cử.
Ta trở thành kẻ cô độc.
Mọi người đều đi học cả, bọn Tiểu Ngộ cũng không đi chơi với ta, còn khuyên ta chăm chỉ đọc sách, chỉ còn lại một mình thì cũng chẳng còn thú vị gì.
Sau khi tan học ở thư viện, ta chủ động mang lễ vật đến phủ Diệp.
Chờ Diệp Khuynh xử lý xong công văn, ta và Diệp Lan đã cười nói vui vẻ cả buổi chiều rồi.
“Ầm ——”
Cửa bị đẩy ra, Diệp Khuynh đứng ở ngưỡng cửa.
Sau lưng là ánh sáng, cả người đen tối, chẳng khác gì Bao Công.
Khí thế này làm cho Diệp Lan, người vừa ha hả cười lúc nãy lập tức co rúm lại.
“Bảo đệ đọc sách, đệ đọc như thế này sao? Diệp Lan, chép ‘Đại Học’ năm lần.”
Diệp Lan run rẩy: “Huynh, huynh trưởng, năm lần thì quá, quá ——”
“Mười lần.”
Diệp Lan không dám cãi lại huynh trưởng, lại tức giận véo ta một cái cho hả giận, cúi đầu lấy sách, trải giấy Tuyên Thành ra rồi cắm đầu chép.
Ánh mắt sắc bén như diều hâu của Diệp Khuynh dừng lại trên người ta: “Chu Hiệu úy, ngươi có muốn chép cùng với tiểu đệ của ta không?”
Ta vội vàng bò dậy đi ra ngoài, tiện chân giẫm lên Diệp Lan một cái để trả thù cái véo chân vừa rồi.
Ánh mắt Diệp Khuynh nhìn người ngày càng lạnh lẽo, thật đáng sợ.
Nể tình hắn đã giúp ta đoán đúng nhiều câu đố đèn lồng, ta cũng không muốn đối nghịch với hắn.
Đến gần, ta vội cười nịnh nọt nói: “Diệp đại nhân, làm phiền ngài rồi, chúng ta đi đâu học đây?”
Diệp Khuynh đưa ta đến thư phòng của hắn.
Thư phòng rất lớn, rộng rãi và sáng sủa. Bốn giá sách chứa đầy ắp sách.
Sách này có bao nhiêu chữ đây?
Nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt rồi.
Hai chúng ta ngồi đối diện nhau qua cái bàn.
Hắn ném cho ta một cuốn “Thiên Tự Văn”.
“Trong này ngươi nhận ra được bao nhiêu chữ?”
“Đại khái hơn nửa.”
“Có thể viết không?”
“Đại khái hơn nửa.”
Hắn gật gù, rồi lại chuẩn bị bút mực, giấy, và nghiên.
“Viết tên ngươi ta xem.”
Ta ngoan ngoãn cầm bút viết ba chữ Chu Tuyết Sinh.
“Tuyết Sinh? Tên này có nguồn gốc từ đâu?”
“Phụ thân nói ngày ta sinh ra vào ngày tuyết rơi rất lớn.”
Diệp Khuynh: “……”
23.
Diệp Khuynh quả thật là một thầy giáo giỏi.
Một chữ có thể giảng giải cặn kẽ nguồn gốc, lại còn trích dẫn kinh điển.
Rõ ràng chỉ là nhận biết một chữ, nhưng ta đã học được rất nhiều kiến thức.
Hắn dạy ta nhận mặt chữ, lại còn dạy viết.
Hắn quỳ gối sau lưng ta, cầm tay dạy ta từng nét chữ.
Điều ta không hiểu là, hắn cứ uống nước mãi.
Khi hắn lại nâng chén trà lên, ta không nhịn được nữa.
“Ngươi khát đến vậy sao?”
Chẳng lẽ có bệnh gì chăng?
Hắn uống nước chậm lại, liếc xéo ta: “Ngươi tưởng, ngươi dễ dạy lắm sao?”
Ta im lặng.
Học suốt một canh giờ, ta vẫn còn mặt dày ở lại ăn tối.
Tiểu Ngộ đánh xe đến đón ta, Diệp Khuynh chắp tay nói: “Tiểu huynh đệ vất vả rồi, từ ngày mai không cần phải phiền như vậy nữa, ta sẽ đến thư viện đón công tử các ngươi, sau bữa tối sẽ đưa về an toàn, nhờ ngươi bẩm báo lại với công chúa và phò mã.”
Người này, từ khi nào lại biết nghĩ cho người khác như vậy?
Nhưng sắp xếp của hắn quả thực tiện lợi hơn nhiều.
Ta cũng thích cái cách hắn đối xử lễ độ với Tiểu Ngộ.
Hôm sau khi ta đến phủ Diệp lại không thấy Diệp Lan đâu.
Diệp Khuynh nói Diệp Lan đã đi biệt viện học hành, để tránh bị phân tâm.
Ồ, ý hắn là ta đã làm phiền Diệp Lan học hành.
Thôi rồi, giờ ta thật sự là kẻ cô độc rồi.
24.
Có một thư sinh tặng ta túi thơm, còn định tặng thêm một cây trâm gỗ, trực giác bảo ta không nên nhận.
Một bàn tay từ phía bên cạnh chen vào cầm lấy.
Là Diệp Khuynh.
“Bạn đồng môn tặng quà cho nhau cũng là chuyện bình thường, Tuyết Sinh cứ nhận đi.”
Vậy sao?
Vậy thì ta yên tâm rồi.
Ta đưa tay nắm lấy một đầu cây trâm, rút ra.
Diệp Khuynh không buông.
Ta dùng lực mạnh hơn.
“Rắc.”
Cây trâm gãy đôi.
Ơ…
Mắt của thư sinh lập tức ướt lệ.
“Chu Hiệu úy, không cần phải làm nhục ta như vậy, ta tự biết thân phận mình với ngài khác biệt như mây với bùn, tự biết mình có chừng mực. Từ nay không gặp lại nữa.”
Ta: “???”
Thư sinh cẩn thận cầm lấy cây trâm gãy, nhét vào trong ngực áo, rồi rời đi.
Ta quay lại nhìn Diệp Khuynh: “Lời của hắn sao nghe kỳ lạ vậy?”
Diệp Khuynh từ trên cao lạnh lùng nhìn ta: “Chu Hiệu úy, đọc sách nhiều thì có thể thông minh hơn.”
Ta: “……”
Cùng đi xe ngựa đến phủ Diệp, ta ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.
Xe ngựa lắc lư, bên ngoài tiếng người ồn ào, ta lơ mơ buồn ngủ.
Có thứ gì đó mềm mại, mát lạnh chạm vào mặt ta.
Ta bực mình, nắm lấy ngay, bên tai nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Mở mắt, trước mắt là một mái tóc đen bóng mượt.
Nhìn lên trên, ta thấy gương mặt không biểu cảm của Diệp Khuynh.
Ta đảo mắt một vòng, nhận ra tình hình, lẳng lặng buông mái tóc trong tay ra.
Ta trở mình ngồi dậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, Diệp đại nhân, tiểu tử vô lễ.”
Đang ngủ lại ngả vào chân người ta.
Diệp Khuynh không biết nghĩ gì mà không đẩy ta xuống.
“Ừm.”
Hắn chỉ khẽ ừ một tiếng trong cổ họng.
Ta vội vén rèm, xuống xe.
Bầu trời đen như mực khiến ta sững lại.
Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Trời đã tối rồi!
Xe ngựa đang dừng trước phủ công chúa!
“Cái này…,” ta gãi cằm một cách lúng túng, “Diệp đại nhân sao không gọi ta dậy?”
“Đã gọi rồi,” Diệp Khuynh ngồi thẳng, trông như một vị Bồ Tát lạnh lùng vô tình, “Nhưng không có kết quả.”
Ta: “……”
“Ha ha… ha, vậy tiểu tử xin cáo từ, hẹn gặp lại Diệp đại nhân!”
“Tuyết Sinh.”
Một tiếng gọi làm ta lạnh sống lưng.
Ta cứng đờ dừng bước, quay đầu lại: “Diệp, Diệp đại nhân…”
Diệp Khuynh đưa cho ta một cái đèn lồng hình bán nguyệt: “Cho ngươi, đồ chơi nhỏ, cầm mà chơi.”
Ta không hiểu sao hắn lại đột nhiên tặng ta cái đèn lồng, nhưng lễ của trưởng bối không thể từ chối, nhận lấy rồi cảm ơn cũng không có gì sai.
“Cảm tạ Diệp đại nhân, tiểu tử xin cáo từ.”
Ta nhảy xuống xe ngựa, cầm đèn chạy vào phủ, Tiểu Hổ hỏi đèn lồng từ đâu mà có.
Ta nói là Diệp đại nhân cho.
Mẫu thân ta buông một câu nhẹ nhàng: “Hôm nay là tết Thượng Tị.”
“Đây là tết gì, con chưa từng nghe qua?” Ta hỏi.
Mẫu thân liếc ta một cái: “Đồ ngốc.”