Ta cố đẩy hắn ra, nhưng nhận ra lực ôm của hắn không mạnh, nhưng rất chặt.
Cố gắng vô ích, nhìn bộ dạng đầy bi thương của hắn khiến ta càng thêm bực bội, không kìm được mà hét lên:
“Trịnh Lương! Ngươi có cần phải như vậy không?”
Hắn ngẩn ra, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn ta đầy thận trọng.
Ta cảm thấy hơi áy náy. Dù sao thì Thừa tướng đại nhân này cũng chưa từng có thê tử, cảm xúc của hắn như một tờ giấy trắng. Còn ta thì phức tạp hơn nhiều, tính ra thì ta mới là người được lợi.
“Ta biết ngươi không thích Hiền Vương,” ta nhẹ nhàng nói, cố gắng dịu giọng lại.
Hắn nghe trúng tâm tư, đầy uất ức vùi đầu vào vai ta.
“Ta cũng không thích hắn nữa. Ta bị ép vào cung, hắn chẳng hề giúp đỡ, chính ngươi đã cứu ta khỏi móng vuốt của tên hoàng đế, giúp ta không phải hầu hạ ông ta.”
Ta nói những lời đó chân thành đến mức chính ta cũng tin vào phần nào.
Thực ra, điều làm ta thất vọng là Hiền Vương không dám khởi binh chống lại lệnh của hoàng đế vì ta.
Hoàng đệ chọn giang sơn thay vì ta, dù ta hiểu, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
“Hiền vương lúc nào cũng lưỡng lự, không có chủ kiến, làm sao so sánh được với sự quyết đoán của chàng.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn ta, giọng ngập ngừng hỏi:
“Nhưng nàng vẫn nghĩ rằng, hiền vương thích hợp làm hoàng đế hơn, phải không?”
Ta lúng túng đáp lại nụ hôn của hắn, đầu óc dần trở nên rối loạn, Hiền Vương mang dòng máu hoàng thất, đương nhiên sẽ được lòng mọi người hơn.
Nhưng xét về năng lực, Hiền Vương không thể sánh bằng Trịnh Lương.
Một vị hoàng đế, sao có thể nhu nhược và do dự? Chưa kịp trả lời, hắn đã tiếp tục hỏi:
“Phò tá hắn thì được thôi. Nhưng cho ta một lý do.”
Khi ta còn đang nghĩ xem hắn muốn gì, quyền lực nhiếp chính hay binh quyền, thì giọng khàn khàn của hắn vang lên bên tai:
“Nói rằng nàng yêu ta.”
“Và đừng uống canh tránh thai nữa.”
5
Trịnh Lương đã đồng ý phò tá Hiền Vương lên ngôi, thế là gần như chắc chắn kế hoạch sẽ thành công.
Nhưng ngày qua ngày, ta từ chỗ chỉ toàn tâm toàn ý lên kế hoạch cho Hiền Vương, dần chuyển sang suy nghĩ cho đất nước.
Sau khi Hiền Vương lên ngôi, ai sẽ là người nắm quyền đây?
Hiền Vương vốn yếu kém, ngay cả khi hiền vương phi bị đoạt, hiền vương cũng không dám nhân cơ hội này khởi binh. Hiền vương không có khả năng trị vị trong thời loạn.
Trịnh Lương thì có tài năng khuynh đảo triều chính, nhưng quyền cao chức trọng sẽ khiến triều đình khó yên.
Khi ta đang còn do dự, biến cố bất ngờ xảy ra.
Chỉ trong một đêm, giang sơn đã đổi thay.
Hiền Vương lên ngôi, tiên đế đột ngột băng hà.
Và Trịnh Lương… mất tích.
Trong lễ đăng quang, Hiền Vương không phong ta làm thái hậu, mà lại tuyên bố ta vì nghĩa tình sâu nặng với tiên đế mà tự nguyện tuẫn táng theo ông ta.
Ta không thể nào tin được, người thanh mai trúc mã mà ta từng yêu quý lại định tự tay hủy hoại cuộc đời ta.
Đêm đó, ta chủ động đi đến Càn Chính điện để gặp Hiền Vương, không, là hoàng đế mới.
Ta muốn hỏi rõ mọi chuyện.
Tại sao Trịnh Lương lại mất tích bí ẩn? Tại sao đột nhiên ta lại bị ép tuẫn táng?
Khi bước vào nội điện Càn Chính, ta không thấy bóng dáng Lý An đâu.
Các cung nhân đều đã lui ra, còn dập bớt vài ngọn nến.
Ta chợt nhớ đến lời Trịnh Lương từng thầm thì bên tai khi chúng ta ân ái: “Lần sau, hãy để đèn sáng, được không?”
Cảm giác không ổn ập đến, ta vội vàng muốn rời khỏi nơi này, nhưng không biết Lý An đã xuất hiện từ lúc nào, đứng ngay phía sau ta.
“Thanh Đài, nàng ổn chứ?”
Ánh nến mờ mờ ảo ảo, không gian chật hẹp khiến ta thấy bức bối.
“Đã ổn, nếu ngươi không bắt ta đi tuẫn táng.”
Ta bực tức, không kìm được mà buông lời lạnh lùng.
“Đó chỉ là diễn cho người ngoài xem. Thanh Đài của ta thông minh như vậy, làm sao lại không đoán ra chứ.”
Ta đã đoán ra, nhưng ta không dám tin, ta rùng mình, cảm thấy người trước mặt thật xa lạ, hoàn toàn không còn là Hiền Vương Lý An, người đã cùng ta lớn lên nữa.
Trong mắt Lý An lóe lên thứ ánh sáng mập mờ, ẩn chứa nhiều điều mà ta không thể thấu hiểu.
“Hoàng thượng định thay đổi thân phận của ta sao?”
Khóe miệng Lý An khẽ nhếch lên: “Thanh Đài vẫn là hoàng hậu, nhưng là hoàng hậu của ta.”
Ta phẫn nộ đến tột cùng, giáng cho Lý An một cái tát thật mạnh.
“Lời nói của ngươi thật khiến ta ghê tởm! Trịnh Lương đâu?”
Lý An cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu nhìn ta:
“Trịnh Lương… hắn mới là kẻ đáng khiến nàng cảm thấy ghê tởm.”
“Nửa năm trước, nếu không có thánh chỉ của tiên đế triệu nàng vào cung làm hoàng hậu, có lẽ giờ đây chúng ta đã là phu thê rồi.”
“Thanh Đài, nàng có biết không, đề nghị đưa nàng vào cung làm hoàng hậu là từ phe của Trịnh Lương đấy.”
“Hắn không hề có lòng tốt khi để nàng tránh khỏi bị tiên đế vấy bẩn.”
“Hắn đã lên kế hoạch từ lâu, vì muốn có được nàng mà bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí không ngại kéo nàng vào vòng nguy hiểm.”
Trong mắt Lý An tràn đầy sự thù hận và khoái trá, như thể hắn chắc chắn rằng ta sẽ hận Trịnh Lương vì điều này.
Nhưng ta không hề: “Ngươi lấy tư cách gì mà nói Trịnh Lương? Cả hai ngươi đều là lũ khốn nạn.”
“Không đúng, ngươi còn đáng ghét hơn.”
“Trịnh Lương làm vậy để đạt được mục tiêu của mình. Còn ngươi thì sao? Ngươi có khả năng lật đổ cả triều đình chỉ trong một đêm, vậy tại sao không cứu ta?”
“Ngươi che giấu quá tài tình, đến mức mọi người đều tin ngươi là kẻ nhu nhược bất tài, ngay cả ta cũng tin. Ta đã tự nhủ không thể trách ngươi, vì ngươi không thể cứu ta. Nhưng giờ thì ta thấy không phải vậy.”
6
Lý An không hề bị lời ta nói làm dao động cảm xúc, hắn ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ.
“Tiểu không nhịn, ắt loạn đại mưu. Thanh Đài sẽ hiểu cho ta, phải không?”
Lý An đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại mấy lọn tóc bên tai ta, từ từ tiến lại gần, ánh mắt đầy vẻ mờ ám, ta quay đầu, né tránh tay hắn ta.
Lý An ngạc nhiên trong giây lát, sau đó liền thu lại bộ dạng dịu dàng, thô bạo ôm ta lên và ném mạnh xuống giường, ta đau đớn, hai tay ôm lấy thắt lưng để xoa dịu cơn đau.
Lý An nhân cơ hội kéo lỏng cổ áo ta, nhìn thấy những vết hôn mà Trịnh Lương để lại trên cổ, khiến hắn ta lập tức trở nên giận dữ.
“Đây là dấu vết của Trịnh Lương để lại à?”
Ta lườm Lý An một cái, thấy không thể đẩy hắn ra, liền cho hắn ta thêm một cái tát, hắn ta vẫn chẳng hề để ý, tiếp tục nói như thể tự hỏi chính mình:
“Thanh Đài, nàng bảo ta làm sao không hận hắn? Ta ghen tỵ đến mức muốn giết hắn ngay lập tức!”
“Nàng đáng lẽ ra phải là thê tử của ta. Hắn có quyền gì mà hôn àng?”
“Hai người đã làm mọi chuyện với nhau rồi, đúng không?”
“Chắc hẳn là hắn ép nàng, phải không?”
Ta không thể chịu đựng thêm nữa, cong gối lên và đạp mạnh vào giữa hai chân Lý An. Nhưng như thể đã lường trước, hắn ta dễ dàng né tránh.
Không còn cách nào, ta đành hạ giọng: “An ca ca, ta sợ. Đừng như vậy nữa, ngươi làm ta sợ.”
Thấy ta rưng rưng nước mắt, Lý An thật sự thả lỏng và thậm chí còn lấy tấm chăn lụa phủ lên cổ ta để che đi vết đỏ.
“Không có Trịnh Lương, bây giờ ta có thể đã giống như Vân Thục rồi…”
“Ta không mạnh mẽ như nàng ấy, chắc chắn ta sẽ tự vẫn.”
“Ta không trách Trịnh Lương, An ca ca, xin hãy tha cho Trịnh Lương. Hắn cũng xem như là ân nhân của phu thê chúng ta.”
Ta nhẹ nhàng nói, bỗng nhớ đến những lời thì thầm bên gối cùng Trịnh Lương trước đây. Trịnh Lương luôn hy vọng ta sẽ mang thai con của hắn.
Giờ đây, Trịnh Lương mất tích, sống chết không rõ. Ta có chút hối hận vì đã uống quá nhiều canh tránh thai trước đây.
Nếu Trịnh Lương thật sự không còn nữa, ít ra ta có thể có một đứa con để bầu bạn. Hoặc ta và con có thể cùng đi theo Trịnh Lương.