19.
Cô nương nhỏ vừa đi khỏi, ta và Lý Tĩnh Tùng liền lao ra, một kẻ thì siết cổ, kẻ khác thì cù lét.
“Không ra gì? Ai không ra gì hả?”
Lý Tĩnh Tùng vừa phải đề phòng hắn đá lung tung, lại vừa cố gắng cù hắn: “Thấy sắc quên bạn rồi!”
Kết quả, Triệu Ngọc nói: “Lý Tĩnh Tùng, nếu ngươi còn muốn kết thân với nhà Hiền Vương, thì tốt nhất nên tránh xa Chu Tuyết Sinh! Vân Tương quận chúa không ưa Chu Tuyết Sinh đâu!”
“Hay nhỉ! Hóa ra là ta cản đường hôn nhân của hai người à?” Ta càng dùng sức siết cổ Triệu Ngọc, gọi Tiểu Ngộ và Tiểu Hổ lại.
“Đến đây! Xử hắn cho ta!”
Bảy, tám người nhào vào đánh nhau túi bụi, ai nấy đều dùng đủ mọi chiêu trò xấu xa.
“Các ngươi đang làm gì vậy!”
Bỗng một tiếng quát nghiêm khắc như sét đánh giữa trời quang vang lên.
Nghe đến nỗi da đầu ai nấy cũng tê rần.
Chúng ta lập tức dừng tay.
Chỉ thấy Diệp Khuynh với khuôn mặt tuyệt mỹ đầy băng sương, mắt trợn trừng, giận dữ đến cực điểm.
Ta lập tức buông tay khỏi áo Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc cũng thả lỏng đai lưng của ta, còn Lý Tĩnh Tùng thì rút tay ra khỏi quần Triệu Ngọc.
Mấy tên giúp đỡ cũng đồng loạt dừng tay và đứng chỉnh tề.
Triệu Ngọc, lớn tuổi nhất, bị chúng ta đẩy ra phía trước: “À, Diệp đại nhân, bọn ta—”
Lời chưa dứt đã bị Diệp Khuynh cắt ngang bằng tiếng quát giận dữ: “Thật là quá quắt! Đều là công tử con nhà danh giá, mà lại hồ đồ như vậy… Cứ như vậy mà ẩu đả! Để người ngoài nhìn thấy chẳng phải sẽ cười cho rụng răng à?”
“……”
Mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng im lặng nghe mắng chính là lựa chọn tốt nhất.
Cuối cùng, Diệp Khuynh hầm hầm quay người, phất tay áo bỏ đi.
…
Từ lần đó trở đi, hắn không còn tham gia vào những trò nghịch ngợm của bọn ta nữa, khiến chúng ta thoải mái hơn hẳn.
Gần đến tết, chúng ta cũng bị giữ lại trong nhà, theo trưởng bối đi biếu quà tết và tham dự các bữa tiệc, không còn cơ hội ra ngoài chơi đùa nữa.
Tết đến, trong cung tổ chức đại tiệc, tràn ngập sơn hào hải vị, biểu diễn ca múa, bắn pháo hoa. Ai nấy đều cười nói rôm rả, khung cảnh thịnh vượng, thái bình.
Hoàng thượng, tức cữu cữu của ta, nói rằng sau tết, các nhà hãy quản lý việc học hành của đám trẻ cho tốt, chuẩn bị kỹ cho kỳ thi mùa thu.
Ngài còn đặc biệt gọi tên ta: “Tuyết Sinh, lần này ngươi định tham gia chứ?”
“Cữu cữu, chữ con còn chưa đọc hết nữa kìa.”
Mắt cữu cữu sáng lên: “Thế thì tốt quá, để Diệp Khuynh dạy ngươi, hai người các ngươi cũng đừng đối đầu nhau nữa.”
“Cữu—”
Mẫu thân ta bấm nhẹ một cái: “Còn không mau cảm ơn cữu cữu con!”
Ta đối diện với ánh mắt đầy đe dọa của mẫu thân, đành miễn cưỡng đứng dậy: “Đa tạ cữu cữu, ta nhất định sẽ học hành tử tế.”
Cữu cữu ta cười mỉm: “Đi, mau đi kính rượu cho Diệp đại nhân đi.”
“……”
Mẫu thân lại véo ta một cái, khẽ dụ dỗ: “Cho con một trăm lượng.”
Ta cắn răng, cầm ly rượu đi đến trước bàn của Diệp Khuynh: “Diệp đại nhân, từ nay về sau tiểu tử xin làm phiền ngài, tiểu tử nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”
Diệp Khuynh lại là một vị đại nhân ôn hòa như ngày trước, từng cử chỉ đều toát lên phong thái.
Chẳng lẽ, thật sự đã biến thành yêu quái rồi?
Diệp Khuynh nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như vực thẳm, khiến người ta rợn cả người.
Hắn thong thả giơ ly lên, khẽ chạm vào ly của ta: “Vinh hạnh cho ta.”
Ta sợ đến nỗi tim thắt lại, uống cạn rượu, vội vàng trở về chỗ ngồi.
Lưng ta nóng bừng lên dưới ánh nhìn của hắn.
Tên Diệp Khuynh này, càng ngày càng quái dị.
Nhưng mà, hoàng đế cữu cữu quả thật lợi hại, một chiêu đã phá tan tin đồn mập mờ giữa ta và Diệp Khuynh, khôi phục danh tiếng cho hắn.
20.
Qua năm mới ta mười sáu tuổi, vậy mà lại tới nguyệt sự.
Ta đang đứng tấn, đột nhiên máu nhỏ giọt xuống quần, nhìn phụ thân ta với ánh mắt đầy bối rối.
Ngay lập tức, ông hét toáng lên: “Phu nhân! Phu nhân! Nhi tử nhà ta chảy máu rồi!”
May thay ở trong nội viện, ngoài ma ma của mẫu thân ra thì không ai biết chuyện.
Tuy phụ mẫu ta không tinh tế, nhưng viện của ta lại ở ngay sát bên, hơn nữa chỉ có một mình ta, không có lấy một tùy tùng nào, mượn cớ là không được ham hưởng lạc.
Tiểu Ngộ và mọi người ở tiền viện, không có việc gì sẽ không vào nội viện. Ta gọi họ, họ mới đi cùng ta ra ngoài.
Khổng ma ma khi biết ta là nữ tử thì trông như hồn lìa khỏi xác.
“Ma ma.” Ta vẫy tay trước mặt bà, “Ma ma.”
“Hả? Hả, công, không phải, tiểu thư, lão nô…” Ma ma lúng túng hẳn.
Ta thấy buồn cười, vỗ vai bà: “Cứ gọi ta là công tử đi, ta nghe quen rồi.”
Sau khi dạy ta một số chuyện của nữ tử, Khổng ma ma quay lại mắng phụ mẫu ta thậm tệ.
Bà nói: “Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại nuôi dưỡng thành ra thế này, sau này còn làm sao mà gả đi được?”
“Mười sáu tuổi mới có nguyệt sự, ngực còn chưa phát triển, chẳng phải là do nuôi dưỡng không cẩn thận sao? Sau này làm sao mà sinh con đẻ cái được?”
Phụ thân ta nói: “Còn chưa chắc gả đi được đâu đấy.”
Khổng ma ma giận đến nỗi đảo cả mắt trắng, trừng trừng nhìn mẫu thân ta: “Công chúa, người là mẹ của tiểu thư, năm xưa Tiên Hoàng và Tiên Hoàng Hậu có nuôi dưỡng người như vậy không?”
Mẫu thân ta bĩu môi: “Cùng lắm thì kén rể ở rể, có gì đâu mà quan trọng.”
Cuối cùng, Khổng ma ma bị hai người bọn họ làm cho tức đến ngất đi.
Sau một hồi bận rộn, ma ma tỉnh lại, nắm lấy tay ta mà rơi lệ: “Đứa trẻ đáng thương.”
Ta đành phải gật đầu đồng tình, tỏ vẻ khổ sở.
Nhưng thật ra ta chẳng thấy có gì là đáng thương cả.
So với những tiểu thư khuê các ở kinh thành, suốt ngày không ra khỏi cửa, học Nữ Giới, đọc Nữ Đức, ta cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vô cùng.
Cả đời mặc nam trang, cũng chẳng có gì là không tốt.
Tự do tự tại, tùy tâm mà sống.
21.
Khổng ma ma bắt đầu nghiêm khắc với ta hơn.
Không được chạm vào nước lạnh, không được uống đồ lạnh, không được ra ngoài hứng gió đạp tuyết.
Thậm chí bà ấy còn dọn đến ở trong viện của ta.
Bị giam bảy ngày, uống thuốc đắng bảy ngày, mãi đến Tết Nguyên Tiêu mới được ra ngoài.
Hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, ta dẫn Tiểu Ngộ thẳng đến chỗ hoa đăng.
Nhất định phải giành được hoa đăng mang về cho Tiểu Hổ, Tiểu Cương và Tiểu Sơ, những người đang bị thương.
Nhưng mà, học thức có hạn, ta và Tiểu Ngộ vắt óc suy nghĩ cũng không đoán được cái nào.
Khi đang nhíu mày suy nghĩ và ngày càng bực mình, Tiểu Ngộ thúc ta: “Nhìn kìa, đằng kia.”
Trời ạ, Diệp Khuynh đã cầm trong tay mấy cái đèn lồng rồi!
Hơn nữa, cứ đứng trước đèn lồng là một lát sau lại có thể lấy được một cái!
“Chu Tuyết Sinh!” Triệu Ngọc thò đầu ra giữa đám đông.
“Này, ở đây!” Ta mắt sáng rỡ.
Chờ hắn chen đến, ta vội kéo hắn đến trước quầy hàng: “Mau, đoán đi.”
Đọc câu đố thì trôi chảy, đến lúc đoán thì lại tịt ngòi.
Ta nhíu mày, liếc hắn: “Chẳng phải đã đọc sách mấy năm rồi sao? Sao mà cái này cũng không đoán ra, chủ quán bảo đây là cái dễ nhất đấy.”
“Ta đọc sách để hiểu binh thư, không phải để đoán đố đèn lồng.”
Ngươi nói có lý.
Ta lại gọi đến Lý Tĩnh Tùng, Diệp Lan cộng thêm mấy tùy tùng, tổng cộng bảy tám người phải vất vả lắm mới đoán ra được ba cái đèn lồng.
Vẫn còn thiếu mấy cái nữa!
Ta tức giận: “Các ngươi đều là con cháu kinh thành mà, chẳng có ai biết đọc sách sao?”
Diệp Lan chỉ về phía Diệp Khuynh cách đó không xa: “Trạng nguyên lang, người đọc sách giỏi nhất.”
Ta cũng liều mình, hùng hổ chen đến, nắm lấy cổ tay hắn, chỉ vào cái đèn lồng hình chim ưng trên giá: “Đoán đi!”
Không biết có phải bị khí thế của ta làm cho sợ hãi hay không, Diệp Khuynh chẳng nói gì, chỉ vào cái nào là đoán đúng cái đó.
Trạng nguyên lang quả nhiên là người đọc sách giỏi nhất, đoán đâu trúng đó, tốc độ lại nhanh, dễ như ăn kẹo.
Đến khi gom đủ các loại đèn lồng mà người trong phủ muốn, ta vui mừng vỗ vỗ vai Diệp Khuynh: “Cảm tạ ngài, Diệp đại nhân! Ta thay mặt già trẻ lớn bé trong phủ cảm ơn ngài!”
Diệp Khuynh gật đầu: “Ừm.”
Hắn lại do dự nói: “Ngươi… “
“Hửm?”
“Ngươi có muốn cái nào không?”
Ta lắc đầu: “Không có.”
“Ngươi có muốn đi thả đèn hoa đăng không?”
“Không đi.”
Ta phải trở về, đem đèn lồng cho Tiểu Hổ và mấy người kia xem.
Diệp Khuynh rời đi.
Bóng lưng chậm rãi mà đi, dường như lộ ra vài phần cô đơn.
Ta cảm thấy hôm nay hắn thật kỳ lạ, lại không hiểu nổi, bèn hỏi Diệp Lan: “Ca ca của ngươi làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu: “Ta ít đến nhà đại bá, không rõ nữa.”
Ta ở quầy hàng nhỏ chọn một miếng ngọc bội có chất liệu khá tốt để Diệp Lan mang về cho Diệp Khuynh, coi như là quà cảm ơn vì hôm nay đã giúp ta đoán câu đố đèn lồng.
Có qua mà không có lại thì thật là thất lễ.