Đích tỷ nhảy xuống hồ được cứu sống, sau đó nói rằng nàng ta đã trọng sinh.
Tỷ ấy bỏ rơi vị công tử mà mình đã thầm mến từ lâu, rồi lao vào vòng tay của vị hôn phu bình thường đến tầm thường của ta.
“Dù sao thì chàng cũng chẳng yêu muội, chàng chỉ coi muội là kẻ thế thân cho ta thôi”
“Đợi đến khi chàng quyền cao chức trọng, chính là lúc chàng bỏ rơi người thê tử tầm thường như muội.”
Ta là thứ nữ, chỉ có thể cười mà dâng hai tay nhường nhịn.
Tỷ tỷ đã từng chết một lần, lý lẽ nam nhân không đáng tin, chẳng lẽ nàng ta còn chưa hiểu sao?
1.
Khi Ôn Trường Phong đến nhà ta để làm lễ hỏi, hắn cưỡi ngựa áo gấm, phong thái rực rỡ, đầy khí thế.
Ta liều mạng, chấp nhận bị quở trách, trốn sau tấm bình phong để nhìn lén.
Vị công tử này có đôi mày thanh tú, tóc đen được búi cao gọn gàng, cử chỉ tao nhã, khiêm nhường, thuộc dạng người thanh nhã nhất trong số những người thường.
Ta thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ rằng mình cũng xứng đáng với hắn.
Hắn cùng phụ thân ta bàn luận về chính sự, lịch sử, kiến thức uyên bác, không tỏ vẻ ngạo mạn, cũng chẳng tự ti, khiến phụ thân ta không ngừng mỉm cười và gật đầu hài lòng.
Trong lòng ta suy tính, liệu việc lấy hắn có mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn ở phủ Vân này hay không.
Ôn Trường Phong thể hiện rất tốt, không vì ta là con thứ mà tỏ ra bất mãn hay xem thường.
Cho đến khi tỷ tỷ Vân Tú trở về sau chuyến du ngoạn.
Nàng không màng đến lời ngăn cản của bọn nô tì, vội vã lao vào phòng.
Chiếc váy đỏ rực như hoa mẫu đơn trên người tỷ, khi tỷ bước đi tựa như một ngọn lửa cháy bùng, ánh mắt của Ôn Trường Phong vô thức chuyển sang người tỷ.
Vân Tú không màng đến sự hiện diện của người ngoài, ngả lên gối phụ thân, mỉm cười kể về những chuyện vui ngoài đường.
Tỷ kể rằng tỷ đã đuổi một tiểu thương tham lam, cứu một thiếu nữ bị trêu ghẹo, tiện tay giải cứu một chú thỏ nhỏ rơi vào bẫy.
Ôn Trường Phong không nói gì nữa.
Hắn đắm đuối nhìn gương mặt đỏ ửng của tỷ tỷ.
Phụ thân ta vuốt mái tóc đen của tỷ với vẻ âu yếm, nhẹ nhàng trách mắng: “A Tú, có người ngoài, không được vô lễ.”
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt nồng nhiệt của Ôn Trường Phong chợt cứng lại.
Như thể một gáo nước lạnh đổ xuống dập tắt ngọn lửa vừa chớm bùng lên.
Vì người hắn sắp cưới tên là Vân Hạ, không phải là Vân Tú.
2.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Mỗi lần Ôn Trường Phong nhờ người đưa lễ vật cho ta, đều có một phần cho tỷ tỷ ta, còn trong thư hỏi thăm, lúc nào cũng kèm theo câu “hỏi thăm sức khỏe Vân Tú tiểu thư”.
Chỉ tiếc rằng nàng luôn chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay vứt qua một bên.
Tâm tư của tỷ, vốn đã đặt nơi công tử Tướng phủ, Triệu Khâm Thần.
Triệu công tử là người phong lưu tài tử, dung mạo tuấn tú hơn cả Phan An, nhưng phụ thân cho rằng Triệu công tử quá đỗi phóng túng, đã ngoài hai mươi mà không màng công danh, chỉ lưu luyến sắc hương, thực chẳng phải kẻ có thể giao phó cả đời.
Điều duy nhất có thể khiến người ta để mắt đến chính là thân phận con út đích truyền của Thừa tướng.
Phụ thân lệnh cho ta khuyên nhủ tỷ tỷ, không nên vấn vương kẻ bùn nhão không trát nổi tường.
Ta đến, đúng lúc tỷ đang ăn nho mà Triệu Khâm Thần vừa gửi tới.
“Người như Triệu công tử, cả đời này ngươi cũng không trèo cao nổi. Hắn có để mắt đến ta, ngươi nên thấy vui mừng cho ta mới phải.”
Tỷ cười nhạo ta, tiện tay nhặt một quả nho, ném chơi về phía trán ta.
“Bịch” một tiếng, ta nhíu mày, đưa tay che trán.
Nàng cười không ngớt, “Vân Hạ, ngươi đừng có không ăn được nho thì bảo nho chua.”
Ta cúi đầu, lặng lẽ chịu đựng sự nhục mạ của tỷ.
Ta là thứ nữ, di nương ta vốn là tỳ nữ hầu hạ phụ thân, do một lần vô tình mới sinh ra ta.
Nói trắng ra, ta cũng chỉ là một tỳ nữ.
Chủ nhân vui thì ban cho bữa cơm, chủ nhân giận thì đánh chết cũng chẳng ai bênh vực.
Đó là đạo lý mà Vân Tú đã dạy ta.
Nàng ta lại ném thêm một quả nho nữa, lần này trúng ngay chóp mũi ta, khiến tỷ cười khúc khích: “Ngươi có biết không, một quả nho này đáng giá bằng cả tháng tiền tiêu vặt của ngươi đó. Chỉ có Triệu công tử mới có thể tặng ta thứ như thế để ăn.”
Nàng ta thích nhất là cười nhạo ta nghèo hèn, nhỏ nhen.
“Ngươi ấy…” đôi mắt tỷ lấp lánh, “Giống hệt như di nương đã chết của ngươi, trên người toàn mùi nghèo nàn, biết gì mà nói?”
Ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, không nói lời nào.
Di nương ta chết vì bị Vân Tú trêu chọc.
Lúc nhỏ, khi ta đang ngủ trưa, Vân Tú lén đến giật lấy con búp bê của ta.
Di nương khuyên nhủ một câu, bảo rằng nếu ta tỉnh dậy không thấy con búp bê sẽ khóc.
Tỷ ấy nổi giận, chạy ra ngoài và nhảy xuống hồ.
Tỷ ấy nhẹ nhàng nhảy xuống, di nương ta hoảng hốt, đành cắn răng lao xuống cứu.
Nhưng tỷ biết bơi.
Di nương ta thì không.
Tỷ trèo lên bờ, không kêu gọi ai cả, chỉ đứng đó cười khúc khích nhìn di nương ta vùng vẫy dưới nước, rồi chìm xuống đáy hồ.
Khi ta tỉnh dậy, thi thể của di nương đã bị khiêng ra ngoài để chôn cất.
Khi bị chất vấn, Vân Tú lại dùng chiêu bài quen thuộc là khóc.
Đơn giản, thô bạo nhưng hữu hiệu.
Tỷ ấy nói rằng di nương ta chỉ xuống hồ để vớt tiền bị rơi, vì tham của mà chết, hoàn toàn không liên quan gì đến tỷ.
Mọi người đều tin lời tỷ.
Từ ngày đó trở đi, ngoài số tiền nhỏ giữ bên mình, ta chẳng cần gì khác.
Thấy ta im lặng không nói, Vân Tú hừ một tiếng, tùy tiện bóp nát một quả nho, để nước quả trong suốt chảy xuống đất,
“Nhìn xem, thứ mà ngươi không mua nổi, ta có thể dễ dàng bóp nát”
“Đừng có nhỏ tuổi mà đã học được cái thói ghen ăn tức ở, thấy người khác tốt thì không ưa.”
Ta cúi đầu đáp, “Đa tạ tỷ tỷ đã dạy bảo.”
Sau đó lùi mấy bước rồi bước ra ngoài.
Từ đó, ta giữ im lặng.
Phụ thân nổi giận, thà gửi tỷ vào am làm ni cô cũng không cho tỷ gả cho Triệu công tử.
Vân Tú không có cách nào, nhìn thấy những nữ tử khác được Triệu công tử sủng ái, tỷ ấy bắt đầu sốt ruột.
Vào một đêm tối trời, tỷ lén trèo tường ra ngoài, đến tận sáng hôm sau mới về.
Lúc trở về, y phục tỷ xộc xệch, búi tóc nghiêng ngả, trâm ngọc rơi mất mấy chiếc.
Tỷ đắc ý nói với ta rằng, tỷ đã cùng Triệu Khâm Thần tư định chung thân, chỉ cần phụ thân gật đầu, Triệu Khâm Thần sẽ tới Vân phủ cầu thân.
Ta kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu, “Hai người chưa thành thân, sao có thể…”
Nàng ta nheo mắt nhìn ta, chìa tay, mạnh mẽ chọc vào trán ta, “Ngươi đúng là đồ ngốc! Bên cạnh Triệu công tử có bao nhiêu mỹ nhân, nếu ta không dùng chút thủ đoạn, làm sao hắn mắc câu được!”
Ta cảm thấy lạnh người, “Vậy… phải làm sao để thuyết phục phụ thân?”
Nàng ta cười khúc khích, “Ta sẽ tìm phụ thân, nói rằng nếu không gả cho hắn, ta sẽ nhảy xuống hồ tự vẫn. Phụ thân chắc chắn nghĩ ta chỉ nói đùa. Đến lúc đó, ngươi ra hồ đứng canh sẵn, ta vừa xuống nước, ngươi liền chạy đi báo phụ thân.”
“Ta biết bơi, sẽ không sao đâu.”
Ta ngẩn người.
Tỷ hừ một tiếng, cau mày nhìn ta, “Ngươi không phải vẫn còn hận ta chứ?”
Ta lắc đầu, tỏ ra ngoan ngoãn, phục tùng.